Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1072: Hóa đan



Đại hán vừa nghe lời này, trong lòng trầm xuống, nhưng không hề lộ ra sắc giận, ngược lại cười giải thích:

"Tiền bối, Lý gia chúng ta định cư tại đây chính là do Long tiền bối chính miệng đáp ứng. Tiền bối muốn tự nhiên có thể, nhưng bất quá vãn bối trước phải thông tri cho Long tiền bối một tiếng."

"Long tiền bối? Ngươi muốn dùng người này đe dọa ta sao? Bất kể là kẻ nào, nếu cảm thấy không phục có thể tới tìm ta, ta tùy thời có thể phụng bồi. Nhưng nửa ngày sau, nếu núi này còn có người thì cũng đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt." Hàn Lập hai mắt quét xuống, sắc mặt âm trầm nói.

Mà đại hán sắc mặt đại biến, còn muốn nói thêm điều gì đó song Hàn Lập căn bản không muốn nhiều lời, tay áo bào phất một cái, nhất thời một cỗ kình phong trong tay áo ào ào tuôn ra.Đại hán cả kinh, hộ thể linh quang quanh người chợt lóe, chỉ cảm thấy một cỗ thật lớn linh áp ào đến, nguyên bản lời nói ra đến cửa miệng nhưng lại bị một cỗ áp lực thật lớn ngạnh bức trở về.

Về phần hai gã lão giả còn lại dựa vào pháp khí mới có thể bay lên không,căn bản ngay cả vòng phòng hộ cũng không kịp mở ra, đã bị kình phong này quét đến, cả người quay tròn một trận, thân mình lảo đảo.Dưới áp lực cường đại, hai người này tự nhiên muốn thi pháp bảo vệ chính mình, nhưng thân bị hãm trong kình phong pháp lực bản thân hơn phân nửa không thể dụng một cách quỷ dị, dường như bị người khác trực tiếp thi triển cấm chế trên người.

Lần này, hai gã lão giả thật sự là hồn vía lên mây!

Cũng may kình phong trong nháy mắt liền tán loạn biến mất, đến khi hai gã lão giả một lần nữa ổn định được thân hình, mặt đã cắt không còn chút máu nhìn về phía trước, bỗng phát hiện xa xa yên ắng, Hàn Lập thế nhưng không biết khi nào đã biến mất vô tung vô ảnh.

" Lão tổ, người nọ là khi nào thì......" một gã lão giả mặc hắc bào sau một hồi kinh hồn tang đởm, hướng đại hán áo bào tro muốn hỏi thăm một chút.

"Lệnh mọi người trong tộc lập tức thu dọn đồ đạc, nội trong hai canh giờ phải lập tức rời khỏi nơi đây."Đại hán sắc mặt khó coi dị thường, hít sâu một hơi nói.Hắn đồng dạng cũng không phát hiện Hàn Lập đã biến mất khi nào.

"Cái gì, thực sự phải li khai Tuyết Liên phong sao? Lý gia chúng ta lúc trước phải rất vất vả đánh bại Tuyết Liên thất hữu mới chiếm cứ được khu linh mạch này.

Đến bây giờ còn chưa quá trăm năm. Hơn nữa người này bá đạo ngang ngược, Long tiền bối chắc sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu."
Một gã hắc bào lão giả thất thanh nói.

Lão giả còn lại mặc dù im lặng không nói chuyện, nhưng vẻ mặt do dự. Xem ra cơ nghiệp thật vất vả mới có được khiến hắn đồng dạng luyến tiếc vứt bỏ dễ dàng như thế.

"Hừ! Hai người các ngươi hồ đồ. Người này tu vi sâu không lường được! Dám giữa thanh thiên bạch nhật hoành hoành bá đạo như thế này, khẳng định có tiền vốn để dựa vào. Linh áp của hắn ta cảm thấy so với Long tiền bối còn cường đại hơn, chỉ sợ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Tu sĩ thần thông đến bậc này, Long tiền bối cho dù bình thường cùng chúng ta có chút quan hệ sâu xa, khẳng định cũng sẽ giả câm vờ điếc. Làm sao vì một cái Lý gia nho nhỏ xuất đầu. Hơn nữa người này tuy rằng bá đạo, nhưng cuối cùng vẫn cho thời gian để chúng ta rời đi.Nếu y không phân biệt trắng đen đồng loạt đem toàn bộ chúng ta diệt sát, ngươi cho là sẽ ai dám vì chúng ta xuất đầu. Chớ quên, tu tiên giới nguyên bản chính là nơi cường giả vi tôn. Năm đó chúng ta chiếm cứ núi này, cũng bởi vì thực lực so với Tuyết Liên thất hữu hơi cường một ít, mới có thể được các thế lực khác thừa nhận. Chỉ cần chúng ta trung tâm đệ tử Lý gia thượng tồn, cùng lắm thì đi tìm một tòa linh sơn khác là được. Còn hơn so với ngạnh kháng một gã Nguyên Anh kỳ tu sĩ, tự tìm tai họa diệt tộc." Đại hán áo bào tro sắc mặt trầm xuống, ánh mắt hướng hai tên tiểu bối giáo huấn một trận.

Hai tên lão giả lúc này mới như từ trong mộng tỉnh dậy, liên tục gật đầu. Lập tức ba người liền phi độn xuống phía dưới, lóe lên rồi lướt vào trong núi, liền biến mất không thấy bóng dáng.

Sau thời gian chừng ăn xong bữa cơm, núi này bỗng xôn xao hẳn lên. Một đám người hoặc chạy vội trên mặt đất, hoặc ngự khí bay lên không. Ở trong núi lớn nhỏ lầu các, động phủ sơn đạo mỗi người mặt đều mang vẻ kinh hoảng, nhưng cuối cùng hành động coi như đâu vào đấy, cũng không có hỗn loạn nhiều lắm.

Một thời thần sau, hai đội tu sĩ chia làm hai đường, từ không trung cùng mặt đất chậm rãi rút lui khỏi núi, ước chừng khoảng hai ba trăm người, phần lớn trong số đó là tu sĩ Luyện Khí kỳ. Có thể ngự khí phi hành chẳng qua chỉ hơn hai mươi người mà thôi. Tốc độ của đoàn người cũng không chậm, trong nháy mắt rút lui khỏi núi này, hướng thẳng núi non bên ngoài mà đi.

Những người này hành động lớn như vậy, hiển nhiên làm cho các thế lực địa vực phụ cận phát hiện, mỗi người đều vô cùng kinh ngạc phái người lại chỗ này điều tra tin tức. Lý gia cũng không có gì phải cố kỵ, trực tiếp thản nhiên thông báo toàn bộ chi tiết. Các tu sĩ đó vừa nghe, Tuyết Liên sơn lại bị một vị Nguyên Anh tu sĩ cường chiếm. Một đám kinh hãi, vội vàng phản hồi tông môn nhằm thương lượng đối sách.

Tiền bối cao nhân đột nhiên đến nơi này đối với bọn họ mà nói thực sự là một chuyện họa phúc khó lường. Nhưng từ hành động đối phương mạnh mẽ chiếm cứ Tuyết Liên sơn mà nói, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Ngay khi tại phụ cận các thế lực tu sĩ mỗi người đều kinh hãi đảm chiến, bị dọa cho một trận gà bay chó sủa thì Hàn Lập lại vô thanh vô tức xuất hiện trên khối cự thạch ở đỉnh núi Tuyết Liên sơn,đem thần thức của mình thả ra, cẩn thận kiểm tra trong núi còn hay không có tu sĩ ẩn nấp không.

Kết quả sau chốc lát, hắn một lần nữa mở đôi mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.Không nói một lời Hàn Lập vừa lật bàn tay, một đống trận kỳ trận pháp xuất hiện ở trong tay.

Sau đó thân hình hắn nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo thanh hồng vây quanh núi này bay nhanh vờn quanh một vòng, một lát sau lại một lần nữa phản hồi trên đỉnh núi, trận kỳ trận bàn trong tay đều đã không còn sót lại thứ gì.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bốn phía dâng lên vô số cỗ sương mù, trong phút chốc đã đem cả tòa linh sơn đều bao phủ vào trong đó, nơi nơi trắng xoá một mảnh.

Nhìn nhìn pháp trận trước mắt đang hình thành cấm chế, Hàn Lập gật gật đầu, bộ pháp trận này là hắn lấy được từ trong túi trữ vật của Càn lão ma, xem ra là một phần của cao giai khí cụ bày trận, đối phó Nguyên Anh kỳ tu sĩ tuy không đáng giá nhắc tới, nhưng nếu là Kết Đan kỳ tu sĩ lầm bước vào trong đó, thoát thân cũng là đại phí trắc trở.

Hơn nữa hắn cũng chưa ngừng tay,lại tháo túi linh thú bên hông xuống,tùy tay ném vào giữa không trung.Hai tay bắt lấy pháp quyết hướng lên không trung điểm một cái. Nhất thời miệng túi mở rộng ra, một cỗ hàn khí từ bên trong cuồng mãnh ra, trong đó hỗn loạn hơn mười con rết trắng như tuyết mang theo hai cánh vô cùng dữ tợn, chính là Lục Dực Sương Công. Những con rết từ này trong túi bay ra, vây quanh đỉnh đầu Hàn Lập xoay vòng một trận, trong miệng vang lên tiếng kêu nho nhỏ có vẻ vui sướng dị thường.

Hàn Lập thấy vậy mỉm cười!

Xem ra nơi đây thời tiết băng hàn,tựa hồ làm cho linh trùng này rất là hưng phấn.Lúc này thần niệm hắn di động,mười hai con Lục Dực Sương Công lập tức hướng bốn phía sương mù tản ra, trong chớp mắt biến mất vào trong đó không thấy bóng dáng.

Có ảo trận này cùng mười hai con Lục Dực Sương Công tương đương Kết Đan kỳ tu sĩ ẩn núp bên trong, như vậy thì cho dù Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ muốn xâm nhập núi này cũng không dễ dàng.

Chuẩn bị phòng ngừa xong xuôi, Hàn Lập không hề trì hoãn dùng linh mục thần thông tìm nơi linh khí nồng đậm nhất trên núi,sau đó dùng Thổ Độn Thuật tiến vào trong đó,mở ra một cái không gian nhất định,rồi đem cái Thiên Cơ Phủ kia phóng ra,nhẹ nhàng đem phủ này đặt vào trong động.

Hàn Lập trước tiên đem linh trùng cùng linh thú an bài thỏa đáng, liền tiến nhập vào trong mật thất bế quan khoanh chân ngồi xuống, hai mắt chậm rãi nhắm lại, bắt đầu tiến hành nhập định.

Hắn nhập định ước chừng một ngày một đêm.

Đến khi Hàn Lập mở mắt, thần sắc lạnh nhạt thong dong, cõi lòng bình tĩnh không hề gợn sóng. Hai tay vỗ vào túi trữ vật trên eo lưng, một bình hồ lô màu son liền xuất hiện trên tay. Một viên thuốc bằng ngón cái được đổ ra, màu xanh biếc hương khí sực nức.

Chính là mục tiêu chủ yếu của Hàn Lập trong chuyến đi Côn Ngô sơn: "Bồi Anh đan". Theo như lời họ Phú lão giả của Cửu U tông, luyện hóa đan này cần tối thiểu là nửa năm, Hàn Lập hiển nhiên sẽ không tiếp tục kéo dài thời gian. Có thể sớm đem đan này luyện hóa, đối với tu luyện sau này cũng như đối phó địch nhân tự nhiên thuận lợi hơn nhiều.

Há mồm đem đan dược xanh biếc nuốt vào trong bụng, Hàn Lập nhất thời chỉ cảm thấy như nuốt vào một đoàn khí lạnh, nhưng sau đó cảm giác nóng bức nhè nhẹ bắt đầu phát ra. Hàn Lập không dám chậm trễ, đem hồ lô thu lại, sau đó nhắm lại hai mắt, hai tay bắt đầu niệm chú, lại tiếp tục nhập định. Mà giờ khắc này nếu có tu sĩ khác xem xét tình hình trong cơ thể Hàn Lập, sẽ phát hiện nguyên anh cao hai tấc ở trong người của Hàn Lập bây giờ đang mở hai mắt, há mồm phun ra một đám anh hỏa màu xanh, đem đan dược màu xanh biếc kia vây vào bên trong, đang từ từ luyện hóa.

Gian mật thất lặng ngắt như tờ, giống như không hề có người. Thời gian lũ lượt qua đi, bất tri bất giác đã là nửa năm. Trong mật thất thủy chung vẫn duy trì im lặng. Nhưng ở bên ngoài Tuyết Liên sơn, trước sau có ba người từng đến đây.

Đầu tiên là một gã tu sĩ phụ cận có thực lực Kết Đan kỳ, rồi một gã cao giai tán tu từ địa phương khác mộ danh mà đến, ngay cả một ngân bào lão giả tự phụ thần thông cũng một mình tới bái phỏng một lần. Người này cũng là gã tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ duy nhất từng tới đây.

Nhưng vô luận là người nào, vừa thấy trăm dặm xung quanh mênh mông khôn cùng sương mù, lại hô lớn vài tiếng không có kết quả chỉ đành bất đắc dĩ phản hồi. Tên ngân bào lão giả kia nhưng thật ra cảm thấy không phục, từng xông vào sương mù một lần. Kết quả chính là trong một thời gian ngắn ngủi, vang lên tiếng côn trùng nhọn sắc rồi y buộc phải lui ra. Cánh tay của y đã trở nên trong suốt, bị một tầng hàn băng bao phủ.

Mặc dù cũng không có cái gì tổn thất, song vị này cũng không dám tiếp tục đụng vào cấm chế, chỉ có thể cảm thán một tiếng rồi đi. Bởi vì hắn rất rõ ràng, đối phương ở trong pháp trận bày ra linh trùng lợi hại như thế hiển nhiên là không muốn tiếp đón khách nhân. Hơn nữa chừng đó cũng đủ chứng minh đối phương là Nguyên Anh tu sĩ có thần thông hơn xa mình. Nên y cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn chọc giận đối phương.

Không bao lâu, lấy Tuyết Liên sơn làm trung tâm trong phạm vi mười vạn dặm, các thế lực tu sĩ lớn nhỏ đều biết Tuyết Liên sơn có một vị tiền bối cao nhân thần thông to lớn. Vị Long tiền bối liên tục xưng bá nơi đây mấy trăm năm tựa hồ cũng không dám trêu chọc.

Kể từ đó, tất cả thế lực đều thấp thỏm lo âu. Tuyết Liên sơn mấy ngàn dặm xung quanh đều trở thành vùng cấm, tất cả tu sĩ từ nay về sau đều rất ít qua đây. Sợ sẽ quấy nhiễu vị tiền bối cao nhân thanh tu, do đó sẽ trêu chọc phải đại phiền toái.

Cũng may hơn nửa năm trôi qua, Tuyết Liên sơn thủy chung vẫn duy trì im lặng, vị cao nhân này tựa hồ không thích nhúng tay vào chuyện tình nơi đây. Điều này làm cho các thế lực khác vốn như ngồi trên đống lửa cũng hơi chút thở dài nhẹ nhõm đi không ít.

Nhưng một ngày không ai biết rằng Hàn Lập vốn đang ở trong mật thất bế quan cuối cùng cũng luyện hóa xong Bồi Anh đan. Hắn mở mắt, trên mặt ánh huỳnh quang chớp lòe, bộ dáng tu vi đã có đột phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.