Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1233: Gặp lại Hướng Chi Lễ



Hàn Lập thấy đối phương không có ý định bỏ qua trong lòng sinh ra buồn bực.

Từ khi hắn tiến giai đến hậu kỳ tới giờ thì hai kiện thông thiên linh bảo vẫn chưa bao giờ hiển lộ ra toàn lực, hơn nữa sau khi tập hợp đủ bảy mươi hai thanh phi kiếm thì một khi triển khai Đại Canh Kiếm Trận uy lực như thế nào thì hắn cũng chưa biết được. Nhưng nếu như Hóa Thần Kỳ tu sĩ lọt vào trong đó vậy hơn phân nữa là sẽ không toàn thân thoát ra. Về điểm này thì hắn có đủ tự tin.

Hơn nữa còn có hai viên Diệt Tiên Châu mà hắn cũng mới vừa biết được lai lịch của nó.

Mặc dù trong lòng đã suy xét cẩn thận, nhưng Hàn Lập bình tỉnh suy xét thêm lần nữa, hắn cảm giác được mình có thể cùng với đối phương đánh một trận. Lúc này một bàn tay cực lớn màu vàng hướng phía hắn chụp tới, không hề vận dụng Phong Lôi Sí để né tránh, mà hắn chỉ khoát tay, một tầng kim quang chói mắt lóe lên.

" Bụp" một tiếng kiếm quang đem đại thủ đó chém ra làm hai mảnh sau đó mới tán loạn biến mất.

Thấy Hàn Lập phản kích, Phong lão quái đứng đối diện ngẩn ra, hai mắt không khỏi híp lại.

Nói thẳng là lần này đuổi theo Hàn Lập lại thấy hắn ở trong không trung chờ đợi mà không tránh né nữa, điểm này có phần kỳ quái. Cho nên lần công kích vừa rồi chỉ là thử dò xét mà thôi. Lúc này thấy đối phương phản kích hắn liền hiểu ra là vị Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ này dường như đã bị hắn bức tới đường cùng vì vậy mới thử cùng với hắn chính thức giao thủ một lần.

Thần sắc của Phong lão quái biến đổi nhưng trong lòng không giận mà lại vui mừng ra mặt.

Nếu đối phương lại tiếp tục bỏ chạy nữa thì chính hắn cũnng không mấy tinh tưởng mình có nên giảm bớt thọ nguyên để truy đuổi theo nữa hay không nữa. Nếu bây giờ đã quyết định cùng hắn đánh nhau một trận vậy hắn chỉ cần hao tổn một chút Tinh Nguyên liền có thể đem đối phương hoàn toàn giết đi. Vì vậy chỉ cần kết thúc trận này sẽ không phải cực khổ truy đuổi theo đối phương nữa.

Lúc này Phong lão quái thở dài một hơi, không nói lời nào mà chỉ đưa tay ra hướng tới Thiên Linh Cái của mình chạm một cái.

Lam quang chợt lóe rồi một khối ngọc bàn hình lục giác hiện ra có kiểu dáng phong cách rất cổ xưa. Ngoài ra còn có ký hiệu phiêu động, nhiều màu sắc trông rất thần bí.

Khi bảo vật này hiện ra, lão giả mặt ngựa nhe răng cười lạnh.

Hắn đã tính toán kỹ, không muốn hao tốn nhiều thọ nguyên cho nên chỉ cần đánh ra một kích sấm sét sẽ không cần phải cùng đối phương mất nhiều thời gian. Ngoài ra do lúc trước khi truy đuổi Hàn Lập mấy lần muốn đánh, hắn cũng biết thần thông của đối phương không thấp, bảo vật cũng huyền diệu trong lòng cũng không dám coi thường, cho nên khi vừa ra tay là sử dụng ngay bảo vật đắc ý nhất của mình.

Chỉ thấy ngọc bàn quay tròn trên không trung rồi đột nhiên vù vù cuồng bạo biến thành một cái ngọc bàn to khoảng một trượng, cái ngọc bàn này hướng tới phía Hàn Lập đứng đối diện mà tới.

Chỉ thấy bên trên làm mang mơ hồ như có vật gì đó hiển hiện.

Hàn Lập nhìn thấy vậy trong lòng sợ hãi cũng không dám chậm trễ chút nào. Hai tay đồng thời vung lên hơn mười khẩu phi kiếm màu vàng từ từ đi ra rồi hóa thành bảy mươi hai khẩu phi kiếm màu vàng dài hơn một thước xoay một vòng trên đỉnh đầu.

Hai tay lần nữa bắt quyết, lúc này bảy mươi hai khẩu phi kiếm nhoáng lên huyễn hóa thành mấy trăm đạo quang mang trông thật là quỷ dị. Những đạo kiếm quang này vũ động một cái lập tức hóa thành từng mảnh kim hà cùng với kiếm minh vang lên không ngừng thanh thế quả thật kinh người.

Đứng đối diện, Phong lão quái thấy Hàn Lập xuất ra nhiều phi kiếm như thế cũng có chút kinh ngạc nhưng lập tức khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh. "Phi kiếm của ngươi coi như là rất nhiều nhưng làm sao nhiều bằng phi đao của ta. Giờ hãy kiến thức một chút lợi hại Vạn Nhật Bàn của lão phu đi."

"Vạn Nhận Bàn "

Ánh mắt của Hàn Lập không khỏi nhìn tới cái lục giác ngọc bàn ở phía xa xa.

Chỉ thấy bên trong ngọc bàn ký hiệu chợt lóe rồi đột nhiên lao ra một cột ánh sáng màu lam to lớn, lập tức tản ra hóa thành mấy đạo lam mang, mỗi đạo lam mang này chớp động vài cái trong nháy mắt hóa thành một khẩu phi đao màu lam chói mắt. Còn từ trong ngọc bàn, chỗ cột ánh sáng màu lam không ngừng phun ra, trong nháy mắt đã tạo thành một đám phi đao dày đặc giống như là một ngọn núi đao phảng phất như vây lấy đầu của lão giả.

Có thể nói ai nhìn thấy màn này cũng đều phải kinh hồn táng đảm!

Còn Hàn Lập mặc dù không phải kinh hồn táng đảm, nhưng sắc mặt cũng lập tức đại biến.

Vạn Nhận Bàn này thật đúng với tên của nó, mặc dù không tới một vạn nhưng cũng phải trên ba bốn ngàn khẩu phi đao.

Đúng lúc này Phong lão quái hướng tới Hàn Lập vung tay áo lên rồi trong miệng phun ra một tiếng " Chém."

Tất cả linh quang trên lam đao lúc này đại phóng hóa thành từng đạo lam mang đao chém thẳng tới Hàn Lập. Do số lượng phi đao rất nhiều như muốn che kín cả ánh sáng ban ngày, nơi nào cũng thấy đao mang, giống như là một núi đao màu lam đang hướng tới Hàn Lập mà đè xuống vậy.

Trên đỉnh đầu của Hàn Lập, kim quang chói sáng mặt dù không nhỏ nhưng so với cả đám phi đao dày đặc kia lại không thể so sánh được.

" Tới đi!"

Hàn Lập hít sâu một hơi, thần sắc khôi phục lại như thường, đồng thời trong miệng hét to một tiếng nhưng lại không có thúc giục mảng kiếm quang trên đầu mà hai tay lại đan vào nhau từ đó xuất hiện ra một đoàn ánh sáng xanh biếc bên trong bao lấy một cái Lục Sắc Mộc Xích.

Đây chính là kiện Bát Linh Xích Linh Bảo!

Cái thước vuông này vừa ra khỏi tay liền tự hành vũ động thành một đóa bông sen màu bạc to khoảng một thước, được pháp lực cuồng chú đổ vào càng lúc càng lớn. Ánh sáng của bông sen bạc ánh phát ra thật chói mắt.

Chỉ trong giây lát bông sen bạc cuồng bạo tăng lên khoảng mười trượng đem Hàn Lập bao bọc vào bên trong.

"Bát Linh Xích! Ngươi chính là Hàn tiểu tử xuất hiện ở Côn Ngô Sơn!" Lão giả mặt ngựa đối diện thấy cái bông sen này liền cả kinh thất thanh la lên, bởi chỉ liếc mắt qua liền biết ngay đây là Bát Linh Xích.

Đồng thời tất cả lam đao như núi lớn trên không trung dừng lại mà không tiếp tục công tới.

"Phong đạo hữu biết tại hạ?" Hàn Lập nhướng mày rồi nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.

"Ta không biết ngươi, nhưng khi đi chung với Hướng lão quỷ hắn đã nói chuyện của ngươi cho ta nghe một lần! Nghe nói ngươi cùng với Linh Giới Linh Lung Yêu Phi có quen biết nhau?" Lão giả mặt ngựa ánh mắt chớp động không ngừng, không biết suy nghĩ cái gì.

"Quen biết thì không dám nói nhưng có gặp qua một hai lần. Hướng lão quỷ. Có phải ngươi muốn nói đến Hướng Chi Lễ?" Vừa nghe nhắc tên đến người này trên mặt của Hàn Lập có chút kỳ quái hỏi ngược lại.

"Hừ, trừ Hướng lão quỷ ra thì còn ai vào đây chứ? Giờ không bàn đến việc của Hướng đạo hữu. Mà ta muốn hỏi ngươi là trước khi Linh Lung Yêu Phi phản hồi Linh Giới có hay không nói qua cho ngươi biết về việc của Không Gian Tiết Điểm, ngoài ra có chỉ cho ngươi biết có con đường tắt nào hay không?" Lão giả mặt ngựa hít sâu một hơi rồi hỏi.

"Lời này có ý gì? Linh Lung đạo hữu không phải đã nói cho Hướng huynh và Vạn Yêu Cốc Hùng Sư biết rồi hay sao? Nếu Phong đạo hữu là chỗ quen biết cũ với Hướng Huynh thì sao mà không biết được việc này chứ." Hàn Lập trong lòng cả kinh, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản.

" Có ý gì? Ngươi hà tất phải giả bộ không biết. Ta đã cẩn thận nghe qua mọi việc diễn ra lúc đó. Linh Lung Yêu Phi đó cùng với ngươi quan hệ rất thân cận. Ta không tin là trước khi nàng trở về linh giới mà lại không cho ngươi vật gì đó để chuẩn bị cho những việc sau này. Chỉ cần ngươi đem những thứ mà yêu phi kia để lại cho ngươi giao ra cho ta thì lão phu sẽ bỏ qua những việc trước đây mà không nhắc tới nữa." Lão giả mặt ngựa căn bản không tin, ngược lại âm trầm hỏi.

"Khẩu khí của đạo hữu quả thật rất lớn. Không bàn tới việc là Hàn mỗ có hay không những vật ấy. Phong đạo hữu thực sự cho rằng chỉ dựa vào một kiện Vạn Nhận Bàn là có thể chiếm đoạt được đồ vật của ta sao?" Hàn Lập không chút khách khí cự tuyệt.

Hắn cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, đó chỉ là những lời dụ dỗ. Nếu như thừa nhận có việc này thì trước mắt có thể tránh được một kiếp. Nhưng sau này nếu bị mấy người Hóa Thần Kỳ khác tới hỏi thăm thì thật sự là phiền toái vô cùng.

Nghe được Hàn Lập nói như vậy, hai mắt của lão giả mặt ngựa hung quang lóe lên. Lúc này hai tay vừa động khẽ bấm pháp quyết dường như muốn một lần nữa thúc giục núi đao.

Trong lòng của Hàn Lập căng thẳng. Cũng liền niệm thần niệm, bông sen màu bạc cũng từ từ chuyển động lớn lên.

Mắt thấy đại chiến sắp xảy ra hết sức căng thẳng, bỗng nhiên bên tai của Phong lão quái và Hàn Lập lại vang lên một âm thanh.

"Phong huynh và tiểu Hàn đạo hữu chậm hãy động thủ."

Vừa nghe lời này có chút quen thuộc, Hàn Lập ngẩn ra lập tức thần sắc có chút cổ quái.

Nguyên bản lão giả mặt ngựa kết quyết ở hai tay đã dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Nhưng đột nhiên quay đầu về hướng chân trời phía xa nhìn lại, đồng thời từ hừ một tiếng, ung dung nói.

"Hừ, Hướng lão quỷ, lần này ngươi chạy tới cũng còn kịp đó."

"Hắc hắc, lão phu cũng chỉ là đúng dịp đi qua vùng phụ cận châu quận này, rồi lại nhận được tin của đạo hữu vì vậy liền đi theo vật lưu lại của đạo hữu mà tới đây. Nhưng lão phu lại không nghĩ ra là lần này Phong đạo hữu lại đối phó với Hàn đạo hữu. Việc này làm cho Hướng mỗ có chút khó khăn đây."

Người kia cười ha ha một tiếng, lập tức từ phía chân trời chợt lóe lên hoàng quang, một đạo kinh hồng nhanh như điện chớp bắn nhanh mà tới. Sau mấy cái chớp động đã phía trên hai người.

Quang mang chợt tắt, liền hiện ra khuôn mặt già nua của một lão giả, nhưng hai mắt nhỏ lộ ra vẻ đưa đẩy còn khuôn mặt lại tươi cười. Đây đúng là vị Hướng Chi Lễ mà Hàn Lập đã từng gặp qua mấy lần.

"Hướng sư huynh!" Hàn Lập khẽ thở dài, hai tay liền ôm quyền ân cần hỏi thăm một tiếng.

"Năm đó khi ta còn ở Thiên Nam Hoàng Phong Cốc mấy năm, xưng hô ta một tiếng sư huynh, thật cũng không gì sai. Bất quá, Hàn sư đệ! Lão phu thật không nghĩ tới năm đó ngươi chỉ là Luyện Khí Kỳ tiểu tu sĩ, mà bây giờ lại có thể tu luyện tới trình độ như vầy. Xem ra năm đó Hướng mỗ cũng đã nhìn lầm. Kỳ thật năm đó trong Côn Ngô Sơn gặp mặt Hướng mỗ đã muốn cùng với Hàn sư đệ nói chuyện một chút, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn, mà ngay cả nói cũng không nói được một hai câu." Vị Hướng Chi Lễ này lại đối với Hàn Lập vẻ mặt ôn hoà và vô cùng hiền lành.

"Tại hạ cũng thật không ngờ lần này gặp lại được Hướng sư huynh!" Hàn Lập cũng chỉ cười khổ một tiếng.

"Phong đạo hữu hãy nể mặt của lão phu, nếu như Hàn sư đệ không làm ra chuyện gì là thâm thù đại hận thì hãy bỏ qua những hiểu lầm nhỏ nhặt này được không? Bất quá người của ngươi ngã xuống thì xem như là ngộ sát đi. Thực sự không đến mức cùng với Hàn sư đệ liều mạng làm chi. Vạn Nhận Bàn của ngươi dù sao cũng chỉ là một kiện phỏng chế linh bảo mà thôi so với chân chính linh bảo thì hãy còn kém xa." Hướng Chi Lễ sau khi cùng với Hàn Lập nói chuyện thăm hỏi một chút, liền quay qua Phong lão quái mỉm cười nói.

"Hừ! Chỉ là một tên Nguyên Anh Kỳ tu sĩ mà thôi coi như có được Thông Thiên Linh Bảo thì cũng chỉ có thể phát huy uy lực đến tầng thứ hai, còn muốn thực sự đả thương tới lão phu thì không thể nào?" Phong lão quái vẻ mặt không đổi chỉ cười lạnh một tiếng.

"Chính xác, nếu như chỉ có một kiện linh bảo như đã nói thì Hàn sư đệ tự nhiên không phải là đối thủ của Phong huynh, nhưng nếu trong tay có hai kiện thông thiên linh bảo cùng với một vài kiện phỏng chế linh bảo thì thế nào?" Hướng Chi Lễ lại mỉm cười tự tin nói.

Lời này nói ra liền làm cho Phong lão sắc mặt quái biến đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.