Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1255: Hải vụ



"Trêu chọc? Chỉ vì khỏa lục cấp yêu đan này?"

Hàn Lập chau mày, thần sắc lộ ra vẻ chế nhạo.

"Hừ! Nếu là lục cấp yêu đan bình thường thì bọn ta cũng không thèm để ý nhưng đối với Lôi Kình thú yêu đan là ngoại lệ. Huống hồ khi các hạ vừa xuất hiện, liền bình phẩm yêu đan của Phạm huynh, gây chia rẽ nội bộ."

Một tên thủy chung nãy giờ chưa nói câu nào, là một lão giả mặt mũi âm lệ họ Tôn, giờ phút này mới lạnh lùng mở miệng nói.

"Khi các ngươi giết Lôi Kình thú, bị trì hoãn không ít thời gian, vì vậy yêu lực bên trong yêu đan đã bị mất hơn phân nửa, đến khi Lôi Kình thú bị các ngươi giết, yêu đan vô phương bổ sung yêu lực, làm sao phẩm chất còn hoàn hảo được. Xem ra hai vị còn chưa có kinh nghiệm giết yêu thú cao giai nên không biết loại kiên kị này."

Hàn Lập cười hắc hắc, nói.

Nghe Hàn Lập nói như vậy, Phạm tu sĩ và Tôn tu sĩ không khỏi liếc nhìn nhau, mặt lộ vẻ do dự.

"Cứ xem như điều này là sự thật đi. Nhưng làm thế nào các hạ có thể tiến vào được đây. Nơi này rõ ràng đã được Phạm đạo hữu dùng huyễn thuật cấm chế che đậy rồi. Rõ ràng các hạ cố ý nhắm tới bọn ta?"

Bạch tu lão giả đột nhiên cảnh giác, truy vấn.

"Huyễn Thuật cấm chế của các người, ta còn không để vào trong mắt. Còn tại hạ là người mới đầu tiên tới đây làm sao biết chư vị mà nhắm tới. Hôm này tâm tình Hàn mỗ rất tốt nên cái gì cũng giải thích. Các ngươi muốn hỏi thêm điều gì thì ta cũng không còn hứng thú trả lời. Điều kiện vừa rồi của ta có người nào muốn giao dịch. Ta cũng không rảnh mà ở lại chỗ này" Hàn Lập nói xong, khuôn mặt đanh lại.

Thấy khẩu khí Hàn Lập lớn như vậy, ngược lại khiến trong lòng các Nguyên anh tu sĩ trong thạch đình phát lạnh.

Đối phương thật thần bí, bọn họ cũng không dám cho rằng đối phương mạnh miệng, trong nhất thời tất cả đều sợ hãi, không ai dám mở miệng nói thêm câu nào. Nhưng nữ tử thanh tú mặc áo lục, sau khi chăm chú nhìn Hàn Lập hồi lâu, đột nhiên hỏi một câu:

"Nghe khẩu khí của đạo hữu, tựa hồ không phải là tu sĩ ở Ngũ Long Hải, phải chăng đến từ Đại Tấn? Các hạ có biết Hướng Chi Lễ tiền bối?"

"Ngươi biết Hướng đạo hữu?"

Hàn Lập ngẩn người, nhìn nàng này chăm chú, hai mắt nheo lại, có chút ngạc nhiên.

"Hướng tiền bối từng ở qua tiểu đảo của tiểu nữ một thời gian ngắn, đã từng chỉ điểm thiếp thân một số điều tu luyện, vãn bối cũng được lợi không nhỏ. Các hạ và Hướng tiền bối ngang hàng, vậy cũng là tiền bối Hóa Thần Kỳ?"

Lục y nữ tử nghe Hàn Lập nói như vậy, trong song mục lóe lên dị sắc, bỗng nhiên đứng dây, chỉnh đốn trang phục, thi lễ, thần thái trở nên cực kỳ cung kính.

"Hóa Thần kỳ tu sĩ?"

Nguyên các người còn lại còn đang an tọa, nhe vậy bèn sợ mất mật, nhao nhao đứng dậy.

Phạm tu sĩ và Tôn tu sĩ vừa nói ra lời bất thiện vừa rồi, trên mặt càng sợ hãi.

"Ngươi đã nhận ra, nên ta cũng không muốn dấu giếm. Ngươi gặp Hướng đạo hữu khi nào?"

Hàn Lập thấy hành động của mọi người như vậy cũng không thèm quan tâm, ngược lại nhướng mày hỏi nữ tử.

"Hơn hai trăm năm trước, vãn bối đã từng gặp qua Hướng tiền bối, khi đó vãn bối còn chưa thành công ngưng kết Nguyên Anh. Nếu không nhờ Hướng tiền bối chỉ điểm bến mê, chỉ sợ giờ này vẫn còn đang dậm chân tại Kết Đan kỳ"

Thanh tú nữ tử sắc mặt vui mừng, đáp lời.

Hai trăm năm trước, đúng là thời điểm bọn Hướng Chi Lễ phát hiện không gian tiết điểm tại Ngũ Long Hải, xem ra chuyện này cũng là sự thật.

Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, trong nháy mắt liền phán đoán nữ tử này nói thật, bèn chậm rãi nói:

"Ngươi đã có quen biết với Hướng đạo hữu. Tốt lắm. Bây giờ ngươi hãy cầm khỏa yêu đan này đi và đưa cho ta hải đồ ở đây"

Nói vừa dứt lời, Hàn Lập giơ tay, khỏa yêu đan quý hiếm liền bay về phía lục y nữ tử.

Trong lòng nữ tử vô cùng mừng rỡ, nàng nhấc bàn tay trắng nõn lên, thu yêu đan vào trong tay, khom người đa tạ, sau đó móc từ trong túi trữ vật bên hông ra một khối ngọc giản, nhẹ nhàng bước tới dâng lên Hàn Lập.

Hàn Lập tiếp lấy ngọc giản, thần niệm quét qua bên trong, so sánh với tin tức của Hướng Chi Lễ đã từng lưu lại, trong giây lát đã tìm chuẩn xác vị trí của không gian tiết điểm. Vị trí này cũng không cách nơi này quá xa, khoảng chừng một tháng thời gian là tới.

Hắn hài lòng gật đầu:

"Không sai, hiện ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi"

Một khi lộ ra thân phận Hóa Thần tu sĩ, trên người Hàn Lập hiển lộ uy thế, khẩu khí ra vẻ chỉ đạo, phân phó.

Mà cũng đúng, hắn hiện giờ đã ở cấp bậc đỉnh tồn tại ở Nhân Giới. Nếu không phải trăn trở vấn đề thọ nguyên, căn bản ở Nhân Giới cũng không có điều gì khiến hắn phải e ngại.

Tự nhiên Lục y nữ tử vội vàng đáp ứng.

Các người xung quanh chỉ thấy miệng Hàn Lập khẽ mấp máy, nhưng không có chút thanh âm nào phát ra, mà đôi mắt đẹp của nữ tử, sóng mắt không ngừng lưu động. Dĩ nhiên cả hai đang truyền âm với nhau trao đổi các vấn đề.

Sau khi trao đổi xong, Hàn Lập vẻ mặt đăm chiêu, sờ sờ cằm.

Các tu sĩ xung quanh không dám cả thở mạnh, chỉ thành thật đứng im một chỗ, sợ quấy rầy vị Hóa Thần tu sĩ, vạ lây đến bản thân.

"Hắc, hắc. Hàn mỗ đã có hải đồ, vậy cũng không ở lại đây nữa, các ngươi tiếp tục đi"

Sau khi nghĩ thông suốt điều gì, bỗng nhiên Hàn Lập cười lớn, giơ tay lên, một phiến thanh quang lóe lên, thân hình tại chỗ liền biến mất, vô tung vô ảnh.

Không ai nhìn ra được Hàn Lập rời khỏi nơi này bằng cách nào. Bất quá, từ lúc Hàn Lập hiển lộ thân phận, không gian như đeo đá, căng thẳng, bây giờ đám người Phạm tu sĩ như trút được gánh nặng, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ánh mắt mọi người đều dừng tại khỏa yêu đan trong tay nữ tử, không khỏi lộ vẻ hâm mộ.

Chỉ xuất ra một cái hải đồ, tâm sự đôi câu là được ngay một khỏa Lôi Kình Thú yêu đan. Vận khí nàng này thật quá tốt.

Mà Lục y nữ tử thấy ánh mắt của mọi người, cũng không bối rối, bỏ khỏa yêu đan vào túi trữ vật, sau đó cười dài:

"Chư vị đạo hữu, Hàn tiền bối đã đi rồi, chúng ta cũng nên tiếp tục đi".

"Bích tiên tử, chuyện trao đổi cũng không vội làm gì. Không nghĩ tới trước kia tiên tử còn kết giao với Hóa Thần tu sĩ, thật là thất kính a!"

Lam bào nho sinh thở dài, cười khổ, nói.

"Năm xưa thiếp thân chỉ là một tên tu sĩ Kết Đan kỳ, nào dám xưng cái gì kết giao. Chỉ là vị Hướng tiền bối kia tiện tay chỉ điểm đôi điều mà thôi" Lục y nữ tử lắc đầu, mỉm cười, nói.

" Dù chỉ là tiện tay chỉ điểm, nhưng cuối cùng cũng có quan hệ ít nhiều với một vị Hóa Thần tu sĩ, là chuyện bao nhiêu người mơ ước mà không được. Bất quá ta cũng lấy làm kỳ quái, như thế nào các cao giai bậc nhất của Đại Tấn đều chạy đến Ngũ Long hải của chúng ta. Chẳng lẽ tại bổn Hải có đại sự gì phát sinh?"

Phạm tu sĩ lúc đầu là ra vẻ hâm mộ, tiếp theo là cau mày, có chút kinh nghi.

"Có thể đây là sự thật. Nhưng việc tu sĩ Hóa Thần tính toán nhúng tay vào, há là để đẳng cấp chúng ta tham gia được. Chỉ cần không cẩn thận, các lão nhân gia chỉ cần lật tay liền có thể nghiền nát chúng ta rồi. Tốt nhất là đừng nên võ đoán lung tung, vạn nhất để Hóa Thần tu sĩ nổi giận thì…" Bạch tu lão giả cười hăng hắc, liền nhắc nhở.

Lời này vừa thốt ra, các người khác đều biến sắc, gật đầu xưng phải. Nhưng trong lòng mỗi người nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết.

Trong lúc bọn tu sĩ Ngũ Long Hải đang âm thầm suy đoán, thì Hàn Lập đang hóa thành một đạo thanh hồng, ở ngoài khơi xa cách chỗ này hơn vạn lý.

Thông qua Lục y nữ tử, Hàn Lập đại khái nắm được tình hình hiện tại ở Ngũ Long Hải. Ở đây không tồn tại Hóa Thần tu sĩ, cho nên mối e ngại nhất ở trong lòng cũng sớm tan đi, Hàn Lập liền chạy thẳng đến vị trí của không gian tiết điểm.

Với tu vi Hóa Thần hiện tại của Hàn Lập, nếu toàn lực độn quang, độn tốc tự nhiên nhanh đến khó tin. Tuy nhiên nếu làm như vậy, có thể xúc động đến thiên địa nguyên khí, ảnh hưởng đến thọ nguyên. Cho nên Hàn Lập chỉ duy trì tốc độ bình thường, chấp nhận mất chút thời gian.

..…

Hơn một tháng sau, Hàn Lập bình yên vô sự đi đến một phiến hải vụ mênh mang.

Nhìn khí trắng mênh mông trước mắt, Hàn Lập nhướng mày, không chút do dự, không chế độn quang tiến nhập vào bên trong.

Ước chừng phi hành độ nửa canh giờ, hốt nhiên Hàn Lập dừng độn quang, đứng lại.

Chì thấy hắn đánh giá phụ cận xung quanh vài lần, lưỡng thủ kháp quyết, đồng thời trong miệng phát một chữ "Phá".

Hai đạo Kim hồ (tia sét) thô to, lóe lên, bắn nhanh ra, đánh vào hư không, thanh âm "Oanh, oanh, long, long" truyền lại, hải vụ ở phụ cận liền vặn vẹo biến hóa, tán loạn biến mất, trong chớp mắt lộ ra một phiến địa phương trống trải rộng vài dặm.

Ở phía dưới có thể mơ hồ thấy một tòa tiểu đảo, thấp thoáng vài kiến trúc ở trên đảo.

Hàn Lập thấy vậy, mặt lộ vẻ mừng rỡ, miệng thì thào:

"Đám Hướng lão quái thật không hư ngôn, có lưu lại đệ tử canh giữ không gian tiết điểm. Bất quá, nếu ta đến đây muộn cỡ hai trăm năm, nơi đây sẽ không có người. Cũng không nhất định lắm"

Từ lúc Hàn Lập xuất hiện, tử tiểu đảo có ba đạo độn quang bay ra, hướng thẳng đến hắn, hình như đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.

Thần sắc Hàn Lập bất động, hai tay chắp sau lưng, trôi nổi trên không trung chờ đợi.

Độn quang chợt tắt, hiện ra ba tu sĩ, hai nam một nữ, đều là Kết đan kỳ tu sĩ.

Mà khi ba người này nhìn thấy Hàn Lập, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, tiến lên thi lễ:

"Tham kiến Hàn tiền bối, vãn bối phụng mệnh Hướng sư tổ, chờ tiền bối đã lâu".

"Các ngươi là môn hạ của Hướng đạo hữu, trước kia từng gặp qua ta ư?" Hàn Lập thần sắc chợt động, hỏi.

"Bọn vãn bối đích thật là môn hạ của Hướng sư tổ. Sư tổ có lưu lại bức họa của Hàn tiền bối, nên mới nhận ra được tiền bối."

Trong đó có một người cung kính nói.

"Ân, mấy năm thật là cực khổ cho các ngươi. Tự nhiên ta sẽ không bạc đãi các ngươi. Bất quá sau này ta sẽ kêu môn hạ đệ tử đến thay thế các ngươi trấn thủ nơi này, để các ngươi không bị một đời giam lỏng tại đây"

Hàn Lập gật đầu, trên mặt tươi cười.

Ba tên nghe xong tin vui này, bèn thỉnh Hàn Lập xuống kiến trúc phía dưới, nhưng Hàn Lập lắc đầu, muốn xem trước không gian tiết điểm.

Ba người này tự nhiên không dám cự tuyệt, lập tức đáp ứng, dẫn Hàn Lập đi về một phía của tiểu đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.