Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1259: Hồi đảo



Trong suốt hơn mười năm qua, cứ khoảng một thời gian ngắn, Hàn lập lại định kỳ nuốt một viên Long Lân Quả để dành năm xưa, khiến cho khí lực hôm nay cực đại, đã sớm đột phá đến cực hạn sở năng của tu sĩ ở Nhân Giới.

Năm xưa, hắn đem Long lân thụ đến trồng ở Truỵ Ma Cốc, nhân hình Khôi Lỗi còn có nhiệm vụ mang tất cả linh đan diệu dược và Long Lân quả bỏ vào không gian giới tử.

Bất quá, Hàn Lập cũng không thể mỗi ngày đều ăn được, mà khoảng nửa tháng mới ăn tươi một quả. Bởi vì tuy duợc tính Long Lân Quả yếu nhưng nếu không thể kịp thời đem dược tính hoàn toàn hấp thụ, thì cứ thế sau thời gian dài tích tụ lại, cho dù hắn đã tu luyện đến tầng thứ ba Minh Vương Quyết, thân thể chỉ sợ cũng vô phương thừa nhận thêm nữa.

Về phần Kim Giao Vương năm đó mỗi ngày đều có thể phục dụng là do thân thể của giao long nhất tộc mạnh mẽ hơn xa so với thể chất của yêu thú bình thường.

Nhưng trong lúc Hàn Lập bế quan, bởi vì tập trung cho việc đột phá bình cảnh Hoá Thần, nên không có nhiều thời gian luyện hoá Long Lân quả, vì vậy hắn chỉ dùng hơn mười năm liền ngừng lại. Toàn lực tập trung tu luyện Thanh Nguyên Kiếm Quyết.

Trước khi đến Ngũ Long Hải, Hàn Lập đã cố ý mang đầy một hành trang Long Lân Quả.

Cho nên trong mấy năm này, hắn vừa du tẩu các nơi trên Nhân Giới, vừa ăn Long Lân Quả, đồng thời tu luyện Thối Cốt quyết, vô tình lại luyện hoá hoàn toàn duợc lực của quả này.

Kết quả làm Hàn Lập giật mình, Thối Cốt Quyết và Long Lân quả rất xứng phối hợp với nhau, hiệu quả vô cùng tốt. Vốn dĩ tu luyện Thối Cốt Quyết rất gian nan khó khó khăn, thì nay lại tiến triển cực nhanh. Chỉ trong vòng ngắn ngủi mười năm, hắn luyện đến mấy tầng Thối Cốt Quyết.

Hiện tại xương cốt trong người hắn không những cứng cáp mạnh mẽ một tầng, hơn nữa còn phát ra kim sắc nhàn nhạt. Khi hắn vận chuyển công pháp Minh Vương Quyết sắc da thịt và xương cốt đều có màu kim sắc như nhau.

Với khí lực hôm nay, hắn đứng bất động, không vận chuyển bất cứ pháp lực nào, một tay có thể dễ dàng nâng lên vạn cân cự thạch, mặt không đổi sắc.

( =) Lý Đức của tu tiên giới đây – Vịt)

Mà càng làm cho Hàn Lập vui mừng chính là Long Lân quả cũng có hiệu quả không kém đối với Minh Vương Quyết, bất tri bất giác hắn đã tu luyện đến tấng thứ tư của Minh Vương Quyết.

Điều này cũng làm cho hắn lấy làm kỳ lạ, trong lòng âm thầm suy đoán. Thối Cối Quyết chắc có quan hệ với Phạm Thánh Chân Phiến, thậm chí là dựa trên nền tảng của Minh Vương Quyết để sáng lập ra công pháp này.

Nếu không Thối Cốt Quyết sẽ không ăn ý với Minh Vương quyết đến như vậy.

Bất quá, khi luyện thành thầng thứ tư Minh Vương Quyết, Hàn Lập có thể tu luyện thêm nhiều loại Phật Tông bí thuật. Những bí thuật này khi phối hợp với Minh Vương Quyết, uy lực vô cùng to lớn, khiến cho thần thông của hắn tăng vọt thêm một bước.

Tự nhiên khi ăn Long Lân Quả, Hàn Lập tạm thời phong ấn Hư Thiên Đỉnh, không để cho Đồng tử phát hiện bí mật này.

Nếu không hắn cứ mỗi hai ba ngày lại lấy một khoả Long Lân Quả, đối phương không sinh nghi mới là lạ.



"Nói về Nguyên Từ Thần Quang khi tu luyện đại thành, lại có chút kỳ quái biến thành một mảng hôi sắc. Nguyên ta vốn tưởng thần thông này khi thi triển ra còn đủ năm màu sắc. Nguyên Từ Thần quang đại thành, uy lực đại tăng, cũng không cần phải tái tu luyện thêm gì cả, quả là một thần thông độc môn hiếm có. Cho dù là sĩ có cấp giai cao hơn ngươi một bậc cũng rất khó đối phó với công pháp này"

Đồng tử đột nhiên chuyển đề tài, nhắc đến Nguyên Từ Thần Quang.

"Ta cũng không nghĩ Nguyên Từ Thần Quang lại biến ra bộ dáng này. Lúc trước tu luyện, thần quang quả thật phát ra mang màu sắc ngũ hành, sau khi đại thành thì lại có dị biến."

Hàn Lập sờ cằm, có vẻ khó hiểu.

Từ lúc chuyện này xảy ra năm xưa, hắn đã canh cánh trong lòng, rất là khó chịu. Hiện tại Đồng tử lại nhắc tới điều này, hắn cũng không ngăn được trầm ngâm.

"Ha hả. Công pháp này của ngươi là do Nhân Giới tu sĩ sáng chế. Dù có dị biến nhưng cũng không có gì bất thường."

Đồng tử cười khì, nói.

"Lời này cũng có đạo lý. Chỉ cần uy lực thần quang không giảm, màu sắc có biến dị cũng không sao."

Khoé miệng Hàn Lập co quắp một cái, cũng đành tiêu sái cuời nói.

"Hắc, hắc. Đạo hữu thông suốt như vậy là tốt. Xem ra không bao lâu nữa, Hàn Huynh thật sự tiến nhập Linh Giới. Như vầy đi, lão phu có thể… không cần cùng đạo hữu quay về Ngũ Long Hải nữa, ở chỗ này có thể chia tay được rồi."

Thanh âm Đồng tử ngập ngừng, một đoàn thanh quang từ trong tay áo Hàn Lập bay ra, xoay quanh một cái, liền trôi nổi giữa không trung, chính là Hư Thiên tiểu đỉnh.

Sau một tiếng minh thanh, đỉnh này tự mở ra một cái khe, một đạo hôi khí từ trong bay ra, hoá thành một đồng tử thân cao vài thước.

"Ngươi có thể rời Hư Thiên Đỉnh? Ta nhớ là còn thiếu chút thời gian nữa mới có thể hoàn toàn cởi bỏ trói buộc mà?"

Hàn Lập thần sắc kinh nghi, có chút ngạc nhiên.

"Trong mấy năm nay, lão phu ở trong đỉnh cũng không có nhàn rỗi, điểm khốn buộc cuối cùng đã được giải trừ, vô phương trói buộc được ta."

Khoé miệng Đồng tử nhếch lên, ra vẽ lão luyện.

"Thì ra là thế, nhưng đạo hữu tính lưu lại ở nơi này sao? Vì sao không quay về Thiên Lan thảo nguyên hoặc tới địa phương khác? Thiên Sa Đại Lục dù có tên là đại lục nhưng kỳ thật chỉ là một toà cự đảo co chút đặc biệt mà thôi, không thể so sánh với các địa phương tu tiên khác."

Rất nhanh Hàn Lập đã khôi phục lại thần sắc như cũ, chậm rãi hỏi.

"Lão phu chỉ là kế sách dự phòng của bản thể ở Linh Giới mà thôi, cũng không vội tu luyện gì, tư nguyên với ta bây giờ mà nói cũng chả có ý nghĩa gì cả. Chỉ vì trước đó không lâu lão phu phát hiện ở Thiên Sa Đại Lục một kẻ có khí tức giống như đồng loại của ta, tuy huyết thống không quá tinh thuần nhưng làm lão phu cũng muốn gặp qua."

Đồng tử cười nhạt, thong dong nói.

"Đồng loại? Xin chúc mừng Thiên Lan đạo hữu!"

Hàn Lập ngẩn ra, nhưng lập tức cười, nói.

"Ha, ha, lão phu cũng không nghĩ tại Nhân giới lại có thể gặp được đồng loại. Thôi, lão phu cũng không bồi tiếp đạo hữu nữa. Xin cáo từ."

Đồng tử ôm quyền, thân hình nhoáng lên hoá thành một đạo hôi bạch yêu khí, hướng về phái chân trời xa xa bay đi.

Một lát sau, đạo yêu khí này đã biến mất về phía chân trời.

Tên yêu này nói đi là đi liền không một chút do dự, thiệt là vô tình.

Hàn Lập ánh mắt chớp động dõi theo Đồng tử cho đến khi lão biến mất, đứng hồi lâu lặng im không nói câu nào.

"Nhân Giới lại có loại yêu thú này tồn tại. Sau này sẽ không quá mức an bình. Nhưng điều này có quan hệ với ta chăng?"

Không biết bao lâu sau, Hàn Lập thì thào vài câu, rồi khởi động độn quang, hoá thành một đạo thanh hồng bay mất.

Hai năm sau, tại Vụ hải chi địa trong Ngũ Long hải, một đạo thanh hồng từ phía chân trời bắn nhanh tới, loé lên nhập vào hải vụ, không thấy bóng dáng.

Đương khi Hàn Lập vừa huýt sáo xuất hiện phía trên không trung của tiểu đảo, thì trên đảo nhao nhao nhiều bóng người tuôn ra, khoảng chừng hơn mười tu sĩ.

Hàn Lập ngẩn ra, hai mắt loé lên hàn mang, nhưng thấy trong đám người này nổi bật lên một vóc dáng của một nhân ảnh quen thuộc, thì trên mặt thần sắc thả lỏng, trong nội tâm chợt mừng rỡ.

"Phu quân, rốt cuộc người đã trở về"

Thân ảnh này trong nháy mắt bay đến trước Hàn Lập, thản nhiên cười, nhan sắc kiều mỵ khiến trăm hoa phải ghen tỵ.

"Ta đã trở về. Nhưng, Uyển nhi. Ngươi đến đảo khi nào? Vi phu còn dự tính quay về Loạn Tinh Hải một chuyến nữa cơ đấy".

Dĩ nhiên người này là vợ Hàn Lập, Nam Cung Uyển.

"Chuyện không gian tiết điểm khiến ta không yên tâm, nên muốn lại đây xem sao. Hơn nữa, hơn mười năm trước ta đã đến đây rồi"

Nam Cung Uyển cười kiều mị, có vẻ oánh trách nói.

"Hơn mười năm trước, không phải vừa lúc ta rời đi sao?"

Hàn Lập không khỏi cười khổ.

"Không sai. Phu quân chân trước vừa đi, thiếp liền sau lưng theo tới. Còn thấy Phượng đạo hữu"

Nam Cung Uyển che miệng cười.

"Nàng đã gặp Băng Phượng?"

Hàn Lập bật thốt lên.

"Tự nhiên đã gặp. Hơn nữa ta và nàng ấy vừa gặp mà đã như quen, trong mấy năm nay còn kết thành hảo hữu."

Nam Cung Uyển trên mặt hiện một tia giảo hoạt, cười hì hì, nói.

Hàn Lập nghe vậy, có chút á khẩu.

"Tốt lắm. Còn có nhiều điều tâm sự. trước hết chúng vào đảo rồi hẳn nói" Nam Cung Uyển đảo ánh mắt nhìn xung quanh, nói.

Hàn Lập đương nhiên không phản đối, gật đầu, liền cùng giai nhân và các môn hạ đệ tử phi hành tới một toà lầu các trên đảo.

Hai người vừa ngồi xuống ghế trong một đại sảnh. Nam Cung Uyển, ngọc thủ vung lên, đuổi tất cả tu sĩ ra ngoài, chỉ để lại một mình Điền Cầm Nhi đứng thúc thủ bên cạnh.

"Cầm nhi. Long Ngâm Chi thể của ngươi thế nào rồi?"

Hàn Lập liếc nhìn vị nữ đệ tử này, trong mắt loé lên dị sắc.

"Đa tạ Sư phụ đã chỉ điểm. Phượng tiền bối đã ban cho Hàn Nguyên, hoàn toàn giải trừ Long Ngâm Chi Thể trên người rồi. Đệ tử đang tính toán muốn thử nghịêm ngưng kết Nguyên Anh"

Điền Cầm Nhi cảm kích đáp lời.

"Tốt lắm. Ngươi có được cơ duyên này tự nhiên là phần số của ngươi. Cũng không uổng phí cho ta một phen lao tâm khổ tứ"

Hàn Lập không ngăn được nụ cười, nói.

"Cầm nhi, ngươi đi thông báo cho Phượng đạo hữu là sư phụ người đã trở về, mời nàng đến đây có chuyện quan trọng cần thương lượng"

Lúc này, Nam Cung uyển lại dịu dàng phân phó.

"Tuân mệnh!"

Lập tức Điền Cầm Nhi ứng thanh, rút lui ra khỏi đại sảnh.

Hàn Lập ngạc nhiên nhưng không nói gì thêm, chờ Điềm Cầm Nhi đi khỏi rồi với hướng ánh mắt dò hỏi qua Nam Cung Uyển.

"Ta nghe nói phu quân đi ra ngoài lần này để sưu tầm các phương pháp có thể chống đỡ các nguy hiểm trong không gian tiết điểm. Không biết phu quân đã tìm được cái gì rồi?"

Thu ba lưu động, hốt nhiên Nam Cung Uyển lại hỏi như vậy.

"Mặc dù không thể nói không thu hoạch được gì, cũng tìm được vài món, nhưng đích xác làm cho ta có chút thất vọng."

Hàn Lập lắc đầu, sắc mặt thoáng trầm xuống.

"Xem ra phu quân tính cùng Phượng đạo hữu liên thủ, nhằm tăng thêm hy vọng. Mặt khác phu quân cũng có lo lắng thái quá, trên người có hai kiện Thông Thiên Linh bảo, lại tu luyện đại thành Nguyên Từ Thần Quang. Căn bản tu sĩ bình thường không thể so sánh. Tuy nhiên trong tay ta vừa lúc cũng có một trọng bảo mang tính phòng ngự. Phu quân cũng cầm lấy đem đi luyện hoá luôn đi."

Nam Cung Uyển nhíu mày, ngưng trọng nói.

"Trọng bảo? Bảo vật gì vậy?"

Hàn Lập kỳ quái, hỏi.

Nam Cung Uyển mỉm cười đang tính nói thêm điều gì, hốt nhiên thần sắc chợt động, khép lại đôi môi đỏ mọng.

Một lát sau, bên ngoài sảnh truyền đến tiếng bước chân. Một Ngân y nữ tử đi vào, chính là Băng Phượng.

""Phượng đạo hữu, mời ngồi. Phu quân đang cùng ta đàm luận, xem làm thế nào để cùng ngươi liên thủ tiến vào tiết điểm."

Nam Cung Uyển gặp Băng Phượng, lập tức khởi thân đón chào, mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.