Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1279: Cuồng thú chi triều (4)



"Hàn huynh đệ, Kim Cương Quyết của ngươi không phải đã gần tu luyện đến tầng thứ ba sao?" Trương Khuê đột nhiên hỏi.

"Trương huynh vì sao lại hỏi vậy?" Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi một câu.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy Kim Cương Quyết tầng thứ ba tựa hồ như không thể làm cho thể làm cho một con yêu lang lui bước. Xem ra Hàn huynh đệ thật có tiền đồ rộng lớn!" Trương Khuê thâm ý nói một câu rất sâu sắc, rồi lập tức xoay người rời đi, không nói thêm gì nữa.

Hàn Lập nhìn bóng lưng của hản tử mặt sẹo này, sờ sờ cằm, khóe miệng cũng nổi lên một nụ cười lãnh đạm.

Người này tựa hồ như cố ý nói vậy! Không bao lâu sau, rất nhiều binh lính An Viễn thành cùng với một nhóm thanh tráng dưới sự dẫn dắt của một quan quân khác leo lên tường thành, đám người của Thiên Đông Thương Hào cuối cùng cũng rời khỏi thành đầu.

Bất quá, bọn họ vẫn không có khả năng trở về chổ ở, mà vẫn tụ tập tại vùng rộng gần đó, thống nhất thu xếp nghỉ ngơi trong một phòng dá.

Phần lớn mọi người khi vừa bước vào phòng, liền bất chấp tất cả vùi đầu ngủ.

Hàn Lập mặc dù không có chút mệt mỏi, nhưng cũng không trong tình huống hỗn loạn mà xông ra ngoài, lúc này nằm trên giường điều tức, tiếp tục yên lặng tìm hiểu công pháp của Kim Châm Quyết.

Một đêm yên bình, trong nháy mắt đã qua.

Sáng ngày hôm sau, một tiếng la rung trời bỗng nhiên vang lên, tiếng sói tru cùng với tiếng hô ứng xa xa truyền đến, trên tường thành lại vang lên tiếng kêu, báo động đàn thú tấn công thành lần hai.

Trận chiến này, tựa hồ còn mãnh liệt hơn cả trận chiến hôm qua, tiếng chém giết kéo dài từ sáng cho đến tối, cứ từng đợt rồi lại từng đột binh lính thỉnh thoảng lại bị kéo ra khỏi phòng đá, sau đó vội vàng lên thành đầu trợ giúp, trong nhất thời nơi này chỉ còn lại một mình Hàn Lập, ba bốn nhóm người đã bắt đầu kéo lên thành đầu.

Mãi cho đến khi màn đêm phủ xuống, đàn thú mới lại rút lui.

Khi Hàn Lập rời khỏi phòng đá, thì trong sân đã bắt đầu thay đổi người.

Rất nhiều người đến trợ giúp, vậy mà chỉ còn lại hai ba phần là đủ hình người, phần lớn còn lại là cả người đầy máu, hoặc là thiếu tay thiếu chân, bị thương rất nặng.

So với đám thủ vệ hôm qua cùng với Hàn Lập còn thê thảm hơn rất nhiều.

Không riêng gì Hàn Lập, gần đó cũng có nhiều người ra khỏi phòng, thấy tỉnh cảnh này, cũng thất kinh. Rất nhiều người đã đi hỏi về tình huống cụ thể của cuộc chiến hôm nay.

Thế mới biết, hôm nay đàn thú công thành đã xuất hiện một loài tiểu lang giống như con báo. Chẳng những thân nhẹ như yến, mà lông mao trên thân lại có thể bắn ra như nhím. Mà mấy cọng lông đó lại có chứa kịch độc, một khi bị trúng, thì sẽ mất đi năng lực chiến đấu trong nháy mắt, nếu không được chữa trị kịp thời, sẽ bị độc mà chết.

Loại tiểu lang này trước giờ chưa từng nghe nói qua, có thể là một biến dị mới của chủng loại lang thú. Loại chuyện này trong bầy thú không phải là chuyện thường xuyên, nhưng cũng không có gí đáng ngạc nhiên.

Chỉ là mỗi lần xuất hiện một loại thú biến dị mới, hiển nhiên làm cho loài người thương vong không ít. Nhưng loại thú biến dị này cũng nhanh chóng biến mất, nếu không, bây giờ trong bầy thú biến dị kia, tuyệt đối không chỉ có đơn giản một hai loại như vậy.

Nhưng bây giờ mà nói, loại tiểu lang này xuất hiện với số lượng lớn, lập tức làm cho hàng phòng thủ thương vong hơn phân nửa. Nếu không phải người chỉ huy bất kể thương vô, điều đến một lượng lớn người tới, hơn nữa còn có "linh đội" ra tay trợ giúp, thì sợ rằng trận chiến hôm nay đã không qua khỏi.

Nghe thấy câu trả lời của người này, làm cho trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống.

Tất cả mọi người đều mơ hồ cảm giác được, lần thú triều này tựa hồ còn hung ác hơn so với lời đồn. Đối với những người bảo vệ thành này, đã xuất hiện ra vài phần dao động.

Hai mắt Hàn Lập híp lại đứng ngoài cửa nhìn về nơi xa, không nói một lời trở về phòng, trên mặt vẫn không có biểu tình gì.

Quả thật trong lòng hắn không hề run động vì chuyện này.

Cho dù An Viễn thành thật sự bị công phá, với thân thủ của hắn cùng với hai cụ Diệt Tiên châu, muốn lao ra khỏi đàn thú cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Vì phần những người trong thành, cho dù hắn muốn cứu, bây giờ tâm có thừa nhưng lực không đủ, hiển nhiên sẽ không làm ra cái loại chuyện ngu ngốc này.

Bất quá đàn thu hung mãnh như vậy, sợ rằng nhóm đầu tiên được nghỉ ngơi không quá hai ngày, nói không chừng ngày mai sẽ đến lượt họ.

Hàn Lập dự đoán không sai, sáng ngày thứ ba, bầu trời vừa mới xuất hiện ánh nắng, liền có người lớn tiếng kêu lên, kêu tất cả hộ vệ của Thiên Đông Thương Hào ra cửa, tập hợp tại sân.

Khi hắn bình tĩnh đi ra sân, phát hiện ra ngoài đám người Thiên Đông Thương Hào, còn có gần trăm người khác đang đứng ở đây. Trong đó phân nửa là luyện thể sĩ, hơn nữa trong người không thiếu "linh giới" "linh trạc", thân cụ linh cụ đầy người. Còn có kỵ sĩ thân cưỡi lang thú, cũng có một nhóm người cỡi ngựa đứng một bên.

Những người này hiển nhiên là tinh nhuệ hạng nhất tại đây.

Hàn Lập nhướng mày, không chút hoang mang đi đến đám người.

Một lát sau, trong sân cuối cùng cũng tụ tập đủ ngàn người, lúc này có một người xuất hiện trước mặt mọi người, chính là người trung niên ngân giáp kia.

Sắc mặt âm trầm của hắn ta nói nói vài câu, đại khái nói muốn phòng thủ chặt chẽ, rồi điều bọn họ đến tăng mạnh phòng thủ, sau đó vung tay lên, lệnh cho đội ngũ xuất phát.

Tin tức này hiển nhiên làm cho tất cả người ở đây kinh hãi.

Bọn họ hai ngày này biết rằng đối phó với lang thú là hết sức khó khăn, không nghĩ đến tình hình ngày càng không ổn. Cũng may, người tụ tập ở đây cũng đều là hạng người có kiến thức bất phàm, cũng không vì vậy mà nghị luận bậy bạ, chỉ là một trận dao động, rồi phần lớn mọi người đều cởi thú ngồi xe đi đến An Viễn thành.

Trên phố, trừ một ít kỵ sĩ tuần tra ra, cũng không có người đi đường.

Sau khi chiếc xe thú chạy như điên, khoảng một canh giờ sau, đã đến được tường thành của An Viễn thành, rồi mọi người xuống xe bước vào.

Mà gần đó đã có hơn mười quan quân đang chờ, vừa thấy đám người Hàn Lập đến, lập tức khẩn trương lên, rồi sau một phen phân chia này nọ, tiếp theo lập tức dẫn mọi người trở về các cổng thành.

Cứ như vậy, đám người của Thiên Đông Phương Hào cũng bị phân tán ra, trừ bỏ bảy tám gả hộ vệ bình thường hay đi theo vị phó lĩnh của Thiên Đông Thương Hào ra, đám người Trương Khuê và Đỗ Khiếu đều bị chia lìa.

Người dẫn dắt đám Hàn Lập là một quan quân trung niên có hàm râu rất rậm, từ bộ thiết giáp trên người có thể nhìn ra vị quan quân này cũng thuộc loại nhất đẳng.

Người này đối với đám luyện thể sĩ rất là hòa thiện, đặc biệt là có ba người trong nhóm đều có mang linh cụ, nên ở ngoài càng khách khí với ba người này, hơn nữa trong lới nói còn có rất nhiều ẩn ý.

Sự lợi hại của Hàn Lập, trừ đám người của Thiên Đông Thương Hào ra thì những người khác hiển nhiên không biết gì cả, hiển nhiên cũng không khiến cho tên quan quân này đặc biệt chú ý.

Hàn Lập đương nhiên cũng không tự tiến cử rồi, không nói một lời đi theo đám người leo lên phụ trách thủ hộ tường thành.

Nhưng khi leo lên đến nơi, kết quả làm cho sắc mặt mọi người đại biến.

Trên thành đầu vốn là tường đá chỉnh tề bóng loáng, tất cả cổng thành và tưởng thành đều đã bị phá nát vụn không đầy đủ. Càng quỷ dị hơn chính là mặt đất màu xanh cũng trở nên đen thùi, và truyền đến một mùi hôi quái dị, làm cho người ta ngửi thấy là muốn nôn ra liền! "Đây là độc rắn!" Một hán tử tay mang "linh trạc" chỉ vào những chổ đen đen trên mặt đất nói. " Không sai, chính là độc rắn, bởi vì nó nên ta đã muốn gần bốn năm trăm người" Đại hồ tử (Ông râu dài) nghe vậy, cười khổ một tiếng.

"Chẳng lẽ ta nhớ lầm, xích mãng thú không phải là không có độc sao?" Một lão già có linh cụ khác lên tiếng, trong mắt chớp động đầy vẻ khó hiểu.

"Lý huynh không nhớ lầm, quả thật xích mãng thú không có độc, nhưng lần này trong đám mãng thú biến dị kia lại xuất hiện ra loại phi mang đái sí biến dị. Loại mãng xà này mặc dù hình thể bên ngoài không khác gì mãng xà bình thường, nhưng có thể mượn đôi cánh trong khoảng thời gian ngắn mà phi hành, trong miệng có thể phun ra chất độc màu đen này. Loại độc này chỉ cần chạm vào da, lập tức sẽ làm cho da thịt người ta bị sôi vụn lên, phun vào trên tảng đá cũng có thể làm cho đá tan ra ba phần. Thành đầu của ta đã kêu người dùng rất nhiều nước sạch để tẩy rửa, nếu không trong không khí đã tràn ngập độc khí, sẽ làm cho người ta ngủm từ lâu rồi" Đại hồ tử giải thích.

"Cái này phiền rồi, mãng thú biến dị nguyên bổn đã có khí lực rất lớn, bây giờ lại có thể phun độc, lần này không thể phòng thủ tốt rồi" Trong đám người bỗng nhiên vang lên một câu lo lắng"

"
Nếu xích mãng không khó đối phó, thì cấp trên sao có thể điều chư vị đến đây. Ta nghe nói bên thanh lang thú, tựa hồ như cũng xuất hiện lang thú biến dị mới" Đại hồ tử sờ sờ râu, sắc mặt ngưng trọng nói.

"
Thanh lang thú cũng không dễ đó phó, đã chết người nhiều nhu vậy mà sao vẫn không thấy tu tiên giả ra tay. Tu sĩ am hiển nhất là pháp thuật có quy mô sát thương lớn, đối phó với đám dã thú này đều có đủ lực" Lại có người không nhịn được hỏi.

"
Chư vị chớ quên, từ lúc thú triều bắt đầu cho đến giờ, loại báo cầm thú vẫn chưa từng lộ mặt. Mà tu sĩ phải đối phó với lũ yêu cầm phiền toái. Nếu lỡ như tiêu hao hết pháp lực, loại yêu cầm kia đột nhiên xuất hiện, thì An Viễn thành của chúng ta nhất định sẽ bị phá" Đại hồ tử thở dài một hơi, trả lời.

Nghe được câu này,những người khác không khỏi liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ như không mấy lạc quan về tương lai của An Viễn thành.

"
Được rồi, chư vị cũng không cần quá lo lắng, loại phi xà phun độc này chỉ có thể phun độc được một lần, sau đó phải nghỉ ngơi ít nhất một ngày. Trải qua trận chiến hai ngày nay, loại xà biến dị đó cơ bản đã mất lực công kích. Cấp trên điều chư vị đến đây, kỳ thật muốn dùng để đối phó với cự xà. Loại cự xà này trừ những luyện thể sĩ ra, thì những binh lính bình thường rất khó đả thương đến chúng nó. Thành đầu này bị phá hư đến mức này, cũng là do loại cự xà đó. Chỉ cần chư vị có thể khống chế được cự mãng biến dị đó, thì những xích mãng thú bình thường binh lính có đủ tự tin để đối phó" Đại hồ tử thấy thần sắc mọi người có chút không đúng, vội vàng lên tiếng.

"
Hắc hắc, điểm ấy không cần đại nhân phân phó, ta đang đợi nó đến, hiển nhiên sẽ không ngồi không, bất quá." Tên hán tử mang "linh trạc" còn muốn nói cái gì nữa, thì đột nhiên chân trời ngoài tường thành truyền đến một tiếng kêu xé gió giống thú mà không phải của thú, giống chim mà không phải của chim, làm cho người ta nghe xong khí huyết quay cuồng, rất không thoải mái.

Lời mà tên hán tử kia vừa định nói ra liền phải nuốt vào bụng, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.

Không chỉ có hắn, những người khác nghe được tiếng kêu này cũng đổi mặt.

"Báo cầm thú, chúng nó rốt cục đã xuất hiện!" Một gã luyện thể sĩ nhìn bầu trời xa xa, thì thào một câu, năm ngón tay không khỏi cầm chặt binh khí trong tay thêm một chút.

Lúc này, Hàn Lập lại đang đứng một mình trong góc thành đầu, cúi đầu nhìn đám linh thạch thấp giai, thần sắc cực kỳ an nhàn, phảng phất như không nghe thấy tiếng kêu to này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.