Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1284: Hắc Phượng Tộc



Nhìn cảnh này, hai yêu cầm cũng không có cũng không có vội vàng lao xuống dưới mà là lượn quanh rừng cây Hoằng Phụ, trong miệng phát ra phát ra tiếng hót kỳ lạ.

Kết quả một lát sau, một đạo hồng quang nhàn nhạt ở gần đó bắn tới, trong nháy mắt đã tới gần hai yêu cầm, tiếp đó tản ra hào quang, hiện ra một cung trang thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, mặt phượng mày ngài, giữa cặp mi ẩn chứa một cỗ sát khí.

Sao lại vậy, hắn hết sạch linh thạch, không cách nào sử dụng linh cụ, hai ngươi cũng thật là vô dụng. Đối phó với một Luyện Thể Sĩ cũng tốn thời gian như vậy. Nếu không phải bổn cung phải áp chế pháp lực ba động, xuất ra pháp thân đi bắt người, thì làm sao hắn có thể trốn đến bây giờ. Ánh mắt thanh nhã của cung trang thiếu phụ vừa quét tới, nét mặt không vui liếc nhìn hau yêu cầm. Hai yêu cầm này hung ác vô cùng, vậy mà dưới anh mắt của thiếu phụ lộ vẻ sợ hãi, hai cánh co lại run lẩy bẩy.

Hừ! Huyết mạch bản tộc có thể nào lưu lạc vào tay Nhân Tộc, vô luận phải trả một cái giá lớn như thế nào, cũng nhất định phải mang tiểu nha đầu kia về. Bắt được vị Triệu thành chủ kia, sẽ biết được tung tích của nàng. Cũng không uổng phen này ta trốn xuống nhân tộc. Ánh mắt thiếu phụ một lần nữa quét xuống phía dưới, nhưng không có ý định động thủ, trái lại trên mặt lộ ra một tia kì quái.

Đúng lúc này, phía dưới rừng cây cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng vang thật lớn, tiếp theo tiêng minh thanh vang lên, tiếng âm phong vù vù không ngừng truyền tới, phảng phất như có người nào đang động thủ ở đâu đó.

Cung trang thiếu phụ cùng hai con yêu cầm lơ lửng tại không trung, vẫn lặng lặng không nhúc nhích.

Sau một hồi, bạo động ở bên kia đã dừng lại, cuối cùng ba đoàn hắc khí cùng một đoàn hoàng khí từ trong rừng cây bay ra, vụt thẳng tới bên này.

Đúng là ba xà yêu cùng một sao biển thân hình cao bốn năm trượng, mà trong tay tên yêu xà đầu người thân rắn trong tay cầm lấy mang theo nhân loại đã nửa chết nửa sống, chính là tử bào đại hán vừa chạy trốn không lâu.

Chỉ là hắn hiện tại, toàn thâm vết máu loang lổ, một cánh tay đã biến đâu mất, hoàn toàn mất đi sức chống cự.

Tứ yêu đến trước người cung trang thiếu phụ, lập tức kính cẩn đặt tử bào đại hán xuống, tiếp đó hướng về phía yêu khí bò xuống, một câu cũng không dám nhiều lời.

Lần này làm rất tốt, sau này sẽ có trọng thưởng. Thiếu phụ liếc mắt đánh giá tử bào đại hán, thấy hắn chưa chết, hài lòng gật đầu.

Xà yêu cùng Sa Trùng thú to lớn, lúc này trong miệng phát ra tiếng ô ô quái dị, dường như vô cùng vui mừng.

Không có khả năng, ngươi là bát cấp yêu thú biến hình, làm sao có thể tiến vào Thiên Nguyên cảnh của chúng ta. Tử bào đại hán tựa hồ đã tỉnh táo hơn một chút, vừa nhìn thấy cung trang mỹ phụ, nội tâm cực kỳ kinh hãi.

Bát cấp yêu thú? Cứ cho là vậy đi. Nhưng mà, bây giờ là ta hỏi ngươi, chứ không phải ngươi hỏi ta. Hơn nữa bổn cung cũng không muốn nói nhảm cùng một phàm nhâ. Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta muốn biết nơi hạ lạc của một người, nếu nói cho ta biết, ta có thể để cho ngươi chết một cách thống khoái, nếu để cho ta mất hứng, liền đem hồn phách của ngươi rút đi, dùng Sưu Hồn thuật cũng có thể biết rõ. Nhưng kết quả thế nào thì hẳn là ngươi cũng rõ. Cung trang thiếu phụ thần thái vô cùng ưu nhã, những lời nói ra cực kỳ tàn khốc.

Tử bào đại hán vốn là sắc mặt vốn đã không dễ nhìn lập tức trở nên càng thêm khó coi.

Tiền bối là đại nhân vật của yêu tốc, tìm một Luyện Thể Sĩ nhỏ nhoi như tại hạ để hỏi người? Có phải là tiền bối hiểu lầm gì, phải chăng đã tìm lộn người. Cung trang thiếu phụ vừa nghe lời ấy, trong mắt phượng ẩn hiện một đám hàn mang, bỗng nhiên ngón tay trắng trẻo bắn ra, vù một tiếng, một đạo hồng mang lớn bằng ngón tay cái xuyên qua đầu vai của đại hán.

Đại hán hét thảm một tiếng, một mui khét lẹt truyền ra, đầu vai xuất hiện một cái lỗ đen sì.

Ta đã nói trước, ta đang hỏi chuyện, ngươi đừng nhiều lời. Nếu một lần nữa tái phạm, ta lập tức chặt đứt tứ chi của ngươi. Mặt thiếu phụ không chút biểu tình, nói.

Triệu mỗ còn chưa biết tiền bối muốn hỏi điều gì. Hơn nửa ngày tử bào đại hán mới cảm thấy bớt đau đớn, cũng không dám nói loạn nữa.

Rất đơn giản, ta chỉ muốn biết một nơi hạ lạc của một người tên là Đại Nhi. Không cần nói ngươi cũng biết, đó là cháu gái duy nhất của ngươi đó. Cung trang thiếu phụ nhìn qua tử bào đại hán, thản nhiên nói.

Đại Nhi! Ngươi là người của Hắc Phượng tộc. Tử bào đại hán trong lòng rung mạnh, nghẹn ngào hỏi.

Đoán đúng rồi. Xem ra ngươi đã sớm biết Tiểu nha đầu đó có huyết mạch của Phượng tộc chúng ta. Nếu ngươi không làm con rùa đen cả ngày mang theo cháu gái cả ngày trốn không chịu đi ra, thì bổn cũng cũng không phải đánh An Viễn thành của ngươi. Hiện tại thành trì đã phá, nhưng không tìm được cô ta, tự nhiên chỉ có thể tìm ngươi để hỏi. Cung trang thiếu phụ cười gằn, không có tiếp tục ra tay trừng trị tử bào đại hán.

Ta đã sớm biết, với thần thông quảng đại của Hắc Phượng yêu vương, thì vô pháp có thể giấu diếm chuyện này. Tử bào đại hán hai mắt thất thần, trong miệng thì thào.

Ngươi biết tới thần thông của gia tộc ta là tốt rồi, nhân loại các ngươi lá gan cũng không nhỏ. Cũng dám phái người câu dẫn Thiếu chủ Hắc Phong tộc. Còn dám mang theo huyết mạch Thánh tộc của chúng ta lẻn vào nhân giới. Chẳng lẽ cho rằng chạy về Nhân Tộc, Hắc Phượng tộc chúng ta sẽ không dám truy cứu. Mày liễu cung trang thiếu phụ dần dần dựng thẳng, khẩu khí càng trở nên lạnh lùng.

Tiểu nữ đã vì chuyện của Đại Nhi mà bỏ mình. Các ngươi còn muốn thế nào nữa? Tử bào đại hán dường như đã bất chấp tất cả, cắn răng, oán hận nói.

Sao hả, tất nhiên là mang về Hắc Phong cung của chúng ta. Mặc dù là nửa yêu, nhưng cũng là huyết mạch Thánh tộc của chúng ta. Sao có thể để lại Nhân Tộc chứ. Con gái ngươi đã chết cũng tốt, điều này đỡ cho bổn cung phải động thủ một lần nữa. Nói đi, tiểu nha đầu kia ở đâu. Ta không còn kiên nhẫn nữa đâu. Cung trang thiếu phụ nhìn về phía đại hán, ánh mắt dần trở nên bất thiện.

Không biết! Sắc mặt âm tình bất định hồi lâu, tử hầu đại hán rất gian nan mới có thể thốt ra hai chữ này.

Sắc mặt cung trang thiếu phụ không hề thay đổi, dường như đối với câu trả lời của đại hán không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng mà lập tức nhấc tay cách không chụp một trảo về phía đại hán, lập tức sưu một tiếng, thân hình của hắn bị lăng không kéo tới, năm ngón tay mảnh khảnh vừa vặn đặt tai thiên linh cái của đại hán.

Đã vượt quá giới hạn của ta rồi, ngươi cũng không cần sống nữa. Thiếu phụ nói lời lạnh như băng, năm ngón tay hiện lên lam sắc quang mang.

Tử bào đại hán đôi mắt trắng dã, triệt để mất đi tri giác, không biết qua bao lâu, co rút lại thành một bộ xương khô rơi thẳng xuống phía dưới, khuất mất trong rừng cây không còn thấy bóng dáng.

Cái này có chút phiền phức đây. Lão tiêu tử này là một Nhân Tộc ngoan cố. Vậy mà dám hạ lệnh cho người tâm phúc, sau mười ngày không có gặp bọn họ thì lập tức xử tử cháu gái của mình. Người người đều nói, hổ dữ không ăn thịt con mà hắn lại hạ độc thủ như vậy. Xem ra hắn tình nguyện đoạn tuyệt huyết mạch của mình, cũng không muốn Hắc Phượng tộc chúng ta xuất hiện thêm một cao giai yêu tu. Thật thiệt thòi chỉ là một Luyện Thể Sĩ, nếu như một tu sĩ mà nói, không chừng có thể trở thành một đai nhân vật. Thành bị phá, hắn cho người dưới tay che chở tiểu nha đầu phá vây, không đợi cùng hắn hội tụ. Thật sự ngày đó các ngươi không nhìn thấy người mà ta cần tìm sao? Cung trang thiếu phụ đột nhiên quét ánh mắt qua những yêu thú bên cạnh thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lùng. Mấy tên yêu thú nhìn nhau, sau đó trong miệng ô ô một hồi quái dị, thần thái vô cùng kính cẩn.

Thiếu phụ thấy vậy, liền cau mày, đột nhiên bàn tay khẽ chuyển, một viên châu màu huyết hồng hiện ra, một tay bắn ra một đạo pháp quyết, tiếp đó niệm vài câu chú ngữ, há miệng ra, sau đó một đoàn máu huyết hóa thành huyết vụ xâm nhập nhập vào viên châu.

Lập tức bên ngoài viên châu xuất hiện một tầng huyết quang lưu chuyển xung quanh.

Thiếu phụ nhìn viên châu, đôi mắt không chớp. Không biết qua bao lâu, nàng lộ ra một tia mệt mỏi hai mắt khẽ nhắm lại, sau đó một lần nữa mở ra.

Người ta muốn tìm chưa chết, hơn nữa vẫn đang ở trong khu vực này chưa có rời đi. Vô luận các ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải đem người về đây cho ta. Hơn nữa phải trong vòng ba ngày. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ này, các ngươi cũng không còn giá trị lưu lại trên thế gian nữa. Nhưng mà Bổn cung thưởng phạt phân minh, lúc trước bắt được thành chủ An Viễn thành, tất nhiên sẽ ban thưởng. Những đan dược này cho các ngươi, sẽ tiết kiệm được cho các ngươi mấy trăm năm khổ tu. Nếu còn có thể tìm được tung tích của tiểu nha đầu kia, ta sẽ ban cho gấp bội. Cung trang thiếu phụ búng ngón tay, mấy luồng gió thơm bay ra, vài khỏa đan hoàn màu trắng phân biệt bay tới mấy yêu thú.

Những đệ giai yêu thú mừng rõ vội vàng há miệng nuốt những đan dược này xuống, vui mừng gầm gừ liên tục. Tiếp đó hóa thành từng đoàn yêu khí, cuồn cuộn đi xa.

Thật là phiền toái, nếu có thể đơn giản vận dụng thần niệm cùng pháp lực, sợ đưa tới cao giai tu sĩ Nhân Tộc, thì làm sao phải khó khăn như vậy. Còn phải sai mấy tên yêu vật ngu xuẩn này đi làm việc. Nhưng mà cũng không thể ở nơi này mòn mỏi chờ đợi, phải nhanh chóng làm xong việc để rời đi. Cung trang thiếu phụ khẽ thở dài một tiếng, tiếp đó đưa tay lên, hồng hà chợt lóe, một khối cẩm mạc bao phủ thân hình, sau đó hóa thành một luồng khói xanh biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Tại vị thân ảnh thiếu phụ biến mất không bao lâu, phía dưới rừng cây một khóm cây nhỏ nhìn rất bình thường đột nhiên vặn vẹo, bỗng nhiên xuất hiện một lão giả hắc bào có khuôn mặt âm lệ, một tay cầm lấy một cái thây khô, đây đúng là thi thể tử bào đại hán lúc trước chết bởi Sưu Hồn đại pháp.

Không ngờ, đúng là yêu nữ của Hắc Phong tộc. Nhìn qua thì tu vi so với lão phu còn cao hơn rất nhiều, nếu không phải là nàng không dám thả ra thần niệm, chỉ sợ là không cách nào giấu diếm được tai mắt của nàng. Nhưng mà, một An Viễn thành nho nhỏ lại tồn tại huyết mạch Hắc Phượng tộc. Ha ha, đây chính là một kỳ ngộ ngàn năm, lão phu làm sao bỏ qua cơ hội tốt này chứ. Cỗ thi thể này có thể lợi dụng một chút. Lão giả hắc hắc cười, lẩm bẩm một lúc, tiếp đó cầm thây khô trong tay ném lên không trung, sau dó hai tay chắp lại hướng về phía không trung.

Lập tức một luồng mênh mông vụ khí cuốn lấy thây khô, nhanh chóng nhập vào đó.

Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, thân thể vốn héo quắt trong nháy mắt nở ra, một thân huyết nhục như cây khô gặp mùa xuân trở nên đầy đặn như lúc ban đầu, thậm chí cánh tay vốn đứt lìa cũng một lần nữa mọc dài ra.

Hắc hắc, có thi thể này, ta có thể đi trước một bước tìm thấy nha đầu kia.

Thật vậy sao?

Hắc bào lão giả đang tự đắc cười lên khe khẽ, đột nhiên sau lưng truyền đến âm thanh lạnh như băng, sắc mặt lão lập tức đại biến, tiếp đó như con thỏ bị dẫm phải đuôi, thoáng cái hóa thành một quầng trăng mờ bắn về phía xa, căn bản là không để ý tới cỗ thi thể kia nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.