Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1292: Hoàng Lương Linh Quân



Hàn Lập xem xét từng giá vật liệu trong cửa hàng, nhưng sau khi chuyển vòng vo bảy tám cửa hàng liền dừng hành động vô ích này lại, trong long thầm thở dài một tiếng.

Vật liệu của cửa hàng này không thể nói là không tốt, thậm chí một số có thể nói xứng là hàng thượng phẩm nhưng với cảnh giới kim cang quyết sắp luyện thành tới nơi của Hàn Lập, làm sao có thể vừa ý với những vật liệu này. Nếu như sử dụng, linh vật hao tốn tâm sức để luyện chế ra cùng lắm cũng chỉ được như Kim Giảo Kiếm lúc đầu để lại cho Phạm Mập.

Đối với hắn tác dụng thật sự không lớn.

"Thế nào. Hàn huynh không vừa ý những thứ ở đây!" Điền Hưng ở bên cạnh rất tinh ý liền lập tức hỏi.

"Những vật liệu này đối với ta không có tác dụng gì." Hàn Lập lắc lắc đầu, không giấu diếm nỗi thất vọng của mình.

"Nếu như huynh đều không vừa ý, vậy hay là đi cùng tôi tới một nơi khác xem. Nơi đó thường có một số thứ đặc biệt. Nhưng tôi không dám bảo đảm nơi đó chắc chắn sẽ có thứ mà huynh "cần". Điền Hưng thật không hổ là con rắn đất của vùng này, nháy mắt đã đưa ra một địa điểm khác.

"
Ồ, vậy đi thử xem." Hàn Lập vừa nghe lời này, trong lòng liền cảm thấy hứng thú.

Thế là hai người rời khỏi con đường đó, và chặn một chiếc xe trong thành chuẩn bị lên xe khởi hành.

Nhưng khi Hàn Lập vừa bước một chân lên xe, bỗng nhiên một tiếng rồng ngâm từ trên cao vọng xuống, tiếp theo một tiếng gào như tiếng hổ gầm cuồn cuộn truyền tới! Hai loại âm thanh đan vào nhau, truyền khắp vùng trời quanh đó, gây nên một phen xôn xao của những người phàm và tu sĩ bên dưới.

Hàn Lập cũng nhìn về hướng âm thanh truyền đến.

Chỉ thấy một điểm đen đang phóng tới với tốc độ cực nhanh, vật mà chớp mắt đã đến chỗ nhóm người Hàn Lập lại là một quái thú ba đầu một đầu hổ hai đầu rồng, kéo theo một chiếc xe màu xanh nhạt từ trên cao bay nhanh lướt qua, tiếng rồng ngâm hổ gầm, trong nháy mắt đã đi xa.

"
Hoàng Lương Linh Quân lại rời khỏi động phủ! Đây là có chuyện gì?" Điền Hưng vừa nhìn thấy xe quái thú kéo trên trời, thất thanh kêu ra miêng.

"
Hoàng Lương Linh Quân. Đây là người nào?" Hàn Lập hỏi.

Nghe Hàn Lập hỏi vậy, Điền Hưng ngẩn ra, sau đó quan sát bắt đầu quan sát Hàn Lập bằng ánh mắt kì lạ.

"
Sao vậy, chẳng nhẽ trên mặt tại hạ nở hoa rồi sao."ánh mắt Hàn Lập lóe sáng, cất tiếng cười ha ha.

"
Xem ra, Hàn huynh thật sự là từ rất xa đến đây"

"
Tại sao lại nói như vậy, người này rất nổi tiếng ở Lạc Nhật thành sao?" Hàn Lập nhíu mày.

"
Thành chủ của bổn thành tuy là tu sĩ hóa thần trung kì, nhưng đệ nhất tu sĩ của Lạc Nhật thành chúng tôi lại không phải là ông ấy. Mà là vị Hoàng Lương Linh Quân cư ngụ đã hàng vạn năm trong một ngọn núi gần đây này. Nghe nói ông ấy đã qua quan khẩu ngũ hành hợp nhất, là một vị hợp thể sơ kì đạo sĩ."Điền Hưng có chút hưng phấn giới thiệu.

"
Hợp thể sơ kì!" Hàn Lập trong lòng rùng mình.

Hắn năm đó cũng là một tu sĩ sơ kì hóa thần, sự chênh lệch to lớn giữa kì hóa thần và kì hợp thể hắn biết rất rõ. Mười năm nay ở linh giới, hợp thể kì tu sĩ đã là tu sĩ đạt đến tầng cao nhất mà hắn có thể nghe nói tới rồi. Nhóm người Tam Hoàng cũng chỉ là sắp đến cảnh giới hợp thể mà thôi.

Theo lời những tu sĩ khác cùng người phàm, hắn chưa bao giờ nghe thấy tin tức gì về Đại Thừa kì, Độ Kiếp kì tu sĩ.

Giống như sự tồn tại ở giai đoạn cao nhất của con người này chưa từng xuất hiện ở linh giới.

Đương nhiên cũng có thể tầng lớp mà hắn tiếp xúc còn khá thấp, do vậy mà chưa thể tiếp xúc được những điều này. Sau khi lên xe, Điền Hưng lại hứng khởi kể cho Hàn Lập nghe một số chuyện về Hoàng Lưong Linh Quân, đại bộ phận là nói Hoàng Lương Linh Quân tài giỏi ra sao, và có những gì nổi danh vân vân.

Hàn Lập nghe xong chỉ mỉm cười, không tiếp lời gì cả.

Kết quả sau mấy canh giờ chạy như bay trong thành, chạy đến một con đường xa lạ, sau đó đột ngột dừng lại ở cuối con đường.

Hàn lập nhảy từ trên xe xuống, nhìn quanh một lượt, liền nhìn thấy một cửa tiệm có vẻ không nhỏ, cửa tiệm này không bỉnh thường lắm.

Đại môn rất cao lớn, và được sơn phủ bằng bột vàng vô cùng bắt mắt, bên trên là tấm biển rất lớn ghi ba chữ "
khung vũ các".

Hai bên cửa lớn là hai cột thiết trụ rất dài màu xanh. Bên trên dùng dây xích nhỏ màu bạc mỗi bên buộc một con quái thú màu đỏ, trông tựa như hình thằn lằn.

Hàn Lập vừa bước chân xuống xe hai con quái thú lập tức đứng dậy, con mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, đồng thời để lộ ra ánh mắt không thiện ý.

"
Đi!" Điền Hưng theo sát đằng sau Hàn Lập, không chút để tâm hai cái đầu quái thú đang vươn lại, tay rút ra một tấm thẻ bài lắc lắc trước mặt chúng.

Lập tức hai quái thú phát ra vài tiếng gầm nhẹ, lại lười biếng nằm sấp trên mặt đất không động đậy nữa. Hai người từ giữa hai con quái thú bước vào bên trong.

Vào đến bên trong, Hàn Lập bất giác nhíu mày.

Chỉ là một căn phòng nhỏ đơn giản rộng sáu bảy trượng, tuy có bày một số giá kệ, nhưng bên trên trống không, chẳng có bất cứ thứ gì.

Ở góc phòng có một cầu thang, bên cạnh để một chiếc ghế gỗ mặt trên ngồi một ông già sắc mặt khô vàng mũi thấp, đang thiu thiu ngủ, hình như hoàn toàn không phát hiện ra có khách đến.

"
Tư lão! Đừng ngủ nữa, chở người đến cho ông đây." Điền Hưng không chút khách khí, tiến lên vài bước, túm lấy bả vai ông lão lắc mạnh.

"
Khách. Ở đâu?" ông già mở mắt, nhưng bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ "nghe nói quý tiệm có một số thứ đặc biệt, tại hạ liền đến xem sao" Hàn Lập sau khi quan sát thấy ông lão có vẻ là trưởng quầy, thản nhiên hỏi.

"
Quý khách cần những thứ đồ đặc biệt, vậy thì dễ chuẩn bị thôi, bổn tiệm chuyên thu mua những thứ đồ kì lạ, để bán cho những người cần. Quý khách cần thứ gì?" ánh mắt trưởng quầy đảo qua Hàn Lập một lượt,dừng lại giây lát, cuối cùng nở ra một nụ cười.

"
Vật liệu linh cụ" Hàn Lập bình tĩnh nói.

"
Ai, người cần loại vật liệu này thật sự không nhiều, nhưng quả thật có hai thứ như thế, tôi sẽ đi lấy ngay." Trưởng quầy mỉm cười, quay người leo lên thang, nhìn theo lưng ông trưởng quầy đi lên, hai mắt Hàn Lập lại nheo lại. Và đột nhiên quay lại hỏi Điền Hưng:

"
Người này hình như cũng là một người luyện thể sĩ, hơn nữa tầng bậc cũng không thấp!"

"
Đương nhiên biết! Tư lão trước kia là một luyện thể sĩ rất có danh tiếng ở Lạc Nhật thành chúng tôi. Nhưng khoảng mười năm trước gặp phải tai nạn, trúng một loại độc lạ. May mà có cơ thể của môt luyện thể sĩ cấp cao nên không chết, nhưng toàn thân không thể dùng sức được, đành phải mở một cửa tiệm ở trong thành như thế này." Điền Hưng giải thích nói.

"
Ồ, thì ra là thế!" Hàn Lập gật đầu hiểu ra.

Điền Hưng cười nhẹ một tiếng. Vừa định mở miệng hỏi Hàn Lập xem cảm thấy thân phận của Tư lão thế nào, đột nhiên bên ngoài một tiếng quái thú rống nhẹ, tiếp theo nghe thấy một tiếng quát lớn thanh:

"
Súc sinh, tìm,!"

Rầm rầm hai tiếng trầm đục, có tiếng hai vật nặng rơi xuống truyền đến.

Hàn Lập cùng Điền Hưng đều kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy theo ngoài cửa lớn một nam một nữ đi vào, hai con quái thú ngoài cửa nằm bẹp xuống đất không động đậy.

Điền Hưng kinh hãi. Nhưng lập tức phát hiện hai quái thú trong miệng còn truyền ra tiếng gừ trầm nhẹ, lúc này mới thở phào.

Ánh mắt Hàn Lập lập tức dừng lại trên người đôi nam nữ vừa bước vào tiệm.

Đôi nam nữ này tuổi đều không lớn, nam anh tuấn hiên ngang, nữ dung nhan tú lệ, dùng Kim Đồng Ngọc Nữ để hình dung không quá chút nào. Hơn nữa hai người thân - bói linh áp không thấp, có lẽ là Kết Đan kỳ tu sĩ.

Với nhãn quang của Hàn Lập, tất nhiên vừa nhìn đã biết được tuổi tác của hai người này.

Linh giới tuy nói linh khí nồng đậm, tồn tại số lượng lớn linh thạch cùng thiên tài địa bảo cấp cao, tu sĩ trúc cơ và kết đan dễ dàng hơn rất nhiều so với Nhân giới. Nhưng hai người này trẻ tuổi như vậy mà có đạo hành đến mức này, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.

"
Các ngươi là người làm trong tiệm này?" người nam liếc mắt một cái nhìn thấy Hàn Lập cùng Điền Hưng, thần niệm quét qua người Điền Hưng, phát hiện chẳng qua chỉ là một tu sĩ kì luyện "khí" liền quát hỏi.. Trong lời nói, không che dấu được tia ngạo nghễ trên mặt.

Về phần Hàn Lập trên ngón tay đeo một chiếc nhẫn thần, đương nhiên là một luyện thể sĩ. Nhưng một luyện thể sĩ đi cùng với một tên tu sĩ kì luyện khí người thanh niên tỏ ra chẳng buồn hỏi đến.

"
Không phải, vãn bối chỉ là dẫn khách đến đây mua đồ." Điền hưng sau khi nhận ra hai người kia là kết đan tu sĩ trong lòng cũng cả kinh, vội vàng cười làm lành trả lời.

"
Khách? Vậy trưởng quầy của Khung Vũ Các đâu!" Thanh niên hừ khẽ một tiếng, hỏi.

"
Tư lão lên trên lấy đồ. Hai vị tiền bối đợi một chút." Điền Hưng cẩn thận trả lời.

"
Lữ sư muội, tạm thời chờ một lát, không sao chứ?" người thanh niên đó không để ý tới Điền Hưng, ngược lại quay đầu nói với nữ tu trẻ bên cạnh một cách rất nhẹ nhàng.

"
Không sao, có lẽ gia tổ hiện tại đang nói chuyện cùng lệnh sư, chúng ta không nên tới đó quấy rầy họ. Nhưng cửa tiệm này có thứ chúng ta muốn tìm không?" Cô gái đảo quanh cặp mắt đẹp, tất nhiên cũng bắt đầu có chút hiếu kì với cửa tiệm bốn phía đều là những giá kệ trống không.

"
Ta cũng chỉ là nghe nói, đây cũng là lần đâu tiên đến cửa tiệm này. Theo như bằng hữu của ta nói, cửa tiệm này có rất nhiều những vật hiếm có cổ quái, cho dù không thể tìm được thứ sư muộn cần, đến tham quan một chút cũng không tệ." trong câu nói của người nam trẻ tuổi có chút ngữ khí lấy lòng.

"
Nếu Tiền sư huynh đã nói thế rồi, vậy tiểu muội nhất định phải xem xem mới được." cô gái trẻ cười khẽ.

Đúng lúc này tiếng cầu thang vang lên, ông già tay cầm hai cái hộp gấm, một to một nhỏ, từ từ đi xuống thang.

"
Lại có khách đến nữa rồi ư. Ôi, thú trông cửa của ta bị các người làm bị thương rồi." Ông lão vừa nhìn thấy đôi nam nữ tu sĩ thì hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vừa nhìn ra ngoài, sắc mặt dần dần tối lại.

"
Yên tâm! Ta chỉ dạy bảo bọn chúng một chút mà thôi, không hề làm tổn hại đến tính mạng của chúng.

Lữ sư muội chính là hậu nhân của Hoàng Lương tiền bối, thú trông cửa của các hạ nếu như thật làm kinh sợ đến muội ấy, chỉ sợ chịu trách nhiệm không nổi!" Người thanh niên cơ hồ cũng biết sự dày dặn của trưởng quầy, thân mình không nhúc nhích, cười nhạt trả lời.

"
Hậu nhân của Hoàng Lương Linh Quân, vậy lần này ta bỏ qua, lần sau không có ngoại lệ!" Nghe thấy người thanh niên nói, ông lão sắc mặt có khẽ biến, nhưng lập tức lấy lại vẻ bình thường.

Sau đó ông hình như không muốn nói gì thêm với đôi nam nữ, đi mấy bước tới trước mặt Hàn Lập, đưa ra chiếc hộp gấm trong tay.

Hàn Lập không lập tức đưa tay ra đỡ, ngược lại ánh mắt chợt lóe sáng mà hỏi trước:

"
Trong hộp là vật hiếm có gì, Tư trưởng quầy không giới thiệu trước một chút sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.