Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1312: Thanh Minh Vệ



"Ngươi chưa uống Diệt Trần Đan, tẩy đi khí tức dị giới của hạ giới, tiểu thiên kiếp cứ ba trăm năm một lần sẽ là lưỡng sắc lôi kiếp. Cho dù ngươi có thần thông kinh người, cũng tuyệt đối sẽ chết.

Lúc này đây chúng ta giúp ngươi đánh tan thiên kiếp ấy, thiên kiếp lần tiếp theo cũng sẽ bởi vậy mà xuống sớm.Sau một trăm năm, thiên kiếp thiên kiếp lần thứ hai sẽ lập tức phủ xuống trên người ngươi.Chỉ có hàng năm ăn vào một viên Diệt Trần Đan, mới có thể cho khí tức của người cùng Linh Giới chúng ta hòa hợp thành một,mới không gặp phải lưỡng sắc lôi kiếp nữa.

Tại Thiên Uyên thành chúng ta, hàng năm đều sẽ phát cho tu sĩ phi thăng một viên Diệt Trần Đan.

Lưỡng sắc lôi kiếp lần tới so với lần này còn muốn lợi hại hơn ba phần."
Tu sĩ lớn tuổi kia nói."Tiền bối nói vậy, tại hạ phải nán lại tại Thiên Uyên thành này cả đời sao." Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, hỏi.

"Đương nhiên không phải, Diệt Trần Đan kia phải uống đủ ba trăm năm, mới có thể hoàn toàn tẩy đi khí tức của hạ giới, mới có thể tự do rời khỏi Thiên Uyên thành." Tu sĩ mặt trắng bình tĩnh nói.

"Thiên Uyên thành đem tu sĩ phi thăng chúng ta tập hợp một chỗ, sẽ không thể đem cho không Diệt Trần Đan cho chúng ta, yêu cầu muốn chúng ta làm cái gì?". Hàn Lập không muốn vòng vo, hỏi vấn đề quan trọng nhất.

"Đạo hữu quả nhiên thông minh, Diệt Trần Đan kia tuy rằng chỉ hữu dụng với tu sĩ phi thăng các ngươi, nhưng tất cả tài liệu để chế tạo cực kỳ trân quý, không ít thứ phải đi thế giới hoang dã mới có thể tìm được. Muốn đổi lấy những đan dược này tự nhiên cần phải một cái giá nhất định. Có điều là, việc này tới Thiên Uyên thành sẽ có người giải thích lại cho ngươi, bây giờ đạo hữu lên trên phi chu trước đi.

Đương nhiên nếu cự tuyệt, hai người ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Thế nhưng hậu quả ra làm sao, đạo hữu cần phải tự lo đi. Tu sĩ lớn tuổi sờ chòm râu dê của mình một cái, mỉm cười nói.

Hàn Lập nghe xong lời này, sắc mặt khẽ biến.

Hắn trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu nhìn đã mây trắng ngàn dặm trên cao, lại nhìn thuyền dưới chân hai người một chút. Bỗng nhiên thân hình nhoáng lên một cái, người đã đi lên thuyền.

Hai gã kim giáp tu sĩ thấy tình hình ấy, mỉm cười, ra vẻ không ra ngoài dự liệu của họ, cho dù là ai đã thấy được sự đáng sợ của lưỡng sắc lôi kiếp, đều chỉ có một cái đường này có thể đi. Huống hồ người trước mắt còn chỉ là tu sĩ Hóa Thần Sơ Kỳ, mà có thể ở dưới lưỡng sắc lôi kiếp kiên trì cho đến lúc bọn họ xuất hiện, đã là một kỳ tích.

Tới trên kim thuyền, Hàn Lập ánh mắt đảo qua, mới phát hiện chỗ trung tâm thuyền, có khắc một pháp trận loại nhỏ cùng loại.

Hắn đang quan sát thì hai gã kim giáp tu sĩ đã bước trước một bước vào trong đó, cũng lập tức bắt chuyện gọi Hàn Lập một tiếng. Hàn Lập do dự một chút, rồi cũng theo đi vào bên trong.

Kết quả hai gã kim giáp tu sĩ đều đánh ra một đạo pháp quyết, nhất thời pháp trận dưới chân phát ra một hồi âm thanh, một tầng quang tráo dày đặc hiện lên, loáng một cái đem ba người đều phủ vào bên trong. Tiếp đó tên tu sĩ lớn tuổi kia, vừa lộn bàn tay, trong tay nhiều thêm một khối tròn ánh vàng rực rỡ, phía trên đồng dạng cũng khắc dấu mấy cái Ngân Khoa Văn.

Người này giơ tay vỗ lên, nhất thời kim quang đại phóng, đồng thời mấy cái ngân văn kia phát ra quang mang chói mắt.

Cùng lúc đó, kim thuyền rung lên, đột nhiên từ đáy thuyền toát ra từng đạo quang hà màu trắng sữa, những quang hà này quay chung quanh phía dưới kim thuyền xoay tròn di chuyển, lại có thể ngưng tụ thành bạch sắc quang lúc trước Hàn Lập đã gặp qua một lần.

Sau khi quang mang tỏa ra khắp cả tòa pháp trận, kim thuyền khẽ rung lên, liền biến mất không thấy nữa. Pháp trận theo dó dần vỡ vụn, tan vỡ ra từng mảnh rồi không thấy nữa.

Hỏa lão cùng vài tên tu sĩ Kết Đan ở phía xa, vẫn nhìn chăm chú vào tất cả màn vừa rồi.

Nhưng từ sau khi hai gã kim giáp xuất hiện, trong nháy mắt mấy người đó mất đi hứng thú nói chuyện, trái lại có vẻ cả thở cũng không dám thở mạnh một cái.

Sau khi kim thuyền biến mất, mấy người mới đồng thời thở ra một hơi, liếc mắt nhìn nhau, đều từ trên mặt đối phương thấy được một tia may mắn."


Hỏa lão, có vẻ Thiên Uyên Vệ cũng không có đáng sợ như trong lời đồn như vậy. Có đúng đồn đãi có chút không xác thực hay không" Hoàng bào thanh niên do dự một chút, vẫn là lên tiếng hỏi.

"
Các ngươi thì biết cái gì! Trong Tam Cảnh Thất Địa, duy nhất không chịu sự quản lý của ba Thánh Hoàng cùng bảy Yêu Vương, chính là Thiên Uyên thành. Thiên Uyên Vệ mặc kim giáp càng là tồn tại cấp cao của Thiên Uyên Thành, mỗi một người đều có thể tự do xuyên toa khu vực khắp các nơi, không bị hạn chế quyền lợi, đồng thời còn có thể quang minh chính đại chém giết tất cả nhân yêu nhị tộc mà cho là tồn tại tạo thành uy hiếp. Quyền lợi to lớn, ngay cả tồn tại như Tam Hoàng cũng phải kiêng kỵ một hai phần. Đồng thời một ngày tới đại chiến với ngoại tộc thì ngay cả Tam Hoàng Thất Yêu ở trên danh nghĩa cũng phải nghe trưởng lão của Thiên Uyên Thành sai phái." Sau khi Hỏa lão do dự một chút,vẫn là tiết lộ một ít tin tức bí ẩn mà mình biết.

"
Lại có chuyện như vậy, ta chi là nghe sư phụ nhắc qua Thiên Uyên Vệ, đồng thời căn dặn nghìn vạn lần không thể đắc tội, hình như trước đây đã lâu, Thiên Uyên Vệ đã từng có tiền lệ một tháng tiêu diệt trên bách gia tu tiên tông môn. Thế nhưng nguyên nhân cụ thể, căn bản không có người nào biết rõ.Đám Tam Hoàng cũng nhìn mà như không thấy." Hai mắt Hoàng bào tu sĩ đảo lộn,sau một hồi lâu mới nói như vậy.

"
Có thế chứ, tin tức có liên quan tới Thiên Uyên Thành, ta biết được cũng không nhiều, thế nhưng tu sĩ của thành ấy phân nửa không gặp được trong khu vực của nhân yêu nhị tộc, là chuyên môn dùng để ứng phó đại địch ngoại tộc, hơn nữa cho dù xuất hiện ở trong khu vực nhị tộc, cũng chỉ sẽ là loại Thiên Uyên Vệ mặc kim giáp này." Hỏa lão nhíu mày khi nghe được hai người này nói chuyện với nhau, vài tên tu sĩ Kết Đan bên cạnh tuy rằng cũng biết một ít chuyện về Thiên Uyên Vệ, nhưng là không biết đến tường tận như hai người này, đều hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau.

Lúc này, kim thuyền chở Hàn Lập cũng đã xuất hiện tại trong mật thất truyền tống trận của một tòa thành thị vô danh.

Một gã kim giáp tu sĩ nhảy xuống kim thuyền, sau khi ở trên truyền tống trận thay đổi vô số khỏa linh phát quang lấp lánh, lập tức trở lại trên kim thuyền lại đánh ra pháp quyết thúc dục pháp trận hoạt động.

Hàn Lập thấy tinh thạch này cảm thấy trong lòng nhảy lên vài cái, những tinh thạch này lại có thể đều là cao giai linh thạch, tâm niệm của hắn chuyển động vài cái, kim thuyền đã bị bạch quang nuốt chửng, lần thứ hai truyền tống đi ra ngoài.

Lúc này đây địa phương xuất hiện, rõ ràng là một tòa hang động ngầm, phía dưới kim thuyền lại có một tòa pháp trận truyền tống cùng loại.

Cũng lại là động tác đổi lấy linh thạch, đồng dạng truyền tống, kim thuyền lần thứ hai biến mất không thấy nữa.

Tại dưới con mắt trầm tĩnh của Hàn Lập nhìn kỹ, kim thuyền liên tục truyền tống hơn hai mươi lần.

Năm đó Hàn Lập truyền tống đến Loạn Tinh Hải, cũng bất quá sử dụng một lần trung giai linh thạch, đồng thời một lần từ Thiên Nam truyền tống đến Loạn Tinh Hải, mà bây giờ kim thuyền vận dụng pháp trận truyền tống, sử dụng chính là cao giai linh thạch, mà truyền tống nhiều lần như vậy,khoảng cách truyền tống xa bao nhiêu, Hàn Lập cũng không thể tưởng tượng nổi.

Sau một tiếng "
phốc phốc", kim thuyền lần thứ hai truyền tống một lần rồi lại một lần xuất hiện tại trong một tòa pháp trận.

Thế nhưng lúc này đây, ánh mắt Hàn Lập đảo qua, trong lòng lẩm bẩm, nhất thời biết mình rốt cục tới cái Thiên Uyên Thành kia rồi.

Bởi vì lần này, pháp trận truyền tống lại có thể thành lập tại trên đài cao của một tòa tế đàn, mà ở dưới đài cao hơn mười trượng, lại do bốn gã tu sĩ mặc hắc sắc chiến giáp đứng ở đó.

Hình thức những chiến giáp này, so với kim sắc chiến giáp của hai tu sĩ đứng cùng Hàn Lập có vẻ đơn giản hơn một ít, nhưng mặt ngoài đồng dạng có khắc dấu đám ký hiệu ngân sắc.

Nơi đây là một quảng trường chừng trăm trượng, điện phủ to lớn cao hơn mười trượng, mà ngoại trừ đài cao, bốn phía đều trống rỗng. Không có bất cứ cái thứ gì khác tồn tại, trong nháy mắt kim thuyền xuất hiện, trên mặt bốn gã hắc giáp tu sĩ kia lập tức lộ vẻ vẻ cảnh giác nhìn sang,nhưng vừa thấy kim giáp tu sĩ, sắc mặt bốn người buông lỏng, nhưng thân hình lập tức khẽ động trực tiếp nhẹ nhàng hạ xuống trên bãi đá.

Trong đó một gã đại hán hai mắt xanh biếc, hai chân bước lên đỉnh của bãi đá, lập tức đi vài bước đã tới, cung kính hướng hai gã kim giáp tu sĩ thi lễ:

"
Tham kiến Thiên Vệ đại nhân!"

Ánh mắt Hàn Lập hướng tới trên người mấy người này đảo qua, ánh mắt hơi khẽ động.

Bốn người này lại có thể đều là tu sĩ Nguyên Anh, một gã Nguyên Anh Hậu Kỳ đại thành, một gã Trung Kỳ, hai gã Sơ Kỳ.

"
Đứng lên đi, vị này chính là tu sĩ phi thăng mới tới, ta nhớ ra tiểu đội các ngươi tựa hồ còn thiếu một gã Thanh Minh Vệ. Hắc hắc, nói không chừng hắn sẽ thành đội trưởng của các ngươi, dẫn hắn đi Phi Linh Điện nghỉ ngơi một đêm trước đã, hai người ta hướng trưởng lão giao xong nhiệm vụ, còn muốn gặp lại hắn một lần." Kim giáp tu sĩ lớn tuổi thản nhiên phân phó nói.

"
Rõ! "

Tên đại hán này đã sớm thấy vị tu sĩ Hóa Thần kỳ Hàn Lập này, bây giờ nghe nói thế,ngược lại cũng không có bất luận cái kinh ngạc gì, chỉ là hướng Hàn Lập khom người một cái, trong miệng lên tiếng đáp.

"
Ngươi theo bọn hắn đi nghỉ ngơi một đêm trước đi, có chuyện gì, ngày mai nói tiếp." Tu sĩ mặt trắng lại nói với Hàn Lập như vậy.

Hàn Lập gật đầu, vẫn chưa có cái dị nghị gì.

Vì vậy ba người đi xuống đài cao,đi thẳng đến cửa điện, Hàn Lập chú ý tới bốn gã hắc giáp tu sĩ kia chỉ có đại hán mắt xanh biếc theo sát mà bọn họ, ba người còn lại thì vẫn trung thành canh giữ dưới đài cao.

Xem ra kim thuyền cùng truyền tống trận nơi đây có cái gì đó quan trọng, lại có thể cần bốn gã tu sĩ Nguyên Anh canh giữ tại chỗ này.

Chỗ cửa điện, thình lình trước mặt xuất hiện một cái thông đạo rộng bốn năm trượng thật lớn.

Đi qua hai bên thông đạo tất cả đều là thạch bích màu xanh đen, nhưng những thạch bích này cứ mỗi một khoảng cách liền có một cái ký hiệu Ngân Khoa Văn nhất định, làm cho cả tòa thạch bích có vẻ thần bí vạn phần..

Thông đạo thì tròn cong cong, đồng thời có vẻ đi xuống phía dưới sâu.

Thấy một màn như vậy, Hàn Lập nhíu mày, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ thần bí gì, hai gã kim giáp tu sĩ lúc này đã hướng về phía trước đi đến, tên hắc giáp đại hán kia lại mang theo Hàn Lập đi xuống hướng phía dưới.

Thật lớn a, đi cách mỗi mấy trăm trượng, liền xuất hiện một tòa đại điện, đám người Hàn Lập đi tới một cửa điện thông thường, có cửa điện đóng chặt, có cái cửa lại thản nhiên mở to.

Những cái mở ra này, tự nhiên có thể đem tất cả trong điện nhìn rõ.

Bên trong hơn phân nửa giống nhau đều là đài cao, truyện tống trận cùng kim thuyền, cũng có vài Nguyên Anh tu sĩ canh ở nơi đó, một số khác hơn phân nửa lại rỗng tuếch, vật gì cũng không có

Về phần nơi cửa điện đóng chặt, Hàn Lập tuy rằng sử dụng thần niệm quét qua một chút, lại không ngoài dự liệu của hắn, căn bản không cách nào xuyên qua được vách tường lẫn lộn Ngân Khoa Văn thần bí này.

Đi tới giữa thỉnh thoảng có tu sĩ khác đi tới trước mặt, bên trong phần lớn đều là tu sĩ Nguyên Anh hắc giáp, nhưng là có lúc đụng phải ba bốn gã tu sĩ một thân chiến giáp màu xanh, những thanh giáp tu sĩ này đều có tu vi Hóa Thần kỳ, hiển nhiên chính là cái họ gọi là "
Thanh Minh Vệ".

Những tu sĩ này nhìn thấy một gã ngoại nhân như Hàn Lập thì mặc dù có tốt hơn liếc mắt nhìn hắn mọt cái, nhưng không có một người tiến lên hỏi nhiều cái gì, đồng thời mỗi người đi lại vội vã, giống như được huấn luyện như thế.

Hàn Lập nhìn thấy màn ấy, trong lòng nhướng mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.