Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1442: Lục ảnh



Lôi Lan và Bạch Bích nghe vậy, biến sắc, vội vàng bay trở về trong xe.

Nhất thời linh xa hóa thành một đoàn bạch sắc linh quang, trong nháy mắt phá không rời đi, cơ hồ đồng thời lúc đó, tại một chỗ tối tăm trong tầng ba, một cánh tay trắng noãn từ bóng tối duỗi ra.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Bát Diện Thú quả là phế vật, một điểm nhỏ nhặt ấy mà cũng làm không xong. Xem ra kẻ phá hư chuyện tốt của ta cũng có chút thần thông. Cũng được, việc nhỏ này sau này sẽ xử lý, chỉ cần chúng không rời khỏi Địa Uyên, ta nhất định có thể tìm ra chúng." Nữ tử hừ lạnh một tiếng, tựa hồ vô cùng tự tin, sua đó trong bóng tối không còn thanh âm nào nữa. Hai ngày sau, tầng một Địa Uyên.

Một đạo bạch ảnh từ hắc sắc thảo nguyên xẹt qua, phía sau là mười mấy đạo hắc ảnh đột nhiên bắn ra từ bụi cỏ, bắn thẳng lên không trung.

Mười mấy con đường lang thật lớn, hai mắt bích lục, trông thật dữ tợn.

Thân cao đến ba thước, đen thui như thiết. Trong linh xa phát ra tiếng "ầm ầm", mười mấy đạo ngân hồ từ trong linh xa bắn ra, chuẩn xác đánh lên đám thú. Cự đại đường lang rống lên một tiếng, hóa thành tro bụi.

Bốn ngày sau, tại một mảnh rừng rậm, một đoàn linh xa bay nhanh trên không trung, mà phía dưới có vài thạch yêu bay lên bám lấy linh xa. Tiếng "xoát xoát" xé gió truyền đến, vô số kim ti từ trên xe chợt lóe lên bắn ra, trong nháy mắt xuyên qua thân đám thạch yêu, sau đó kim quang đại phóng, tất cả thạch yêu đều biến thành vô số mảnh nhỏ, hoàn toàn đi đời nhà ma.

Bảy ngày sau, một cổ sương mù thật lớn bốc lên tại sơn cốc trước mắt, ba người Hàn Lập đánh giá sơn cốc, Lôi Lan và Bạch Bích cũng không thể che dấu được vẻ vui mừng.

Ba người hạ phi xa xuống.

"Xem ra nơi đây không có vấn đề, vào thôi. Dọc theo nơi đây đi một ngày thì sẽ đến tầng hai. Nơi đây hẻo lánh như thế thì lối vào chắc an toàn, hẳn là không có người mai phục." Hàn Lập nói xong, lập tức hai cánh đập nhẹ, dẫn đầu bay vào trong sương mù. Hai vị Thiên Bằng Tộc đã tới nước này, hiển nhiên không có khả năng rút lui, thần sắc nghiêm nghị theo sát phía sau.

Sương mù màu xám cũng không dày đặc lắm, cho dù xâm nhập vào trong nhưng cũng mơ hồ nhìn được xa mười trượng. Trong sương mù, thường sẽ thấy phi xà bay loạn, muốn tập kích ba người, nhưng hiển nhiên đều bị ba người dễ dàng tiêu diệt. Một lúc lâu sau, bọn họ rốt cục ra khỏi sương mù. Hiện tịa là phía cuối sơn cốc, giờ phút này tại sơn cốc là một vách núi đá thật ớn, trên đó bất ngờ xuất hiện một khe lớn, nối thẳng xuống dưới lòng đất. Nhìn thấy khe này, Hàn Lập nở nụ cười, không chút chần chờ mang theo hai người bay vào trong đó. Ba đoàn linh quang bay qua khe, cuối cùng biến mất không thấy. Một ngày một đêm sau, tại một khe nứt gần ở gần lối ra, đột nhiên truyền đến tiếng oanh minh quái dị.

Một cổ hắc sắc kình phong từ cửa khẩu tuôn ra, đem thạch bích gần đó biến thành hắc sắc băng bích, hiển nhiên là cực lạnh.

Nhưng nhân cơ hội này, ba đoàn dị quang màu sắc khác nhau từ trong kình phong lao ra, sau vài lần chớp động liền xuất hiện ở bên ngoài hơn mười trượng, hiện ra ba bóng người.

Đúng là ba người Hàn Lập.

"Thông đạo trong Địa Uyên Chi Phong này cũng quá lợi hại, ta thiếu chút nữa đã bị nhốt ở trong. Như thế nào mà trong tình báo chưa từng nhắc tới việc này." Bạch Bích quay lại nhìn cửa khẩu, vẻ mặt trắng bệch.

"Nếu tình báo không nói gì thì chắc là kình phong kia mới xuất hiện cách đây vài năm, nếu không tiền bối bổn tộc đã đề cập tới việc này. Khuôn mặt xinh xắn của Lôi Lan cũng không được tốt, lập tức nhìn Hàn Lập một cái.

Hàn Lập khoanh tay đánh giá xung quanh, trên mặt không có chút khác thường nào.

"
Chẳng lẽ sơ giai linh tương và cao giai linh tương lại khác biệt đến như vậy!" Nghĩ đến mình thiếu chút nữa không thể thoát ra, may mà đối phương ra tay mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, trong lòng Lôi Lan cảm thấy bất đắc dĩ.

"
Chúng ta đã mất nhiều thời gian tại tầng một, không nên lãng phí thời gian tìm kiếm Minh Diễm Quả ở tầng hai nữa, tiến thẳng xuống tầng ba đi." Hàn Lập đem ánh mắt thu về, dùng khẩu khí quyết đoán nói.

Không khí có chút ẩm ướt, phụ cận cũng tràn ngập khí tức cây cỏ mốc meo, bọn họ dĩ nhiên đang ở trên một cái đầm. Đã biết thần thông của Hàn Lập viễn siêu, hai vị thánh tử Thiên Bằng Tộc hiển nhiên sẽ không có gì bất mãn, nhưng Lôi Lan vẫn có chút chần chờ, lo lắng hỏi một câu:

"
Đi tầng thứ ba, tiểu muội hiển nhiên không có ý kiến, nhưng Hàn huynh…cửa vào tầng hai đến tầng ba cũng chỉ có ba cái mà thôi, vô luận đi thế nào thì cũng có thể gặp người của phân nhánh khác. Vạn nhất gặp phải phân nhánh có chủ tâm bất lương thì…" Nữ tử này mặc dù không nói hết, nhưng ý tứ thì đã rõ ràng.

"
Không những như thế, sợ rằng bọn họ còn an bài nhân thủ tại cửa, mục đích là để ra tay với nhưng phân nhánh yếu nhất." Bạch Bích thở dài một hơi.

"
Hắc hắc, gặp thì động thủ, cửa này nhất định phải qua."

"
Bất quá theo ta phỏng đoán, ngay cả Xích Dung Tộc là tộc lớn, nhưng cũng tuyệt đối không thể đem toàn bộ nhân thủ bố trí tại lối vào tầng ba. Ba trăm năm một lần thí luyện Địa Uyên, đối với bọn họ mà nói cũng rất quan trọng, chỉ có thể lưu lại một nửa, thậm chí là càng ít người càng tốt. Nếu là như thế, đánh bại đối phương tuy khó, nhưng xông qua thì cũng không phải là không có khả năng." Hàn Lập cười lạnh một tiếng, phân tích. "Nếu như Hàn huynh đã nói vậy thì chúng ta cũng nghe theo." Nghe thấy Hàn Lập nói thế, hai người Bạch Bích rúng động. "Tình hình rốt cuộc như thế nào thì không ai biết được, chỉ có thể đánh liều một chuyến." Hàn Lập trấn định trả lời.

"
Nhưng ba cửa vào, chúng ta nên đi cửa nào, trong đó có hai cái đi được, cái còn lại thì nguy hiểm." Lôi Lan nhíu mày, lại hỏi. "Nếu lần này gặp chỗ nào có người, thì cứ chọn lối đi ở gần đó là được." Hàn Lập không suy nghĩ thêm nữa, nói. "Như thế thì chúng ta cũng chỉ có thể cầu may." Bạch Bích hơi trầm ngâm, trả lời. "Vạn Đằng nói, lối vào tầng ba có rất nhiều cây." Hàn Lập tựa hồ có chút ấn tượng đối với việc này, ánh mắt chợt lóe lên, hỏi.

"
Không sai. Thông đạo này ngoại trừ có chút yêu trùng xuất hiện thì trên cơ bản không có nguy hiểm gì. Mà nếu đi đường thuận lợi thì nửa tháng sau chúng ta sẽ đến nơi." Bạch Bích khẳng định, trả lời. "Vậy chúng ta vào cửa đi!" Thần sắc Hàn Lập vừa động, liền xác định một cái. Thấy Hàn Lập đã xác định được mục tiêu, hai người Lôi Lan cũng không có bất kỳ ý kiến gì, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hàn Lập lật tay, trong tay đột nhiên hiện ra một cái pháp bàn, vật này nhoáng lên một cái, Hàn Lập xác định phương hướng, mang hai người bay về phía trước.

Ngay khi ba người bọn hắn vừa rời đi không lâu, mặt đất ùn lên, đột nhiên vô thanh vô tức nổi lên một người bộ dáng đen thui, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng mà ba người Hàn Lập độn quang, hai mắt nổi lên một tia hồng quang. "
Phanh" một tiếng, bóng đen lại phảng phất tan ra như bọt biển, chìm xuống đầm. Mà sau khi mang theo hai người bay về phía trước phía, Hàn Lập chợt cảm thấy sau lưng nổi lên một trận hàn ý khó hiểu, thân hình ngừng độn quang, quay đầu lại nhìn một cái. "Hàn huynh, có chuyện gì vậy? Bạch Bích có chút tín phục đối với Hàn Lập, vừa thấy hành động của Hàn Lập liền dừng lại hỏi. "Không có gì, có thể chỉ là ảo giác nhất thời!" Lam mang trong mắt Hàn Lập chợt cuồng thiểm, quét tỉ mỉ xuống mặt đất một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói. Cổ hàn ý sau lưng kia đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện.

Chuyện linh giác cảm ứng nhầm, đối với người vô cùng linh mẫn như Hàn Lập mà nói thì cũng là chuyện thường tình. Nhưng tại nơi nguy hiểm này, xuất hiện loại chuyện này khiến trong lòng hắn bất an.

Bất quá, chỉ cần không phải yêu vật có tu vi cao, không có khả năng trốn được linh mục thần thông, có lẽ thật sự chỉ là một lần cảm ứng sai.

Hàn Lập trầm ngâm một lát, nhưng cũng chỉ có thể chấm dứt tự định giá, ngoắc hai người bên cạnh, rồi lần nữa giương cánh bay đi. Chỉ là sắc mặt âm trầm hơn rất nhiều.

Hàn Lập hiển nhiên không biết, trong một tòa núi nhỏ ở tầng một, một thần bí nhân được bao phủ bởi trường bào màu đỏ, đang ngồi trên ghế gỗ, mà trên bàn đá lại có một cái gương đồng cực lớn, hình ảnh trong gương đúng là của ba người Hàn Lập.

"Có chút ý tứ! Dĩ nhiên ngay cả Nê(bùn) khôi lỗi của ta mà cũng có thể cảm ứng được. Xem ra thần niệm tên này rất mạnh, đáng tiếc ta không phải Lục Túc, không có hứng thú đối với việc luyện chế âm linh." Huyết bào nhân cười âm trầm, lập tức vung tay áo lên, tựa hồ muốn thi triển pháp thuật gì, nhưng tay bỗng ngừng lại, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm.

"Thiếu chút nữa đã quên, hình như Quỷ Bà tựa hồ muốn sưu tầm thần hồn cường đại, tên này có lẽ là lễ vật tốt, hẳn có thể đổi lấy một cái Huyết Ngư của bà ta!" Huyết bào nhân có ý niệm khác, thì thào tự nói.

Huyết bào nhân đứng lên, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, tựa hồ tự sướng. Hắn phất tay áo lên, một viên châu trong suốt bắn ra, sau khi xoay quanh một vòng thì dừng lại trước mắt, hắn bấm quyết, một đạo hồng quang chợt lóe lên rồi nhập vào viên châu. Viên châu tức thì xoay tròn, quyết quang đại phóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.