Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1513: Thiên âm chi thể



Nghe Khương lão giả hỏi vậy, trong lòng Hàn Lập bỗng nhói lên.

Đối phương hỏi như vậy, xem ra bọn họ vẫn còn ở Minh Hà chi địa, chưa thoát khỏi không gian này.

Trong lòng Hàn Lập nghĩ như vậy. Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng:

"Hồi bẩm tiến bối, mấy người vãn bối là bị người ta cưỡng chế nên mới theo bọn họ tiến vào nơi đây. Hiện tại mới trốn thoát khỏi bọn họ nên căn bản không dám gặp bọn họ."

Lời của Hàn Lập có chút hàm hồ thật giả lẫn lộn, nhưng Khương lão giả nghe vậy chỉ tùy ý gật đầu, nói:

"Ngươi không cần lo lắng việc này làm ta tức giận, lão phu sở dĩ ở lại nơi này cũng là do cùng vài vị thái thượng trưởng lão Phù Du Tộc làm một cuộc giao dịch mà thôi. Chỉ cần không phá nát không gian này thì lão phu tuyệt đối không ra tay can thiệp. Chẳng qua mấy người kia có thể tìm được lối vào không gian này, lại liên tiếp đánh tan phụ thần khôi lỗi của Phu Du Tộc khiến lão phu có chút hứng thú. Người tới chắc cũng không phải nhân vật bình thường."

"Tuệ nhãn tiền bối như đuốc! Những người này đều là yêu vương Hợp thể trung hậu kỳ, có thần thông quảng đại." Hàn Lập cười khổ.

"Những người này đưa ngươi tiến vào đây chắc hẳn là nhìn trúng Ích Tà Thần Lôi của ngươi. Nếu bọn họ đã phá cấm tiến vào còn không chịu buông tha ngươi như vậy, xem ra bọn họ không chỉ mưu đồ thần nhũ mà còn có chủ ý tới ma khí. Hắc hắc, thật là tự tìm đường chết." Khương lão giả cười nhạt một tiếng, lộ rõ vẻ châm biếm.

"Nghe khẩu khí tiền bối như vậy thì chẳng lẽ những ma khí kia có gì không ổn?" Hàn Lập mơ hồ.

"Há chỉ là không ổn, những người kia chỉ cần tiến vào địa phương ẩn thân của ma khí nhất định sẽ chịu không ít đau khổ. Nơi đó không lâu trước vừa có một kiện ma khí tu thành nhân hình, một hơi đem toàn bộ số ma khí còn dư thôn phệ hết, triệt để hoàn thành vô thượng ma thân. Ngay cả lão phu gặp được cũng khó có thể lấy đi bảo vật. Những người này tuy có chút thần thông nhưng gặp phải vật đó thì tính mạng cũng coi như xong." Khương lão giả nói.

"Vô thượng ma thân!" Khóe miệng Hàn Lập giật giật liên tục.

Đây chính là vô thượng cảnh giới mà người tu luyện ma công hướng tới.

"Vật kia ẩn thân ở chỗ sâu nhất trong vạn trượng ma khí dốc lòng tu luyện, không có Ích Tà Thần Lôi của ngươi mở đường, những yêu vương kia cũng không nhất định có thể tìm được. Đương nhiên bọn họ cũng sẽ không dễ dàng buông tay, nhưng nếu thực sự chọc giận nó thì lại là chuyện khác. Đúng rồi, có phải hai người các ngươi còn một đồng bạn nữa đúng không?" Lời cuối, lão giả nhàn nhạt hỏi.

"Vãn bối còn một sư muội, vốn ba người vãn bối đi cùng với nhau. Sao tiền bối biết được?" Vốn vẫn yên lặng nghe hai người nói chuyện, nhưng nghe thấy vậy Nghiên Lệ kinh ngạc, vội vàng mở miệng.

"Không có gì, ngoại trừ hai người các ngươi thì còn một người nữa cũng bị Thất Môn Tỏa Âm Trận của ta cuốn tới. Chẳng qua nàng cũng không ở cùng các ngươi mà ở một nơi khác. Ta sẽ đưa nàng tới đây để các ngươi gặp mặt." Lão giả họ Khương hời hợt nói.

"Đa tạ tiền bối, vừa rồi vãn bối vẫn còn vô cùng lo lắng cho sư muội." Nghiên Lệ mừng rỡ vô cùng.

"Khương tiền bối, Thất Môn Tỏa Âm Trận của ngài sao lại cuốn ba người vãn bối tới đây?" Hàn Lập do dự một chút nhưng vẫn hỏi.

"À, ta chỉ lợi dụng trận pháp chi lực động một ít tay chân tại nơi hay bạo phát âm lực nhất Minh Hà chi địa để ta có thể dễ dàng nắm giữ mức độ bộc phát âm khí ở Minh Hà chi địa khiến âm khí nơi đây không quá nhiều hay quá ít từ đó mất bình hành khiến không gian sụp đổ. Sở dĩ cả ba người bị cuốn tới đây là do ở gần khu vực Phệ Linh Vụ Khí trùng hợp vào thời điểm thi pháp." Lão giả mỉm cười, thoáng giải thích qua.

"Thì ra là thế?" Hàn Lập có chút giật mình!

Kỳ thực dựa theo bổn ý của hắn thì còn muốn hỏi một chút về quan hệ giữa không gian này và La Hầu Thú, nhưng suy nghĩ kỹ thì hắn lại thôi.

Không gian này có thế nào thì cũng đâu có quan hệ gì lớn đến hắn, nên không muốn khơi ra nhiều chuyện khác tránh dẫn đến việc gây ra sự phản cảm cho lão giả.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì bức tường đá một bên của đại sảnh bỗng lóe thanh quang, một thông đạo lập tức hiện ra.

Tiếp đó, hắc quang lóe lên. Một đoàn âm khí cuốn quanh người một nữ tử xinh đẹp từ từ bay vào bên trong.

Đây đúng là Nguyên Dao.

Bị cuốn đến đây, nàng vô cùng sợ hãi. Nhưng sau khi nhìn thấy hai người Hàn Lập và Nguyên Dao thì nét sợ hãi đã pha lẫn vui mừng.

"Hàn huynh, sư tỷ! Hai người đều ở đây, thật tốt quá!" Nàng lập tức chạy thẳng đến chỗ hai người, vui mừng nói.

"Lại là một người tu luyện công pháp quỷ đạo. Ồ, có chút kỳ quái!" Thần sắc lão giả vốn thong dong, nhưng ánh mắt vừa đảo qua người Nguyên Dao thì tỏ ra đầy bất ngờ.

"Tiền bối này là…" Nguyên Dao nghe thấy âm thanh này thì lập tức đưa mắt nhìn lão giả. Tuy rằng không thể nhận ra tu vị nông sâu của đối phương nhưng tự đánh giá được người này khó đối phó. Chỉ là nàng cũng không hiểu tại sao thái độ của lão giả lại như vậy.

Nghiên Lệ đứng bên cạnh cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Với tu vị đáng sợ của lão giả này thì chẳng lẽ trên người Nguyên Dao có thứ gì khiến lão biến sắc.

Đúng lúc này, lão giả vốn vẫn đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ tựa hồ như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt tràn đầy vẻ vui mừng, đoạn vươn một ngón tay điểm về phía Nguyên Dao.

Đầu ngón tay chợt lóe thanh mang, "xuy" một tiếng bắn ra một sợi thanh ti.

Tốc độ của thanh ti cực nhanh khiến đám người Hàn Lập không kịp phản ứng, thoáng chốc nhập thẳng vào người Nguyên Dao biến mất không thấy bóng dáng.

- A…

Nguyên Dao kinh hãi, vội vàng giới bị đồng thời kiểm tra tình hình trong cơ thể mình.

Nghiên Lệ cũng kinh hãi, thân hình lóe lên tiến đến sóng vai đứng cùng Nguyên Dao, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía lão giả. Nếu không phải biết rõ bản thân không phải đối thủ của đối phương thì không chừng nàng đã lập tức xuất thủ.

Hai mắt Hàn Lập chỉ nhíu lại chưa hề động đậy. Nếu lão giả họ Khương có ý đồ gây bất lợi thì tại thời điểm phi kiếm của bản thân bị mất quyền khống chế đã động thủ. Ít nhất cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nhận thấy đối phương có ác ý gì. Chẳng qua vì cẩn thận nên theo bản năng hai lòng bàn tay Hàn Lập càng xiết mạnh Linh Thú Hoàn và lôi châu.

Quả nhiên, lão giả vẫn thản nhiên nói:

"Hai vị đạo hữu không cần kinh hoảng, lão phu chỉ làm một chút kiểm chứng với suy đoán trong lòng mà thôi, vị đạo hữu này không hề có tổn hại gì."

"Kiểm chứng? Tiền bối định kiểm chứng điều gì? Dường như đây mới là lần đầu tiên vãn bối ra mắt tiền bối!" Tuy rằng nghe lão giả họ Khương nói vậy nhưng Nguyên Dao vẫn không thể yên tâm.

Chỉ là lúc này lão giả họ Khương lại động tay bắt quyết, Nguyên Dao bỗng cảm nhận thấy trong đan điền mình nóng rực, nàng không khỏi kinh hãi.

Nhưng chưa đợi nàng thốt nên điều gì thì trên mặt đã lại xuất hiện một tầng lục sắc quang mang, hai bên gò mà nổi lên từng mảng lục sắc phù văn.

"Đây là cái gì?" Nghiên Lệ thấy dị trạng trên mặt Nguyên Dao thì thất thanh hô lên.

Còn Nguyên Dao ngoại trừ dị trạng lúc trước thì hoàn toàn không biết đến phù văn trên mặt mình, nàng cảm thấy khó hiểu khi Nghiên Lệ giật mình hô to.

"Quả nhiên cảm ứng của ta là đúng, quả thực là Thiên Âm Chi Thể. Không ngờ rằng ta khổ công tìm kiếm nhiều năm không được, đến lúc thối chí thì ông trời lại đưa đến cho ta. Quả thực là tốt! Thời gian vẫn chưa quá muộn, miễn cưỡng đủ!" Lão giả cười lớn, dường như rất vui mừng.

Thấy lão giả tỏ ra thất thố như vậy, Nguyên Dao cùng Nghiên Lệ đều không khỏi dè chừng, vô thức lùi về đằng sau mấy bước, đánh ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Lập.

Ánh mắt Hàn Lập chớp động một chút, rồi nhíu mày:

"Thiên Âm Chi Thể! Vãn bối coi như kiến thức rộng rãi nhưng dường như chưa từng được nghe nói đến thể chất đặc thù này. Khương tiền bối cao hứng như vậy, xin chỉ điểm cho vãn bối một chú!"

"Tâm nguyện nhiều năm của lão phu đã được bù đắp, nhất thời thất thố đã làm ba vị chê cười rồi. Thiên Âm Chi Thể thực ra không bắt nguồn từ Nhân tộc chúng ta mà là cách nói đến một loại thể chất đặc thù của Trường Nguyên Tộc. Các ngươi không biết cũng không có gì lạ, thể chất này đối với Nhân tộc phổ thông cũng không có trợ giúp gì cho việc tu luyện, nhưng nếu muốn tu luyện một loại đại thần thông của Trường Nguyên Tộc thì lại cần đến loại thể chất này mới được.

Nhưng loại thể chất này ngay cả trong Trường Nguyên Tộc cũng rất hi hữu, còn các tộc khác càng không cần phải nói. Ít nhất lão phu cũng tiêu phí đến cả vạn năm tìm kiếm nhưng không có kết quả. Vị đạo hữu này họ Nguyên đúng không? Không biết Nguyên đạo hữu có nguyện ý làm môn hạ lão phu?"
Lão giả tươi cười, quay sang hỏi Nguyên Dao.

Nghe mấy lời đằng trước của lão giả họ Khương Nguyên Dao đã không khỏi giật mình, nhưng sau khi nghe đến lời cuối thì nàng trở lên ngây ngốc.

"Tiền bối muốn thu Nguyên sư muội làm đồ đệ!" Ngay cả Nghiên Lệ cũng ngây ra.

"Đúng vậy! Lão phu đúng là có ý này. Chẳng qua yên tâm, lão phu không hề có ác ý, ta cũng không gạt các ngươi. Quả thực lão phu nhìn trúng Thiên Âm Chi Thể của Nguyên đạo hữu có thể tu luyện một loại đại thần thông. Thần thông này mà thành thì ta có bảy thành độ qua thiên kiếp sắp tới. Thậm chí là cả thiên kiếp lần sau nữa nếu vận khí tốt cũng có thể vượt qua. Có thời gian hai lần thiên kiếp, tu vị của lão phu có thể tiến tiếp hai bậc bước vào Đại Thừa hậu kỳ cuối cùng tiến vào Độ Kiếp kỳ cũng không phải là không thể." Lão giả họ Khương thu lại nụ cười, thành khẩn nói.

"Độ Kiếp kỳ! Chẳng lẽ tiền bối là tu sĩ Đại Thừa kỳ?" Nguyên Dao hít sâu một hơi, giọng nói run run.

"Hắc hắc, từ vạn năm trước lão phu đã là tu sĩ Đại Thừa sơ kỳ. Thế nào? Với tu vị của lão phu nếu nguyện ý thu đồ thì không biết có bao nhiêu tu sĩ cấp cao chen lấn nhau muốn bái nhập làm môn hạ lão phu." Lão giả kiêu ngạo nói.

Nghiên Lệ tỏ ra đăm chiêu suy nghĩ.

Tuy rằng trong lòng Hàn Lập đã đoán trước một chút, nhưng bây giờ nghe lão giả tự mình khẳng định thì cũng không khỏi thoáng kinh hô, khóe mắt có chút kinh hoàng.

Từ khi tiến vào Linh giới thì đây chính là tu sĩ Đại Thừa đầu tiên Hàn Lập nhìn thấy.

"Lấy thân phận tiền bối làm sư phụ vãn bối, đây là một việc vô cùng vinh hạnh! Chỉ là nó đến quá mức đột ngột. Tiền bối có thể để vãn bối cùng sư tỷ và Hàn đạo hữu thương lượng một chút không?" Nguyên Dao dù sao cũng không phải nữ tu bình thường, nàng cố gắng áp chế tất cả mớ hỗn loạn trong đầu rồi chậm rãi nói.

"Ha ha, lão phu có chút lỗ mãng rồi. Việc này đương nhiên cần để Nguyên đạo hữu nguy nghĩ qua. Các ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút trong động phủ của ta đi, ba ngày sau cho ta một câu trả lời là được. Nếu Nguyên đạo hữu có quyết định sớm hơn thì cũng có thể tới đây tìm ta." Lão giả họ Khương khẽ vuốt râu, nói. Dường như ông ta sớm đã định liệu trước tình huống này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.