Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1651: Huyền Thiên Như Ý nhận



Tam ma nghe nữ tử nói như vậy thì chỉ lầm bầm lầu bầu, cũng không biết nên khuyên cái gì nữa, chỉ có thể thỉnh cầu nữ tử vì bản thân mà cân nhắc thêm một phần.

"Vì cái gì mà phải đi ra. Nếu không đi ra mà nói, thương thế của ta thuỷ chung không thể hồi phục được, vạn nhất vài tên đại địch ở Thánh giới kia phá không mà đến thì ta có thể thật sự hoàn toàn không có năng lực hoàn thủ. Huống hồ ta lưu các ngươi lại lúc này là còn có an bài khác, sẽ không thoải mái đâu."

Nữ tử lắc đầu hiển nhiên tâm ý đã quyết định.

"Thánh tổ đại nhân có gì phân phó xin cứ việc nói ra."

Đa nhãn ma vội vàng cung kính hỏi. Nhị ma còn lại cũng biến sắc.

"Trong thời gian ta ngủ say, thông đạo đi Thánh giới kia có từng mở ra chưa?"

Nữ tử đột nhiên hỏi.

"Những năm trước thì vẫn vô sự nhưng cách đây không lâu bên kia thông đạo có ẩn hiện dao động truyền đến, tuy rằng rất nhẹ nhưng Thánh giới kia giống như lại có hành động."

Đa nhãn ma thành thật đáp. Thiết sí cùng Huyết tí nghe vậy thì thần sắc cũng trầm xuống.

"Ấn theo tính toán thì bọn họ cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu nên bắt đầu có hành động. Ta sẽ lưu lại cho các ngươi một phương pháp bố trí đại trận có thể tạm thời đem thông đạo gia cố cường lực thêm mấy lần. Như thế mà nói, bên kia cho dù có thực sự có người muốn đả thông thông đạo thì cũng không phải là việc dễ dàng. Bất quá, trận pháp này hao phí nhân lực và vật lực rất lớn, ba người các ngươi cần phải phân công nhau trông coi thì mới có thể mau chóng hoàn thành được. Trong khoảng thời gian này ta rời đi, các ngươi phải chuyên tâm làm nhanh việc này."

Nữ nhân bình tĩnh nói.

"Dạ, cẩn tuân thánh mệnh của Thánh tổ!"

Tam ma nghe vậy thì mừng rỡ, liên miệng đồng thanh lĩnh mệnh nói.

"Đúng rồi, trong lúc ta ngủ say, hình như có sự tình quan trọng gì phát sinh phải không, sau không bẩm báo cho ta biết."

Nữ tử tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, thản nhiên phân phó nói.

"Những năm gần đây, trong sơn mạch xác thực có một số chuyện phát sinh nhưng đại bộ phận đều là tiểu sự, ba người thuộc hạ cũng có thể xử lý. Chỉ có hai chuyện liên luỵ quá nhiều, không thể không bẩm báo với Thánh tổ đại nhân."

Tam ma trao đổi một chút rồi Thiết sí ma thì thào mở miệng nói.

"Nga, nói ta nghe một chút."

Bạch y nữ tử nhẹ bâng quơ nói.

"Thứ nhất, năm đó đại nhân trước khi ngủ say đã đem Huyền Thiên Như Ý Nhận tàn phiến giao cho ba chúng ta bảo quản. Kết quả, một mảnh do thuộc hạ bảo quản kia bị một đầu thánh giai ma viên trộm đi, sau đó trốn ra ngoài ngoại vi sơn mạch, hiện tại cũng không biết ẩn thân nơi nào."

Thiết sí ma chần chờ một lúc rồi vẫn kiên trì cúi đầu nói.

"Như Ý nhận bị trộm đi một mảnh? Ma viên kia lai lịch ra sao, sao lại ở trong sơn mạch này?"

Thanh âm của nữ tử hơi có chút dao động.

"Đầu ma viên này hẳn là một trong đám truy binh năm đó khi đại nhân phá vỡ thông đạo trong lúc vô ý bị cuốn vào. Thân nó có thánh giai tu vi nhưng lại che dấu rất tốt, giấu diếm được ba người bọn ta nhiều năm, cuối cùng thừa dịp một lần ta ra ngoài thì mới đột nhiên đến làm khó dễ đoạt đi Như Ý nhận tàn phiến ở trong mật thất. Thuộc hạ đã làm mất đi trọng bảo, xin Thánh tổ đại nhân trách phạt."

Thiết sí ma cúi đầu, chủ động hướng nữ tử thỉnh tội.

"Ha hả, năm đó Như Ý nhận sau khi bị huỷ thì uy năng đã mất đi hơn phân nửa. Hơnn ữa cũng bị chia ra làm ba phần. Cho dù là ta cũng vô pháp phục hồi như cũ. Nói chung loại Huyền Thiên tàn phiến này căn bản không thể tu bổ, vứt bỏ cũng được, cái này cũng không có gì. Một việc khác là cái gì?"

Nử tử áo trắng trầm mặc một chút rồi khẽ cười một tiếng, không thèm để ý tới nói.

"Đạ tạ ân Thánh tổ đại nhân không trách phạt. Còn một sự kiện khác, chính là toạ kỵ của Minh La đại nhân năm đó, đầu Hắc Uyên ngạc kia vừa mới tiến giai thành công, cũng thành tồn tại thánh giai. Biến háo như thế không thể cứ để ở trong sơn mạch mặc kệ không hỏi tới, không biết ý đại nhân như thế nào?"

Thiết sí ma ngầm thở ra một hơi nêu lên một sự kiện khác nhưng tâm lý thoải mái hơn rất nhiều.

"Nga, đầu tiểu ma ngạc kia cũng đã tiến giai thánh giái, đây là một sự kinh hỉ ngoài ý muốn. Một khi đã như vậy, vừa lúc bên ta còn thiếu một cái chân chạy, để cho hắn theo ta cùng nhau ra ngoài một chuyến."

Nữ tử nghe vậy thì lại thản nhiên cười rộ lên. Tiếng cười dễ nghe say lòng người giống như âm thanh tự nhiên làm cho người ta càng nghe càng bị hãm sâu vào trong đó, trong lúc nhất thời không tự kiềm chế được.

Tam ma tự nhiên không dám dị nghị, đều gật đầu xưng phải.

"Đại nhân, còn Như Ý tàn phiến trong tay chúng ta..."

Huyết bào nhân còn cẩn thận hỏi lại một câu.

"Đồ vật này đối với ta cũng không có trọng dụng gì, các ngươi cứ lưu lấy mà phòng thân đi."

Nữ tử khoát tay tuỳ ý nói.

"Đa tạ Thánh tổ đại nhân ban cho."

Huyết bào nhân và Đa nhãn ma vừa nghe lời này thì mừng rỡ vái mà nói. Có Huyền Thiên chi bảo tàn phiến này để hộ thân mà nói có thể giúp cho thần thông của bọn họ tăng lên hơn non nửa. Thiết sí ma đứng một bên tự nhiên lộ vẻ mặt hâm mộ nhưng lập tức nhớ ra cái gì, khom người bẩm báo nói:

"Đúng rồi, Thánh tổ đại nhân. Hiện tại trong sơn mạch phát hiện ra một con Chi tiên, là tồn tại cùng loại với biến hoá ma tiêu. Không biết chủ nhân đối với nó có cảm thấy hứng thú hay không?"

"Chi tiên, biến hoá ma tiêu? Tại sơn mạch chúng ta mà cũng có loại đồ vật này ư? Thứ này là vật tuyệt hảo dùng để tu luyện thân ngoại hoá thân cùng ký phụ nguyên thần nhưng cũng cần tiêu phí cực đại tâm huyết mới bồi luyện được. Lấy tình huống hiện tại của ta thì cũng không có tinh lực phân tâm đến nó, ba người các ngươi ra tay đem nó thu lấy là được."

Nữ tử có chút ngoài ý muốn nhưng lại lập tức lắc đầu, cũng không để ở trong lòng.

Nghe nữ tử nói như vậy, ngân bào lảo giả đầu tiên là cả kinh rồi lập tức lộ ra một tia vui mừng mà Thiết sí cùng Huyết tý liếc nhìn nhau một cái, tựa hồ muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.

"Tốt lắm. Ta hiện tại vừa mới tỉnh lại, hơn tháng sau mới có thể rời sơn mạch được. Trong sơn mạch mọi chuyện lớn nhỏ các ngươi tự xử lý. Không cần bẩm báo cái gì cả."

Mắt thấy tam ma có vẻ như đã nói xong, nữ tử phân phó một tiếng rồi cũng không quay đầu lại, áo bào trắng hướng về phía sau run lên.

Tam ma chỉ cảm thấy phấn quang bốn phía quay cuồng, ngay sau đó thân hình bỗng nhiên hiện ra ở ngoài đại điện, giống như từ đầu đến giờ chưa từng rời đi bước vào. Trong lòng bọn họ không khỏi có chút hoảng sợ.

"Xem ra Thánh tổ đại nhân tuy rằng tu vi chưa phục hồi nhưng chiêu Di tinh hoán nguyệt ấy lại càng sâu không lường được. Nếu là như vậy trong lời nói, đại nhân ra ngoài đích xác sẽ không có chuyện gì."

Thiết sí ma thở dài một hơi, giống như mới chính thức được yên lòng.

"Đích xác là như thế. Huống hồ Thánh tổ đại nhân tâm ý đã quyết, chúng ta sao có thể ngăn cản được, thôi cứ dựa theo phân phó của đại nhân đi làm đi."

Huyết tý cũng trầm ngâm một chút rồi nói.

Ngân bào lão giả nghe xong lời này, hai mắt híp lại rồi lập tức bên ngoài lộ ra vẻ cười nhưng trong lại không cười nói:

"Nguyên lai Chi tiên là tồn tại cùng loại với biến hoá ma tiêu kia a, trách không được nhị vị giữ kín như thế. Hiện tại Thánh tổ đại nhân đã không muốn đồ vật này thì ba người ta đây ai có thể lấy được linh vật này tự nhiên là phải xem bổn sự của chính mình. Nói như thế, lão phu liền đi trước một bước."

Vừa dứt lời, Đa nhãn ma thậm chí không đợi nhị ma đáp lời, một tay bấm quyết, trên người toát ra một cỗ ma phong tối đen sau đso gào thét một tiếng mà chạy ra khỏi đại điện, biến mất không thấy bóng dáng.

"Lão gia hoả này có vẻ thật sự nóng vội a!"

Thiết sí ma bĩu môi có chút khinh thường nói.

"Hắc hắc, Đa nhãn ma huynh tự giác chưa an bài hậu thủ nên tự nhiên phải lập tức phái người đi bố trí. Bất quá, Chi tiên kia chỉ sợ cũng đã không rơi vào tay chúng ta, nếu không hai ta đã sớm có tin tức truyền đến. Hơn nữa ký phụ hoá thân của Thiết si huynh cũng đã bị huỷ mất, điều đó cho thấy đồ vật này hơn phân nửa đã rơi vào ngoại lai nhân. Lần này tiến vào sơn mạch, đám ngoại lai nhân kia xem ra tựa hồ không giống mọi lần a."

Huyết tý trong mắt tia máu chợt loé lên rồi chậm rãi nói.

"Có phải thực sự rơi vào tay ngoại nhân hay không thì đúng là khó nói, bất quá Đa nhãn ma hiện tại đi bố trí thì hơn phân nửa là đã muộn. Dù sao ngoại lai nhân cũng chỉ có thể ở trong sơn mạch chúng ta hơn một tháng mà thôi, hơn phân nửa là đã ra đến lối ra sơn mạch không xa. Cho dù là bọn ta tự mình xuất phát thì vô pháp đuổi kịp. Nếu biết trước như vậy thì lúc trước đã phái thêm nhiều nhân thủ."

Trên mặt Thiết sí ma hiện lên một tia hối hận nói.

"Ha ha, không phải Thiết huynh không muốn điều động nhiều nhân thủ dưới tay mà sợ xuất động nhiều nhân thủ quá mà khiến cho Đa nhãn chú ý."

Huyết bào nhân nghe xong thì lại cười hắc hắc nói.

"Tuỳ Huyết tí huynh nghĩ như thế nào cũng được. Ta xin cáo từ trước xem tin tức thế nào."

Thiết sí ma mỉm cười, một bộ không thèm để ý nói. Sau đó thân hình nhoáng lên một cái, một chút đã xa ra hơn mười trượng, sau hai cái chớp động nữa thì đã ở lối vào đại điện mà tiêu thất.

Huyết bào nhân mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cửa điện một hồi lâu, đến nửa ngày sau mới cười lạnh một tiếng rồi thân thể đột nhiên phát ra huyết quang, sau đso lại giống như ngọn nến cháy mà tan rã hoá thành một bãi máu loãng chui vào trong lòng đất. Đảo mắt công phu, cả gian đại điện liền trống rỗng, không còn bóng một người nào.

Hàn Lập hoá thành một đạo thanh ảnh, cơ hồ nhạt như không thấy ẩn thân trong một đám mây đen nhìn như bình thường. Hắn đang nhìn về một nơi cách lối ra Ma Kim Sơn Mạch hơn mười dặm, hai mắt híp lại, trong đó có lam mang thản nhiên chớp động, trên mặt tràn đầy vẻ cân nhắc.

Cái gọi là lối ra kỳ thật bất quá là một mảnh hư không trống rỗng mà thôi. Nó là một khu vực dài bất quá vài dặm! Nếu muốn rời khỏi Ma Kim Sơn Mạch thì cũng chỉ có thể thông qua địa phương này được trận pháp chi lực bên ngoài tiếp dẫn đi ra.

Bất quá, địa phương nhìn như không có một bóng người này trong mắt Hàn Lập dùng Minh Thanh Linh Mục thần thông thì lại có thể nhìn thấy hàng trăm cái bóng màu xám, hắc khí trải rộng hai bên sườn, tất cả đều có bộ dáng như hổ rình mồi. Hàn Lập sờ sờ cằm, trên mặt lộ ra vẻ ý vị sâu xa, sau khi quan sát trong chốc lát thì hắn bỗng nhiên vừa lật một tay, trong tay bỗng nhiên có thêm một cái phù lục màu tím nhạt.

Sau khi dán phù lục lên trên người, nhất thời một đoàn tử vụ tán ra cùng phiến phiến ngân sắc phù văn quay cuồng. Thân hình hắn nhất thời hoàn toàn hư hoá rồi bay lên không trung như đám mấy khinh khinh phiêu phù bay về phía trước.

Hắn vừa rồi đã xác định phụ cận không có thánh giai tồn tại nên tự nhiên không quá lo lắng là sẽ bị ma thú nào khám phá ra, liền như vậy mà nghênh ngang chuẩn bị trực tiếp bay qua mà đi. Ma thú mai phục bốn phía căn bản chưa phát hiện được cái gì dị thường, vẫn nằm mai phục ở hai bên không nhúc nhích.

Hàn Lập trong lòng vui vẻ, một lát công phu sau hắn liền vượt qua khoảng hư không này được hơn trăm trượng nhưng vào lúc này, một con tiểu thú hình thể bất quá chỉ vài thước đột nhiên bên ngoài thân không chút dấu hiệu chợt có một quầng sáng nhiều màu huyễn lệ từ trên người bạo phát ra, một chút đem phạm vi hơn ngàn trượng bao vây lấy. Hàn Lập chỉ cảm thấy bên ngoài thân nóng lên rồi lại khôi phục như thường nhưng uy năng của Thái Nhất Hoá Thanh Phù lại cứ như vậy mà bị phá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.