Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1656: Bỏ lỡ cơ duyên



Như vậy, hậu Huyền Thiên bảo vật đối với Hàn Lập mà nói về ý nghĩa tự nhiên là không tầm thường. Hơn nữa cho dù Ngũ toả sơn phong không luyện chế được đầy đủ nhưng chỉ cần có được hai ba toà thì đồng dạng đã có lực để chống đỡ lôi kiếp.

Hiện giờ hắn đã là Luyện Hư kỳ tu sĩ rồi, cứ cách ba ngàn năm liền phải độ một lần đại thiên kiếp. Nhìn thời gian thì dài nhưng đại thiên kiếp thì lời hại hơn xa tiểu thiên kiếp của Hoá Thần kỳ. Đối với Luyện Hư kỳ tu sĩ mà nói, đại thiên kiếp lần đầu tiên thì cơ bản đều bình yên vượt qua nhưng những lần độ kiếp sau đó liền xuất hiện người vẫn lạc.

Ai có thể vượt qua đến lần thứ tư thứ năm thì cơ bản tất cả đều là Luyện Hư hậu kỳ, tuổi cũng vượt quá vạn năm nhưng số người tồn tại qua hai lần đại thiên kiếp thì cũng chỉ còn lại hai ba phần mười mà thôi. Về phần vài lần đại thiên kiếp sau này mỗi một lần lượng tu sĩ cơ bản vẩn lạc ngoài bảy tám phần mười.

Theo truyền thuyết, trong nhân tộc tại linh giới đến nay. Tu sĩ Luyện Hư kỳ căn bản không có khả năng vượt qua được chín lần đại thiên kiếp. Bình thường mà vượt qua được chín lần đại thiên kiếp thì đều đã là tu sĩ Hợp Thể kỳ tu sĩ trở lên. Cho dù tu sĩ Luyện Hư kỳ có thần thông vượt xa cùng giai tu sĩ nhưng nếu không tiến giai lên cảnh giới Hợp Thể kỳ thì ở lần đại thiên kiếp thứ chín nhất định sẽ bị vẫn lạc không phải nghi ngờ.

Đương nhiên đây là tình hình độ kiếp của tu sĩ nhân tộc. Về phần yêu tộc thì một khi đã qua giai đoạn biến hình thiên kiếp của nó cũng xấp xỉ bằng thiên kiếp của nhân tộc nhưng tại Linh giới, các dị tộc khác do thọ nguyên cùng công pháp và thiên phú bất đồng nên thời gian cần độ một lần đại thiên kiếp cũng như khoảng cách thời gian cùng trình độ thiên kiếp cũng khác nhau rất nhiều.

Nghe nói có một số thiên kiếp của dị tộc còn xa hơn trình độ của nhân tộc. Mỗi một vạn năm mới có một lần nhưng một khi xảy ra thì trình độ lợi hai hơn thiên kiếp của nhân tộc. Cũng có một số chủng tộc tuổi thọ kém xa nhân tộc thì thiên kiếp cứ vài chục năm một lần nhưng xét về uy chỉ bằng hai phần mười thiên kiếp nhân tộc mà thôi.

Mà tu sĩ một khí đã tiến giai lên Hợp Thể kỳ thì uy năng của đại thiên kiếp lại hơn xa Luyện Hư kỳ. Mỗi một lần độ kiếp đều giống như vượt ải sinh tử. Nếu không vượt qua thì tự nhiên sẽ bị đẩy vào vòng luân hồi, còn nếu vượt qua thì có thể giống như dục hoả trùng sinh, tu vi cũng nhiều ít được gia tăng thêm. Cá biệt, ở một số loại lôi kiếp tẩy lễ, thậm chí còn có thể đột phá bình cảnh cho nên từ Hợp Thể kỳ trở đi, ngoại trừ trường hợp bản tộc có đại sự liên quan đến tồn vong thì rất ít khí đi ra bên ngoài mà cơ hồ đều dùng toàn bộ thời gian tu luyện mà chuẩn bị cho lần sinh tử kiếp nạn tiếp theo.

Đương nhiên, đại thiên kiếp đều không phải tất cả đều là lôi kiếp thuần tuý nhưng không có gì nghi ngờ, mỗi một lần nhất định đều có lôi kiếp cùng tẩy lễ lôi kiếp làm chính. Cho nên tầm quan trọng của Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn là bảo vật có thể làm suy yếu non nửa uy năng của lôi kiếp là không thể nghi ngờ. Nếu có thể luyện chế ra được thì tương đương với tỉ lệ sinh tồn khi độ kiếp bỗng dưng nhiều hơn non nửa.

Bất quá, trong tay Hàn Lập ngoài Nguyên từ thần sơn ra, bốn toà sơn phong còn lại căn bản đến bóng dáng cũng không thấy đâu. Ngoại trừ bốn toà núi thì những tài liệu phụ trợ để thêm vào cái nào mà không phải quý hiếm dị thường. Có những loại ngay cả nghe nói đến Hàn Lập cũng là chưa nghe thấy bao giờ. Điều này làm cho trong lòng hắn rất là buồn bực.

Hàn Lạp âm tình bất định ở trong mật thất hồi lâu rồi mới dần dần khôi phục thần sắc bình thản. Hắn liếc mắt nhìn cái trang giấy ngọc trong tay một cái, tay kia lật chuyển lấy ra một chiếc hộp ngọc. Hắn đem trang giấy trắng bỏ vào trong hộp rồi sử dụng cấm chế phù dán lại.

Ngay cả có pháp môn luyện chế nhưng liệu có thể luyện chế ra hai ba toàn cực sơn hay không thì hắn một chút nắm chắc cũng không có. Loại chí bảo này vốn không thể cưỡng cầu, còn trông về sau liệu hắn có được thiên đại cơ duyên hay không. Sau khi nghĩ thông suốt vấn đề này, Hàn Lập lẳng lặng ngồi xếp bằng một lát, tâm tình rốt cuộc cũng hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.

Tay áo bào bỗng run lên, một chiếc vòng tay từ trong cổ tay áo bay ra. Cái vòng tay này xoay vòng một cái, toả ra quang hà rồi một dải hắc quang từ trong đó cũng nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Ở trong hắc quang có một con khí nhỏ nhỏ màu đen đang nằm cuộn tròn bất động. Chính là Đề Hồn thú.

Con thú này ngày đó sau khi đại triển thần uy tiêu diệt hoá thân của Thiên ngoại Ma quân ký phó vào Huyệt linh thì bản thân lại hư thoát rồi hôn mê, đến hôm nay vẫn còn chưa thức tỉnh. Hàn Lập thấy tình hình như vậy thì sắc mặt trầm xuống nhưng một tay hướng tiểu hầu quơ một cái. Một mảnh thanh hà từ năm đầu ngón tay bay ra cuốn lấy tiểu hầu vào trong rồi dễ dàng đặt tại trước người.

Hàn Lập đưa mắt nhìn tiểu thú trước mặt, lông mày híp lại, ánh mắt tựa như tinh ti kích phong không một tiếng động chui vào trong thân thể tiểu hầu. Vì muốn biết rõ tình hình thực tế của Đề Hồn thú, Hàn Lập đem thần niệm ngưng tụ thành sợi tơ bên ngoài cơ thể mà trực tiếp thí nghiệm trên người tiểu thú.

Sợi tơ (tinh ti) này chui vào cơ thể tiểu hầu, Đề Hồn thú vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có. Mà Hàn Lập hai mắt cũng nửa khép, bắt đầu thao tác thần niệm cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra tất cả những biến hoá trong cơ thể con thú này. Sau một lúc lâu sau, vẻ mặt Hàn Lập khó có thể tin tự nói nhỏ một tiếng:

"Không có khả năng, như thế nào lại có việc này!"

Pháp lực tiêu hao của Đề Hồn thú chẳng những đã sớm khôi phục lại mà trình độ mạnh mẽ của thân thể cùng pháp lực ẩn chứa trong kinh mạch so với trước kia cũng cuồng tăng, phải nhiều hơn phân nửa. Hơn nữa, khi hắn cẩn thận quan sát con thú này thì dị biến trong cơ thể vẫn cực kỳ thong thả liên tục thay đổi, giống như một khắc cũng không đình chỉ.

"Chẳng lẽ là muốn tiến giai?"

Hàn Lập nhìn tiểu hầu trước mắt, trên mặt tràn đầy vẻ quái dị. Lúc trước Đề Hồn thú giống như ăn phải vật đại bổ, như thế nào sẽ liền xuất hiện tình huống pháp lực tăng vọt. Chẳng lẽ hết thảy đều cùng việc ngày đó ở Ma Kim Sơn Mạch có quan hệ.

Hàn Lập cả kinh lại tiếp tục tăng thêm thần niệm lực tiếp tục tra xét cơ thể Đề Hồn thú.

"Không đúng, đây là cái gì? Trước kia trong cơ thể nó tuyệt không có thứ này!"

Hàn Lập thất thanh kêu lên.

Hắn phát hiện tại sâu bên trong đan điền Đề Hồn thú có một cái tinh lạp gần như trong suốt không thấy. Cái tinh lạp này cực kỳ bí ẩn, thậm chí kích thước chỉ cỡ một phần mười hạt gạo, cũng không có khí tức nhưng lại bị từng đoàn hào quang nhiếp hồn bao vây trong cơ thể Đề Hồn giống như không ngừng bị luyện hoá.

Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng quay ngược lại, lập tức nhớ tới trong Ma Kim Sơn Mạch con thú này sau khi tiêu diệt xong nguyên thần của Huyệt Linh thì liền một ngụm nuốt vào trong bụng. Chẳng lẽ vật này chính là do nguyên thần Huyệt linh biến thành hay là do Thiên ngoại Ma quân ký sinh lưu lại. Nhưng mà trước kia, Đề Hồn thú vô luận cắn nuốt loại hung quỷ lệ phách nào thì cũng không có loại biến dị này. Hắn không khỏi trầm ngâm, chẳng lẽ lại là đồ vật kia? Hàn Lập linh quang chợt loé bỗng nhiên nhớ tới đồ vật nọ, sắc mặt bỗng đại biến.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, một tia tinh ti nhanh chóng được đưa vào cơ thể Đề Hồn, nó vừa động nhất thời đã đem một mẩu tinh lạp trong đan điền Đề Hồn cuốn lấy, chỉ thấy tinh ti chợt loé lên rồi lôi ra ngoài cơ thể. Tinh lạp vừa hiện ra bên ngoài thì tinh ti dường như không thể thấy được cũng chợt loé lên rồi biến mất.

Hàn Lập ngưng trọng nhìn tinh lạp. Hắn dùng một tia thanh ti bắn ra đem tinh lạp quấn lấy đưa đến trước mắt. Đồng tử Hàn Lập hiện lên lam mang chói mắt đem thần thông Minh thanh linh nhãn vận dụng cực hạn, mắt không chớp một cái nhìn chăm chú vào tinh lạp.

Qua hồi lâu sau, Hàn Lập thở dài một hơi, trở tay một cái, trong tay hiện ra một cái bình ngọc to cỡ ngón tay cái. Thanh ti vừa động đã đưa miếng tinh lạp vào trong bình nhỏ. Bình nhỏ chợt loé lên rồi quỷ dị biến mất. Sau đó Hàn Lập phất tay áo một cái, cái vòng linh thú đang trôi nổi trên không trung liền rơi xuống, hào quang phun ra đem Đề Hồn thú dưới mặt đất thu vào trong đó.

Hàn Lập đem linh thú hoàn thu lại rồi lập tức đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài cửa đá và vội vàng ly mật thất. Đại môn mật thất vừa mở ra, Hàn Lập thần niệm vừa động liền mệnh lệnh cho "Oa oa" đang ở trong dược viên trông coi tốt động phủ sau đó hắn dùng độn quang hoá thành một đoàn thanh hồng rời đi.

Một lát sau, Hàn Lập hiện ra ngoài động phủ bay nhanh tới chân núi rồi bắt một chiếc thú xa đi thẳng về hướng trung tâm Vân thành. Tiếp đó mười ngày sau, Hàn Lập đi đến tất cả những cửa hàng có bán các loại điển tịch và thu mua số lượng lớn điển tịch linh tinh mà ban đầu hắn không chú ý lắm. Điển tịch có đủ loại, có chuyên môn, có phương pháp tu luyện bí thuật, cũng có loại giới thiệu các loại sự vật, sự việc hiếm có.

Mà sau khi quay về động phủ, Hàn Lập dùng một loại tốc độ rợn người đảo qua nội dung các điển tịch, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng sau một đêm, hắn lại mang vẻ mặt thất vọng đi ra ngoài mật thất, sau đó lại rời động phủ đi tìm các cửa hàng điển tịch lớn khác trong Vân thành, tiếp tục mua lượng lớn các loại điển tịch đem về.

Liên tiếp năm ngày sau, Hàn Lập ngày nào cũng thế. Mà mấy ngày mua điển tịch, tinh thạch của hắn cũng hao phí đến một số lượng kinh người. Nhưng là một ngày, Hàn Lập lại từ Vân thành trở về lại chui vào mật thất, trên tay cầm một miếng ngọc cổ xưa nhanh chóng đảo qua, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ kinh hỉ.

"Không tệ, cuối cùng cũng đã tìm ra. Ta đã nói, Chân linh bản nguyên dù hiếm người nào biết nhưng nhất định phải có một số thượng cổ điển tịch ghi lại."

Hắn thì thào một tiếng, tiếp theo vẻ mặt chăm chú bắt đầu quyết tâm cẩn thận đọc nội dung ghi trong miếng ngọc. Thân hình Hàn Lập giống như tảng đá vẫn không nhúc nhích, toàn bộ tâm thần đều bị hấp dẫn vào trong miếng ngọc. Cũng không biết trải qua bao lâu, thân hình hắn vừa động lại thở dài một hơi, cầm miếng ngọc trong tay đặt lên trên mặt đất, trên mặt tràn đầy vẻ uể oải.

"Như thế nào lại như thế này, thiên đại cơ duyên bực này lại cứ thế mà đi qua sát bên người!"

Hắn thất vọng nói, bàn tay theo bản năng lật một cái, chiếc bình nhỏ chứa tinh lạp hiện ra. Bình nhỏ mở ra, khoả tinh lạp từ từ bay ra lơ lửng ở trên miệng bình. Đưa mắt nhìn cái tinh lạp như bình thường này, Hàn Lập nhếch môi nở một nụ cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.