Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1671: Nhập giới



Những tu sĩ dị tộc muốn đi vào Nghiễm Hàn Giới không ngừng đánh giá cự trận trước mặt, nhìn chằm chằm vào Nghiễm Hàn Nghi sắc mặt trở nên trầm trọng. Đây là bởi vì Nghiễm Hàn Nghi có chỗ huyền diệu đối với việc đột phá bình cảnh nhưng số tu sĩ chết trong đó cũng không ít. Những người đó vô luận là tư chất hay thần thông thì hiển nhiên cũng giống như bọn họn. Điều này làm cho những dị tộc nhân này có chút bất an.

Hàn Lập thần sắc bình tĩnh đứng ở một góc, không nhìn pháp trận cũng không chú ý đến Nghiễm Hàn Nghi, chỉ là ngẩng đầu nhìn mặt trời cực nóng kia suy nghĩ không ngừng.

Thời gian từng chút trôi qua, không biết bao lâu sau đột nhiên có một tiếng rồng ngâm từ giữa sân phóng thẳng lên cao.

Thần sắc Hàn Lập vừa động, nhất thời cúi đầu nhìn về phía sân rộng.

Mười mấy con long tượng đều mở hai mắt, chớp động kim sắc dị mang, ngâm lên từng hồi. Ngũ sắc quang mạc toả ra, vô luận là dị tộc nhân hay là giáp sĩ khi nhìn thấy màn này đều yên tĩnh không tiếng động.

"Nghiễm Hàn Giới đã mở ra, bắt đầu kích thích pháp trận mở ra thông đạo."

Một thanh âm lạnh lùng bỗng nhiên từ trong đại điện truyền ra, băng hàn thấu xương. Đúng là lời nói của vị thanh niên họ Ông kia.

Tiếng phân phó này khiến cho mọi người trong sân đều rùng mình. Nguyên bổn những dị tộc nhân đứng trong pháp trận lúc này đều đồng thời thúc dục trận kỳ trong tay. Vô số pháp quyết đủ mọi màu sắc từ trong pháp khí bay ra nhập vào trong pháp trận. Hai pháp trận phát ra tiếng xé gió, linh thạch các màu bắt đầu nhấp nháy tản ra khí tức cực kỳ kinh người. Tựa hồ chịu ảnh hưởng của pháp trận, ngũ sắc quang mạc trên trời cao đột nhiên tối sầm lại, hư không hiện ra một tảng mây đen lớn đem không trung hoàn toàn che lại.

Tiếp theo, cuồng phong gào thét, từng đạo ngân xà chớp động, hắc sắc tuyền qua lớn nhỏ không đồng nhất chợt hình thành bắt đầu thôn phệ lẫn nhau.

Trong lúc nhất thời, thiên tượng cực kỳ kinh người!

Pháp trận và thiên tượng bị ngũ sắc quang mang bao vây mà quang cầu thì giờ phút này đang bạo liệt lộ ra kim sắc lệnh bài bên trong.

"Hàn đạo hữu, Nguyệt tiên tử. Các ngươi dẫn đầu tiến vào trong pháp trận, có thể thúc dục Nghiễm Hàn Lệnh."

Thiên Cơ Tử nhìn thấy cảnh này, không chút do dự quát to.

Hàn Lập và Nguyệt tiên tử không dám chậm trễ, lúc này phân biệt đi nhanh đến hai pháp trận. Những người còn lại cũng biến sắc, đi theo phía sau.

Trong pháp trận, những dị tộc nhân thúc dục pháp khí đều rời khỏi pháp trận, chỉ là pháp quyết trong tay vẫn ào ào tuôn ra từ trận kỳ, trận bàn, không chút dừng lại.

Hàn Lập đi vào trong pháp trận bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chấn động, mối liên hệ giữa Nghiễm Hàn Lệnh tăng mạnh gấp mấy lần. Nguyên bổn ban đầu chỉ lập loè thì giờ phút này không ngừng phát ra tiếng xé gió, phảng phất bởi vì Hàn Lập đến mà cộng hưởng.

Cách thúc dục thì Thiên Cơ Tử đã sớm nói qua cho hắn biết cho nên Hàn Lập không chút do dự đi tới trung tâm pháp trận, hai tay nhanh chóng bắt quyết, mười ngón tay hoạt động liên tục, từng đạo pháp quyết được bắn ra, chỉ mấy lần chớp động liền bắn lên lệnh bài phía trên không.

Nhất thời Nghiễm Hàn Lệnh quang mang đại phóng, từ mặt ngoài hiện ra vô số kim ngân phù văn. Phù văn xoay tròn rồi hợp lại thành một phù văn quang trận đường kính mấy trượng mà lấy Nghiễm Hàn Lệnh làm trung tâm.

Hàn Lập hít sâu một hơi, pháp quyết trong tay dừng lại, vươn một ngón tay điểm lên không trung. "Phốc xuy" một tiếng, một đạo thanh sắc quang trụ phun ra bắn lên lệnh bài. Nhất thời lệnh bài vang lên một tiếng xé gió, cả quang trận run rẩy, pháp trận dần chuyển động phun ra một ngân sắc quang trụ thô to.

Quang trụ phóng thẳng lêo cao, chợt loé lên liền chui vào trong hắc sắc tuyền qua trên trời không thấy bóng dáng mà cũng không có ý dừng lại.

Tiếng ầm ầm từ không trung truyền đến, tuyền qua sau khi quang trụ nhập vào liền giống như bị cực lực quấy nhiễu, hắc khí trong không trung không ngừng cuồng trướng, hư không bốn phía lập tức bị xé nát.

Bất quá, chỉ ngắn ngủn vài lần hô hấp, tuyền qua trên không trung không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại hai vật khổng lồ tại không trung không ngừng phun ra hắc khí nồng đậm.

Lúc này, lệnh bài trong quang trận sau khi đánh ra một tiếng sét liền hoá thành một đạo ngân sắc điện quang biến mất nhưng một khắc sau lại bỗng nhiên xuất hiện tại trung tâm tuyền qua. Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, kim ngân điện quang bạo phát, phảng phất như mặt trời mới mọc, một đoàn kim ngân quang vựng hiện lên giữa tuyền qua, sau đó bay vào chỗ thâm sâu.

Sau một khắc, một cỗ không gian ba động phảng phất có thể huỷ thiên diệt địa hiện lên trong hắc sắc tuyền qua. Hắc khí trong tuyền qua biến mất, trong hư không hiện ra một vết rách màu bạc chỉ lớn bảy tám trượng nhưng quỷ dị không nhúc nhích, phảng phất giống như bức tranh giữa hư không.

Lúc này Hàn Lập cảm thấy thần niệm trong não đang điên cuồng tuôn ra, sắc mặt hắn liền đại biến, lập tức quát lớn:

"Còn chờ gì nữa, đến lúc rồi, ta không thể kiên trì lâu."

Vừa nghe Hàn Lập nói như vậy những dị tộc nhân xung quanh pháp trận không ngừng thúc dục trận kỳ, trận bàn lập tức cùng ném pháp khí lên không trung, tiếp theo hai tay bắt quyết niệm chú. Nhất thời chúng hoá thành từng quang cầu rơi thẳng xuống pháp trận. Cả pháp trận hiện ra quang hà diễm lệ vô cùng, phù văn hiện ra.

Tiếp theo, tiếng chú ngữ càng ngày càng lớn, cự đại phù văn xoay tròn hơn nữa càng lúc càng nhanh, cuối cùng hoá thành một cỗ ngũ sắc quang hà bao phủ đám người Hàn Lập vào trong, sau đó phóng thẳng lên trời cao, chui vào trong cái khe kim ngân sắc kia.

Bên kia, Nguyệt tiên tử cũng dẫn theo một đội chui vào khe tương tự.

Cơ hồ ngay khi hai luồng quang hà biến mất trong khe, hai khe không gian chợt loé lên rồi biến mất, không trung liền khôi phục lại như thường. Đám người Thiên Cơ Tử thấy quá trình này hoàn tất liền thở ra một hơi. Nhưng vào lúc này, từ trong điện lần nữa truyền ra thanh âm lạnh lùng của thanh niên họ Ông kia:

"Một năm sau Nghiễm Hàn Giới mới có thể mở ra, đến lúc đó sẽ mở ra pháp trận đưa bọn họ quay về nhưng trong lúc này, nhất định phải phái người trông coi hai pháp trận cẩn thận, bất luận kẻ nào cũng không được tuỳ ý đến gần, nếu trái lệnh, giết không tha."

"Tuân mệnh!"

Đám người trong sân đều hướng về phía điện phủ hành lễ, đồng thanh đáp.

Tiếp theo, những dị tộc nhân thúc dục pháp trận kia đều rời đi. Một đội ngân sắc giáp sĩ cùng mười mấy khôi lỗi tiến lên bảo vệ hai pháp trận nghiêm ngặt đến mức một giọt nước cũng không lọt.

Hàn Lập vừa tiến vào khe không gian liền cảm thấy choáng váng, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa mất đi tri giác. Nhưng chỉ một lát sau đầu hắn bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức giống như muốn nứt ra, hai mắt khôi phục như thường, vội vàng đảo qua thì rốt cục thấy được tất cả những thứ gần đó.

Hắn đang đứng trên trời cao tại một nơi nào đó, phía dưới trống không, chỉ có từng đợt sóng nhộn nhạo, đúng là một vùng biển không biết tên. Thạch Côn, Liễu Thuý Nhi và đám người còn lại bất ngờ lại ở gần đó hơn mười trượng. Chỉ là hơn phân nửa số người hai mắt vẫn có chút hoảng hốt, tựa hồ vẫn chưa khôi phục được bình thường.

"Ha ha, rốt cục đã tới Nghiễm Hàn Giới, tới giới này thì lão phu có hy vọng đột phá lên thánh giai rồi. Chư vị đạo hữu, tại hạ muốn tìm một chỗ bế quan nên đi trước một bước."

Một hôi phát lão giả sau khi đánh giá hoàn cảnh bốn phía, bỗng nhiên cuồng tiếu, tiếp theo phất tay, một mảnh linh quang phát sáng liền hoá thành một đạo ngân hồng phá không bay đi. Chỉ sau vài lần chớp động liền biến mất cuối chân trời.

Nhìn thấy cảnh này, những người khác sau khi nhìn nhau một cái liền có ba người không nói một lời cũng hoá thành độn quang hướng ba hướng bất đồng phá không bay đi, sau một khắc cũng biến mất tại chân trời. Số người còn lại thì thần sắc có chút khác biệt nhưng vẫn chưa có cử động gì khác.

"Mấy vị đạo hữu, Nghiễm Hàn Giới này mặc dù là cơ hội tốt để đột phá bình cảnh nhưng chỉ cần một vài tháng là đủ. Thời gian còn lại có thể đi tìm bảo vật, không bằng chúng ta cùng nhau khởi hành, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau một chút?"

Nói chuyện là một gã quái nhân đầu tam giác, vóc người vô cùng thấp bé.

"Liên thủ? Tại hạ mặc dù định làm như vậy nhưng cũng không có hứng thú cùng Kim đạo hữu liên thủ. Trong lớp đồng bối tại Thiên Vân mười ba tộc, ai chẳng biết Kim huynh nổi danh là trở mặt như thay áo, tại hạ sợ rằng khi tìm thấy bảo vật thì sẽ bị các hạ tàn nhẫn hạ thủ. Phong huynh, Vân huynh, ba người chúng ta đi thôi."

Một gã đại hán dung mạo bình thường, cánh tay thô to cười lạnh một tiếng cự tuyệt, bắt chuyện với hai gã nam tử của Thanh Tộc.

Hai người nọ tựa hồ đã cùng đại hán ước định trước, không nói hai lời chợt loé linh quang, hoá thành ba đạo kinh hồng bay cùng nhau.

Trong nháy mắt, số người lưu lại chỉ còn lại sáu bảy người.

"Nhị vị đạo hữu, chúng ta cũng đi thôi."

Hàn Lập thấy vậy nhưng cũng không có chút ngoài ý muốn, ngược lại mỉm cười bắt chuyện với Thạch Côn và Liễu Thuý Nhi.

"Ừ, chúng ta hành động thôi."

Thạch Côn cười ha ha đáp ứng trong khi đó Liễu Thuý Nhi thì chỉ khẽ gật đầu.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người khác, ba người Hàn Lập độn quang cùng nhau, chọn một phương hướng mà bay đi. Về phần những người còn lại liên thủ hay tự hành động thì Hàn Lập hiển nhiên cũng không quan tâm. Tốc độ độn quang của ba người cũng không tính là chậm, chỉ một lát đã đi được hơn ngàn dặm, lúc này Liễu Thuý Nhi bỗng lên tiếng:

"Hàn đạo hữu, dựa theo ý của sư phụ thì muốn mấy người chúng ta trước tiên ẩn ở một nơi bí mật, sau đó đem việc hợp kích Nguyên Từ Thần quang thao luyện một chút. Vạn nhất có gặp nguy hiểm thì cũng có thêm vài phần nắm chắc tự bảo vệ bản thân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.