Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1734: Thạch bích linh văn



"Xem ra ta đã đa tâm rồi!"

Hắc mao Nhung Tộc khoé miệng khẽ co rụt lại rồi nói.

"Ha ha, như vậy ta và ngươi mới chân chính yên tâm được."

Bạch mao Nhung Tộc tựa hồ đối với hành động của đồng bạn cũng tỏ vẻ không có chút kỳ quái nào, nói.

Hắc mao Nhung Tộc nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại, còn bạch mao Nhung Tộc vẫn tiếp tục đưa ánh mắt quét về phía thông đạo thêm một lần nữa, xác định không có gì lạ thường liền cũng cười lớn một tiếng, đồng dạng cũng nhắm mắt lại. Thấy vậy, thân hình hắn khẽ động, vô thanh vô tức lướt qua giữa hai tên này, sau một cái chớp động liền tiến nhập vào bên trong đại môn màu xanh cực lớn kia.

Lúc này hắn mới chân chính thả lỏng.

Vừa rồi tên Nhung Tộc kia vừa rồi vận dụng chính là vật thể công kích, không mảy may tạo thành tổn thương gì cho hắn trong trạng thái hư hoá được. Nếu đối phương vận dụng tới công kích bằng các loại pháp thuật, cho dù đơn giản nhất như hoả cầu thì hắn nhất định sẽ bị phát hiện.

Tâm niệm nhanh chóng chuyển động, Hàn Lập liền tiến sâu vào thông đạo sau đại môn, sau mấy lần chuyển hướng liền biến mất tại một chỗ ngoặt không thấy bóng dáng.

Mật động này đúng là xứng với cái tên Quỷ phủ thiên công!

Càng vào sâu bên trong thông đạo càng nhiều, lớn nhỏ không đồng nhất, giống như mạng nhện trải rộng ngầm tới các nơi, đa số trong đó là do thiên nhiên hình thành. Như thế mà nói lại càng dễ cho nhiều người tiến vào nơi đây, trong này giống như trong một mê cung bình thường. Cũng may Hàn Lập trong tay có được địa đồ cụ thể từ trong tay lão giả họ Tư cho nên hắn cũng không cần phải bỏ thời gian ra dò xét đường đi mà chỉ phi hành một mạch liền tới trước một cái động khẩu thạch nhũ thiên nhiên. Tại đây, bên trong động quật ước chừng hơn ba mươi trượng, một mặt thạch bích màu nhũ bạch dựng đứng, bên ngoài thạch bích có ẩn hiện một số kim sắc phù văn, linh quang chớp động không ngừng.

Hàn Lập khẽ tâm niệm khẽ động nhưng khi đảo qua thạch bích một cái, chỉ thấy phía trước thạch bích có một gã Nhung Tộc đầu đội nón rộng vành ngồi đối mặt với thạch bích. Vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, giống như đang nghiên cứu văn tự trên thạch bích.

Hàn Lập khẽ lông mày khẽ nhíu lại, cảm thấy có chút khó giải quyết.

Những gì ghi trên thạch bích này chắc hẳn là mục tiêu của chuyến đi này, nếu hắn trực tiếp phục chế phù văn trên bề mặt thạch bích lại, e rằng sẽ kinh động tới đối phương. Lẳng lặng đứng ngay ở lối vào động quật, sắc mặt hắn âm trầm bất định, trầm ngâm không nói một lời. Mà bộ dáng của tên Nhung Tộc kia thi thoảng lại hướng về phia thạch bích khua tay múa chân vài cái, bộ dáng như không quan tâm tới những gì xung quanh. Thấy cảnh này, Hàn Lập tâm niệm nhanh chóng chuyển động, rốt cục đã có quyết định.

Chỉ thấy thân hình hắn vừa động lặng lẽ tiến về phía tên Nhung Tộc này, đảo mắt một cái đã rút ngắn khoảng cách xuống còn bốn năm trượng, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tiếp cận đối phương. Tuy vậy, tên Nhung Tộc này vẫn nhìn chằm chằm về phía thạch bích, đầu không quay lại một chút nào, hiển nhiên tâm thần đã đặt toàn bộ lên trên tấm thạch bích này.

Hàn Lập trong lòng vui vẻ, khoảng cách chỉ còn khoảng hai trượng thì hắn liền ra tay.

Chỉ thấy ngoài thân kim quang thiểm động, trong phút chốc liền hiện ra thân hình, đơn chưởng giơ lên, một toà tiểu sơn đen tuyền mang theo hôi quang gào thét bay ra. Đồng thời một cái pháp tướng ba đầu sáu tay chợt hiện lên sau lưng, sáu cánh tay nhất thời mơ hồ hướng về tên Nhung Tộc ngay trước mặt đồng loạt trảo tới.

Tên Nhung Tộc vẻ mặt nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi, tâm thần hắn nhanh chóng thanh tỉnh lại một chút, đồng thời ngoài thân lục quang chợt loé lên, bộ dáng giống như định thi triển bí thuật gì đó lùi ra xa nhưng cơ hồ cùng lúc đó lục thủ kim chưởng từ phía sau hắn bỗng nhiên mờ đi một chút, một cỗ vô hình chi lực đồng loạt trảo xuống.

Tên Nhung Tộc này chỉ cảm thấy đầu vai của mình khẽ trầm xuống, không gian bốn phía thoáng cái trở nên ngưng trọng, tứ chi không thể nhúc nhích mảy may, thậm chí ngay cả pháp lực toàn thân cũng không thể sử dụng tới được, trong lúc nhất thời không thể vận chuyển như ý được.

Ngay lúc đó, ngọn hắc sắc tiểu sơn ở trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên cuồng động, một mảng hôi sắc quang hà bay cuộn ra, ngoài ra còn có vô số ngân sắc ký hiệu chợt loé lên.

Tên Nhung Tộc này sắc mặt trở nên kinh hãi cực độ, bất quá dù sao hắn cũng không phải là hạng tầm thường, tâm niệm nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên hít sâu một hơi hú dài một tiếng. Hắn thầm nghĩ bất chấp hậu quả phát ra tiếng động báo hiệu cho đồng bạn bên trong động phủ. Bất quá, tiếng hú của hắn vừa chạm phải tầng hôi sắc quang hà xung quanh liền không một chút tiếng động mà tiến nhập vào trong đó, căn bản là không thể truyền ra hơn một trượng được. Tâm trí hắn liền trầm xuống, chưa kịp nghĩ tới phương án khác thì sáu cánh tay kim sắc đột nhiên phun ra rậm rạp kim ti, thoáng cái đã quấn lấy hắn trói thành chặt như cái bánh tét. Cùng lúc đó, Nguyên từ thần sơn sau khi phun ra ngân sắc phù văn cũng hoá thành một đoàn ngân quang chói lọi, ầm ầm rơi xuống.

"Phanh" một tiếng, kim quang tán loạn cùng với tên Nhung Tộc kia biến mất vô ảnh vô tung, giống như chưa từng xuất hiện chỗ này bao giờ. Mà trên thực tế, nếu có người nào có đại thần thông nhìn xuyên thấu qua ngọn tiểu sơn của Hàn Lập thì có thể thấy rõ ràng tên Nhung Tộc kia vậy mà đang hôn mê bất tỉnh ở trong lòng núi, thân hình chẳng những bị những sợi kim ti quấn quanh mà ngay cả Nguyên anh cũng đồng dạng bị một tầng ngân sắc phù văn bám vào toàn thân, bộ dáng cũng lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Từ lúc Hàn Lập hiện thân động thủ cho đến khi đem tên dị tộc nhân kia thu vào bên trong Nguyên từ thần sơn bất quá cũng chỉ qua mấy lần hô hấp. Vô luận là kim thân hay là Nguyên từ thần sơn, tất cả đều là vô thanh vô tức, linh áp dao động được hắn tận lực thu liễm tới cực điểm. Cho nên, nếu không có người thứ ba ở đây, quyết không thể phát hiện ra một gã Luyện Hư đỉnh giai lại cứ như vậy mà bị người khác trong chốc lát bắt sống.

Vừa đắc thủ, Hàn Lập khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cũng may mắn nơi đây chỉ có mỗi một tên dị tộc nhân này, hơn nữa tâm thần toàn thân đều đặt lên trên kim sắc phù văn trên thạch bích, tuyệt không thể nào dễ dàng mà đắc thủ như vậy được. Đổi lại, trực tiếp cùng hắn tranh đấu mà nói thì tiêu diệt đối thủ lại dễ dàng hơn nhiều so với việc bắt sống. Chỉ cần đối phương không chết, những tên dị tộc nhân khác nhất thời nửa khắc cũng không nhận thấy ở nơi đây có gì khác thường. Mà ngọn hắc sắc tiểu sơn có thể đem địch nhân hút vào bên trong, đây chính là không gian thần thông của Nguyên từ thần sơn sau khi được luyện chế một lần nữa.

Nếu hắn có thể đem ngũ cực sơn luyện chế thành công, thì thần thông này thậm chí có thể nhiếp cả hải dương, người thường căn bản là khó có thể tưởng tượng ra được. Ngay cả hiện tại hắn đã có một ngọn tiểu sơn này, uy lực cũng không phải là nhỏ. Chỉ cần đem đối thủ hút vào bên trong đó thì chạy lên trời cũng không thoát.

Hàn Lập cũng không có chần chờ thêm chút nào nữa liền đem kim thân cùng hắc sắc tiểu sơn thu lại, lúc này tay áo bào run lên một cái, một cái hắc sắc viên hoàn nhất thời phi ra, sau khi xoay quanh một cái liền thả ra một mảnh lục quang mờ mờ đem phương viên xung quanh cuốn tới. Linh quang chớp động, thạch bích linh văn vậy mà không thể bị trữ vật trạc hút vào bên trong. Thấy vậy hắn khẽ thở dài một hơi, trên mặt cũng không có lộ ra vẻ ngoài ý muốn gì cả. Nếu vật ấy có thể dễ dàng thu vào bên trong túi trữ vật thì e là nơi này sẽ không còn cái gì nữa. Hắn vừa rồi chỉ là phòng ngừa vạn nhất mà thử một lần.

Bạch quang chợt loé, một khối ngọc giản chợt xuất hiện từ bên trong ô hoàn phi ra, xoay quanh một cái liền trôi nổi phía trước thạch bích. Tiếp theo hắn giơ một tay bắt quyết niệm chú, một ngón tay hướng về phía ngọc giản điểm một cái. Nhất thời ngọc giản linh quang chợt loé từ giữa bắn ra một đoàn ngân quang đem cả thạch bích bao vào bên trong đó. Ngay sau đó, kim sắc phù văn trên mặt thạch bích khẽ vặn vẹo một chút bên trong ngân quang rồi đột nhiên giống như sống lại, tuỳ theo bạch quang bay ra rồi tiến nhập vào bên trong ngọc giản.

Một lát công phu sau, ngọc giản đã đem tất cả kim sắc phù văn hoàn toàn sao lại. Hai mắt hắn khẽ nhíu lại, pháp quyết trong tay liền thu lại, nhất thời ngọc giản ngân quang chợt tắt hoá thành một đoàn ngân quang rơi vào trong tay hắn. Một tay nắm chặt lấy ngọc giản rồi đem thần niệm hướng về phía ngọc giản đảo qua một cái, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Bên trong ngọc giản đích xác cũng xuất hiện những phù văn kim sắc độc nhất vô nhị bên trên thạch bích. Lúc này hắn liền đem trữ vật trạc cùng ngọc giản cẩn thận thu lại, một tay vừa chuyển trong tay lại xuất hiện thêm một cái lục phù, sau đó nhẹ nhàng hướng lên người áp vào.

Một mảnh tử quang chớp động, thân hình Hàn Lập lại hư hoá lần nữa.

Cứ như vậy, Hàn Lập ở trong mật động tìm kiếm một phen vậy mà hắn lại liên tiếp tìm thấy ba chỗ khác bên trong đều có thạch bích linh văn tồn tại. Trừ bỏ một trong số đó có người canh giữ ra thì không có gì đặc biệt, điều này làm cho hắn mừng rỡ không thôi, đồng dạng cũng đem tên Nhung Tộc canh giữ tại thạch bích linh văn kia bắt sống rồi nhét vào bên trong Nguyên từ thần sơn, sau đó cũng đem phù văn ghi trên thạch bích phục chế lại một bản cất trong một ngọc giản khác.

Dựa theo bản đồ đánh dấu mật động, hiện giờ chỉ còn lại một bộ phận thạch bích linh văn cuối cùng là có thể đem công pháp hoàn chỉnh quay trở về. Bất quá cho tới giờ phút này, hắn ngược lại càng cẩn thận hơn.

Nếu mấy chỗ có phù văn phía trước không có gặp thêm Nhung Tộc nào khác nữa, như vậy mà nói thì tất cả đều tập trung tại chỗ cuối cùng này. Chiếu theo tin tức thu được từ hai gã Nhung Tộc ở trong bạch vân cấm chế, chỗ phù văn cuối cùng này vẫn còn cấm chế chưa bị bài trừ, khó trách có nhiều người canh giữ như vậy.

Trong lòng cân nhắc một chút, Hàn Lập cũng đã đi tới một cái ngã tư, nơi này chính là thông đạo dẫn tới cái động quật cuối cùng. Hàn Lập đem ánh mắt quét qua mọi nơi một vòng, sờ sờ cằm, bỗng nhiên khoát tay một cái, nhất thời trên một trăm cái trận kỳ từ trong tay áo tuôn ra. Đây đúng là bộ dụng cụ bày trận có uy lực nhất hiện giờ của hắn, uy lực của bộ trận kỳ này có thể tính là không kém, đủ để vây khốn được tồn tại cùng giai trong chốc lát.

Trừ bỏ cái đó ra, hắn lại đem một bộ Cửu Cung Thiên Kiền phù thả ra, một cái hư ảnh cung điện thật lớn chợt loé lên lướt đi rồi biến mất giữa pháp trận. Phù luc này ngay cả tài liệu luyện chế cũng cực kỳ thưa thớt nhưng lúc còn ở Vân thành hắn cũng tiêu tốn không ít linh thạch luyện chế ra được hai tấm.

Tử đó, trừ bỏ mấy tên Nhung Tộc bên ngoài ra, bên trong này dù cho có xảy ra kinh biến gì đi chăng nữa muốn ngay lập tức trở xuống cũng không thể nhất thời hai khắc được, như vậy cũng đủ thời gian cho hắn hành động.

Sau khi làm tốt hết thảy, Hàn Lập vừa lòng gật gật đầu, một tay hướng lên trên thiên linh cái khẽ vuốt một cái, kim quang chợt loé, kim thân ba đầu sáu tay liền hiện ra trước người hắn. Sau đó hắn lại tiếp tục há mồm phun ra một đoàn hắc khí tiến nhập vào bên trong đó.

"Đi!"

Hàn Lập không chút do dự phân phó một tiếng. Gương mặt kim thân vẻ dữ tợn thoáng hiện lên một chút rồi thân hình khẽ nhoáng lên một cái liền tiến nhập vào hư không phụ cận không thấy bóng dáng, giống như quỷ mị.

Tiếp theo trong tay áo hắn lại tiếp tục bắn ra một đoàn ngân diễm cùng hai tấm phù lục màu bạc. "Phốc xuy" một tiếng, phân biệt hoá thành một con ngân điểu cùng hai đạo ngân ảnh, chợt loé lên liền tiến nhập vào mặt đất phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.