Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1741: Hư Linh Bảo Đỉnh



"Nói tóm lại, tình thế hiện tại có điểm đặc biệt. Các ngươi cũng đã nhìn thấy qua tình hình Vân Thành lúc này. Sự tình rất đơn giản, chính xác là bản tộc đã trúng phải gian kế của Giác Xi tộc, bị đối phương đem nhóm chủ lực tới trước tạm thời vây khốn những nơi quan trọng. Còn đại quân Giác Xi tộc lợi dụng cơ hội liên tiếp công phá mười ba thành rồi tiến công đánh Vân Thành. Mà bản đồ cấm chế toàn thành đã bị đối phương lấy cắp, nên căn bản không thể dựa vào cấm chế đại trận để đối kháng đại quân của đối phương. Vì vậy không bao lâu nữa sẽ buông bỏ Thành này. Bây giờ các ngươi đừng nên lưu lại đây, hãy lập tức rút lui đến Phục Giao Thành ở gần đây đi" Thanh niên họ Ông thản nhiên nói.

"Thật sự tình thế không ổn rồi! Nhưng theo như lời tiền bối nói thì không lẽ phải bỏ Vân Thành ra đi à" Nguyệt tiên tử vừa nghe xong, mặt mày có chút thất sắc.

Những người còn lại trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi.

"Hắc hắc, chẳng lẽ các ngươi nghĩ là bên Giác Xi tộc không có tồn tại Đại Thừa kỳ sao? Lúc này đây trong đại quân xâm chiếm của Giác Xi tộc cũng có đi theo hai gã Giác Xi thái thượng trưởng lão. Đầu tiên bọn họ nhắn tin cho ta, trong trận đại chiến của hai tộc lần này, nếu ta không ra tay thì bọn họ cũng sẽ không ngó ngàng đến. Nếu không thì hậu quả thế nào các ngươi cũng có thể đoán được. Dĩ nhiên ta không có khả năng đối địch cùng lúc với hai tên đối thủ đồng giai, nhưng dù cho hai tên đó liên thủ cũng chưa chắc đánh chết được ta, vì vậy hai bên đều phải dè chừng lẫn nhau" Thanh niên họ Ông giải thích hai câu.

"Bất quá trong thành hiện tại tập hợp hơn chục vị thánh giai, bao nhiêu đó đạo hữu mà ra tay cũng có thể cứu vãn lại được tình huống xấu như lúc này. Thật sự suốt trên đoạn đường đến đây, bọn vãn bối chẳng nhìn thấy một thánh giai nào của bản tộc, chẳng lẽ bọn họ đã …" Trung niên nam tử hít một ngụm lương khí rồi không nhịn được mà hỏi.

"Yên tâm đi, bọn họ đều an toàn cả chỉ là họ đang nhân nhiệm vụ nên không hiện diện bên trong thành thôi. Nói vậy các ngươi cũng đã phát giác ra tương tự như vậy, trong đám Giác Xi tộc tấn công vào thành cũng chẳng có tên thánh giai nào cả, chính là nhờ công lao của bọn họ đấy. Tuy nhiên tình hình này khó mà duy trì được lâu hơn, bọn Giác Xi tộc sẽ rất nhanh có kế sách khắc phục, sẽ trực tiếp điều động cấp thánh giai tham chiến. Trong hoàn cảnh ta không thể ra tay, tất nhiên Thành này sẽ bị phá mà không phải nghi ngờ gì nữa, đó chính là nguyên nhân mà ta đã hạ lệnh rời bỏ Vân Thành. Các ngươi hãy lập tức đi theo Bính đạo hữu mà rời đi" Thanh niên vung tay lên trực tiếp ra lệnh.

Nguyệt tiên tử cùng tên trung niên liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi vội vàng đáp ứng mà không dám phản đối.

Mấy người còn lại cũng chấp tay tuân mệnh.

Chỉ riêng Hàn Lập là chân mày hơi nhăn lại, trên mặt thoáng hiện một chút do dự.

"Đúng rồi, Hàn đạo hữu hãy lưu lại một chút. Ta có một chuyện khác muốn cùng ngươi đàm đạo" Thanh niên họ Ông liếc mắt nhìn Hàn lập một cái rồi bỗng nhiên nói.

Trong lòng Hàn Lập khẽ rùng mình, nhưng không dám kháng lệnh mà liền trả lời đáp ứng.

Những người khác thấy vậy, trong lòng đều âm thầm có chút hoài nghi nhưng trên mặt không dám biểu lộ, theo Đại hán mặt đen rời khỏi đại điện.

Thanh niên họ Ông lúc này mới dùng ánh mắt tựa như cười nhìn về phía Hàn Lập.

"Không rõ tiền bối có điều gì phân phó" Đứng trước một Đại Thừa kỳ tựa hồ tâm tư Hàn Lập có chút lo sợ, nhưng ngoài miệng vẫn kính cẩn hỏi.

"Ân. lão phu lưu ngươi ở lại chính là có chuyện muốn hỏi. Xuất thân của Hàn đạo hữu có phải từ Nhân tộc ở Phong Nguyên Đại Lục không" Thanh niên họ Ông chỉ cần mở miệng hỏi một câu đã làm cho Hàn Lập hoảng sợ thật sự.

"Làm sao tiền bối có thể nhận ra được xuất thân của vãn bối, chẳng lẽ tiền bối cũng đã từng đi qua Phong Nguyên Đại Lục sao?" Sau khi trong lòng có chút cấp bách, Hàn Lập cũng không còn giữ được bình tỉnh mà hỏi lại.

"Hà hà, ta đâu chỉ có đi qua Phong Nguyên Đại Lục. Lúc trước lão phu còn cùng vài vị nhân tộc kết giao, đúng là không đánh thì không quen biết mà, cũng coi như có chút giao tình vậy. Thực lực của Nhân tộc tuy rằng không được tính là cường đại, nhưng trong đó có vài loại thần thông tương truyền qua nhiều thế hệ thật không thể xem thường, uy lực không thấp chút nào. Chỉ có điều là những công pháp tu luyện quá hà khắc, nên người bình thường trong Nhân tộc căn bản không thể tu luyện được" Thanh niên họ Ông cười nhẹ rồi nói.

"Nói vậy vãn bối không dám che giấu điều gì. Quả thật vãn bối từ Nhân tộc ở Phong Nguyên Đại Lục lưu lạc đến nơi này" Hàn Lập cũng chỉ có thể thành thật thừa nhận.

"Hắc hắc, đạo hữu thừa nhận như vậy là tốt rồi! Vậy ngươi cùng với Băng Phách Tiên Tử có quan hệ gì, trong người ngươi sao lại có được Hư Linh Bảo Đỉnh của Băng Phách đạo hữu" Thanh niên họ Ông vừa cười vừa hỏi một câu làm Hàn Lập hết sức ngạc nhiên.

"Hư Linh Bảo Đỉnh! Thứ tiền bối đề cập không lẽ là vật này?" Hàn Lập trừng mắt thật sự thoáng kinh ngạc, nhưng đồng thời há miệng phun ra một đoàn thanh quang.

Bên trong đó ẩn hiện một chiếc tiểu đỉnh.

Chính là Hư Thiên đỉnh.

"Đúng là vật này. Tuy đã nhiều năm qua chưa gặp lại bảo vật này, nhưng rõ ràng hơi hám tỏa ra so với năm đó không khác biệt lắm" Hai mắt Thanh niên họ Ông nhíu lại, nhìn chằm chằm vào bảo đỉnh rồi chậm rãi nói.

"Băng Phách Tiên Tử, đích xác vãn bối có biết qua. Nhưng chiếc đỉnh này không phải là Hư Linh Bảo Đỉnh nào đó, mà chính là Hư Thiên Bảo Đỉnh!" Hàn Lập vừa cười khổ vừa trả lời.

"Hư Thiên Đỉnh!" Thanh niên hơi sửng sốt, nhưng lập tức nhớ tới chuyện gì, một tay tung trảo về hướng tiểu đỉnh.

Nguyên bản tiểu đỉnh vốn đang bị khống chế, "Sưu" một tiếng, nháy mắt nó bị cắt đi liên hệ, chớp động một cái rồi quỷ dị bay tới tay thanh niên.

Hàn Lập thoáng biến sắc nhưng lập tức khôi phục lại như thường.

Thanh niên họ Ông cầm tiểu đỉnh trên tay, ngưng thần tập trung xem xét.

"Xem kỹ thì rõ ràng có chút khác lạ với Hư Linh Đỉnh. Thủ pháp luyện chế không được tinh xảo bằng, nhưng cũng chẳng phải phỏng chế phẩm, tựa như đây là một vật được luyện chế thử nghiệm trước khi hoàn tất chế tác Hư Linh Đỉnh vậy" Trong chốc lát mắt thanh niên họ Ông hàn quang chớp động rồi nhướng mày bảo thế.

"Vật thí nghiệm!" Hàn Lập nghe vậy không khỏi có chút suy nghĩ.

"Thôi quên đi, tuy rằng ta nhận nhầm bảo vật, nhưng đỉnh này có xuất xứ cũng từ Băng Phách Tiên Tử, ta nghĩ ít nhiều ngươi cùng nàng có chút liên quan. Sở dĩ ta giữ ngươi lại là muốn cho ngươi quay về Nhân tộc, sau đó thay ta tìm được Băng Phách Tiên Tử, tiện thể trao cho nàng một lá thư cùng một món đồ mà thôi" Thanh niên họ Ông buông tiểu đỉnh ra, nở nụ cười mà nói.

"Không dám dối gạt tiền bối, chính là trong lúc vô tình vãn bối nhặt được bảo vật này, kỳ thật cũng không rõ Băng Phách tiền bối còn bình an tại thế hay không" Hàn Lập vội vàng thu HƯ Thiên Đỉnh vào thể nội, vội vàng mở miệng thanh minh.

Tuy hắn ở Nhân giới có từng nghe qua Băng Phách Tiên Tử, nhưng nếu thật sự nàng đã phi thăng Linh giới và còn sống đến bây giờ, chính là yêu quái tồn tại không khác biệt lắm với Thanh niên họ Ông này.

Hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ mang thêm phiền toái vào người.

"Chẳng biết cũng không sao, với danh tiếng của Băng Phách Tiên Tử, đến khi về lại Nhân tộc hẵn ngươi có thể biết được tung tích của nàng. Nếu Băng Phách đạo hữu thật sự không còn trên nhân thế hãy đem mấy món đồ này giao cho hậu nhân của nàng của được" Thanh niên họ Ông không thèm để ý mà nói luôn, tiếp theo đan thủ vừa lật chuyển, lập tức trong tay xuất hiện một hộp ngọc cùng một khối Ngọc giản lam sắc.

Cổ tay khẽ run lên lên, hai món đồ vật trực tiếp bay đi.

Trước mắt Hàn Lập thấy căn bản không thể thoái thác, chỉ có thể âm thầm thở dài một hơi rồi bắt lấy hai vật đó vào tay, sau đó chậm rãi nhìn lướt qua.

Chỉ thấy mặt ngoài mấy món này được dán một đạo phù lục kim quang lóe sáng, đem phong ấn hai món này thật nghiêm mật.

"Hai tấm phù lục này do chính ta cố ý luyện chế, ngoại trừ Băng Phách Tiên Tử hoặc là hậu nhân cùng huyết thống với nàng mới có thể mở ra, còn lại ai cố tình cưỡng ép mỡ ra, nó sẽ lập tức nổ tung không còn gì nữa, đạo hữu hãy nhớ lấy việc này. Ông mỗ cũng không vội để ngươi thực hiện chuyện này, ở đây ta có một chút tài liệu quý hiến của một hảo hữu ở Lôi Minh Đại Lục, nay tặng cho ngươi xem như là thù lao vậy. Mặc khác, tuy rằng bọn người Thiên Cơ Tử đã đáp ứng cho ngươi sử dụng siêu cấp Truyền Tống Trận, nhưng do tình hình chiến sự lan nhanh quá, nên hầu như tất cả Truyền Tống Trận đều đã bị phong kín. Còn siêu cấp Truyền Tống Trận ở tại mật điện trong Phục Giao Thành này cũng đồng thời bị phong bế luôn, ta sẽ ra lệnh xuống dưới cho ngươi sử dụng một lần Truyền Tống Trận này. Dĩ nhiên trước đó ngươi phải lấy tâm ma ra thề, nhất định phải thủ tín, khi đó ta mới có thể phân phó xuống dưới" Thanh niên họ Ông thản nhiên nói.

"Tiền bối đã nói vậy, vãn bối không còn cách nào cự tuyệt nữa!" Sắc mặt Hàn Lập âm trầm bất định trong chốc lát, rồi chỉ có thể cười khổ một tiếng. Sau khi một tay bấm quyết niệm chú, quả thật lấy tâm ma chính mình ra thề một phen, hắn mới thu lấy hai món đồ đang cầm trong tay vào vòng tay trữ vật.

Loại thề thốt này lúc trước còn ở Nhân giới tính ra không có hữu hiệu gì lắm, nhưng từ khi tiến vào Linh giới rồi sau khi thăng cấp lên Luyện Hư, hiệu quả của lời thề đủ sức để khiến cho tâm ma trở thành một trở ngại đáng sợ nhất cho những ai muốn đột quá bình cảnh.

Vì thế đối với những tồn tại cấp cao mà nói, loại lời thề này cũng xem như là một ước thúc cực kỳ hữu hiệu.

Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng quay trở lại thực tại, không chút do dự liền lấy tâm ma nghiêm chỉnh thề thốt một phen, nguyện ý nhất định sẽ trao tận tay hai món đồ vật nọ cho Băng Phách Tiên Tử hoặc là hậu nhân của nàng.

Lúc này Thanh niên họ Ông thấy vậy gật đầu vừa ý, lại lấy ra thêm ba hộp ngọc trực tiếp ném tới, bên trong đều có chứa những tài liệu mà lão đã đề cập.

Lúc này tay áo hàn Lập run lên, cũng không thèm nhìn kỹ, sau khi một quầng thanh quang hiện ra, tất cả hộp ngọc đều thu lấy.

"Tốt lắm, hiện tại ngươi có thể đi được rồi" Gương mặt thanh niên nghiêm lại, sắc mặt không chút thay đổi rồi ra lệnh.

Trong lòng Hàn Lập nhẹ nhõm, cung kính đáp ứng một tiếng liền quay người đi ra khỏi đại điện.

Thanh niên họ Ông nhìn theo bóng dáng Hàn Lập đã khuất, trong ánh mắt chớp động lộ ra một chút trầm ngâm suy nghĩ.

Khi Hàn Lập đi tới Thông Linh Điện, có chút bất ngờ khi nhìn thấy một chiếc phi xa to lớn màu bạc đang vững chãi đáp ở cổng điện.

Chiếc xe hình chữ nhật dài hơn hai mươi trượng, mặt ngoài hoa văn tinh xảo, phía trước còn có sáu con quái thú Đường Lang to lớn để kéo xe.

Nhóm người Nguyệt tiên tử còn có Liễu Thúy Nhi đã đứng sẳn trên xe, tên đại hán mặt đen lẳng lặng đứng ở đầu xe.

Những người này vừa thấy Hàn Lập đi ra, ánh mắt cùng quét qua nhìn tới, tuy thần sắc có khác nhau, nhưng lại cùng có một bộ dáng đều đang chờ đợi hắn.

"Hàn đạo hữu, hãy lên xe đi. Chúng ta lập tức xuất phát" Đại hán mặt đen hướng về phía Hàn Lập tươi cười, tiếp đón một tiếng.

"Đa tạ tiền bối!" Thần sắc trên mặt Hàn Lập trông như bình thường, sau khi chắp tay cảm tạ một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, ngay sau đó liền hiện ra trên phi xa, không nói lời nào nhẹ nhàng tìm đến một góc khoanh chân ngồi xuống.

Đại hán mặt đen sau khi cười mấy tiếng hắc hắc, miệng khẽ la lên một tiếng, lập tức cả sáu con quái thú đều hiện ra từng đôi cánh rồi mang theo phi xa bay lên trời.

Sau khi bay lên một lát, mặt ngoài phi xa hiện ra một tầng hào quang bích lục, rồi hóa thành một đoàn lục quang phá không bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.