Thanh niên này chính là Hàn Lập mất tích mấy năm không gặp, rời đi khi Vạn Bảo đại hội sắp kết thúc.
Về phần nữ đồng bên cạnh, tự nhiên là Bạch Quả Nhi có được băng tủy chi thể.
Nàng đã được Hàn Lập thu làm ký danh đệ tử, dựa vào pháp lực mạnh mẽ của hắn trấn áp hàn độc trong cơ thể mới có thể bảo toàn mạng sống, vài năm nay theo sát bên người hắn là đương nhiên.
Cốc gia tu sĩ ở đây vừa thấy trên không trung xuất hiện bóng người thì xôn xao một trận. Không ít người ngoài thân chớp động linh quang, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác nhìn Hàn Lập chằm chằm không dời.
"Hiểu Phong đạo hữu, trên đường Hàn mỗ gặp chút phiền toái nên đến chậm một lát, đã để đạo hữu chờ lâu." Ánh mắt Hàn Lập đảo qua trên mặt đất, vừa nhìn thấy cung trang thiếu phụ thì lập tức mỉm cười nói.
Tiếp theo thân hình nhoáng lên, quanh thân nổi lên một tầng thanh hà đem Bạch Quả Nhi bao phủ, chớp động một cái liền xuất hiện trên mặt đất cách thiếu phụ không xa.
"Đâu có, là đám người vãn bối đến hơi sớm. Tiền bối có thể đúng giờ phó ước, thiếp thân đại diện cho Cốc gia vạn phần cảm kích. Vị này chính là Tiêu trưởng lão Cốc gia chúng ta. Lần Chân Linh đại điển này là do hai người chúng ta dẫn đầu." Trên mặt thiếu phụ hiện vẻ vui mừng, vội vàng giới thiệu hoàng phát lão giả cho Hàn Lập.
"Ồ, thì ra là Tiêu trưởng lão! " Hàn Lập thấy tu vi đối phương không thua gì Cốc gia chi chủ Hiểu Phong tiên tử thì khẽ gật đầu nói.
"Không dám, vãn bối đã nghe đại danh Hàn tiền bối từ mấy năm trước. Lần này Cốc gia có tiền bối đích thân đến tương trợ, chúng vãn bối đương nhiên được an toàn." Trong lòng Hoàng phát lão giả vẫn còn lo lắng về thực lực Hàn Lập, nhưng ngoài mặt vẫn tự nhiên cung kính vòng tay.
Lúc này những Cốc gia tu sĩ khác cũng đã biết, Hàn Lập chính là đại viện mà bọn họ trông chờ. Khi thấy hắn tuổi trẻ như thế thì bọn họ giật mình, cũng xì xào bàn tán một trận.
"Nhị vị đạo hữu không cần nói thế, Hàn mỗ đi chuyến này là giao dịch cùng có lợi với Cốc gia mà thôi. Bất quá như lời của Hiểu Phong đạo hữu lúc trước, đáng ra Thái thượng trưởng lão Thiên Lê Tiên Tử của quý gia tộc đã tới chỗ này. Chẳng lẽ Thiên Lê đạo hữu đã đi trước một bước?" Ánh mắt Hàn Lập đảo qua đám Cốc gia tu sĩ, nhướng mày hỏi một câu.
"Thật khó nói! Chỉ sợ Thiên Lê Thái thượng Đại trưởng lão không thể đại biểu cho Cốc gia tham gia lần Chân Linh đại điển này" Cung trang thiếu phụ nghe được lời ấy, trên mặt lộ một tia xấu hổ cùng bất đắc dĩ.
"Mời chỉ giáo cho!" Vừa nghe không giống với ước định ban đầu, sắc mặt Hàn Lập trầm xuống vài phần nhưng vẫn chậm rãi hỏi.
"Tiền bối xin nguôi giận, Thái thượng trưởng lão không thể tham gia đại điển lần này là chuyện bất khả kháng. Sự tình là như vậy..." Hoàng phát lão giả vừa thấy sắc mặt Hàn Lập không tốt thì vội vàng mở miệng, giải thích tình hình cụ thể tỉ mỉ.
"Thiên Lê Tiên Tử thọ thương ở trong man hoang chi địa, hiện đang bế quan? Nếu thế thì khó trách. Với cảnh giới tu vi như chúng ta, một khi nguyên khí tổn thương thì rất khó có thể phục hồi. Như vậy ước định xếp danh của cao quý gia tộc lên cao hơn trong đại điển với ta hiện có chút phiền phức!" Hàn Lập gật gật đầu, có vài phần khó xử nói.
"Thái thượng trưởng lão không thể ra tay, hiện tại muốn xếp danh Cốc gia chúng ta lên cao như dự tình là không thể. Hiện tại chỉ cần bài danh chúng ta vẫn giữ vững như trước là được." Hiểu Phong tiên tử tựa hồ sớm suy nghĩ, thần sắc ngưng trọng nói.
"Ừm, dù vậy cũng e khó khăn trong đó không nhỏ. Tại hạ chỉ vừa mới tiến giai Hợp Thể, không dám cam đoan điều gì." Hàn Lập nghe nói thế thì thần sắc hòa hoãn lại, nhưng giọng nói vẫn có chút khó xử.
"Chỉ cần tiền bối có thể hết sức. Ngoài những vật phẩm đã đồng ý ban đầu, Cốc gia chúng ta còn vì tiền bối chuẩn bị một lượng linh thạch cực phẩm bù lại ước định bị thay đổi!" Cung trang thiếu phụ thấy vẻ mặt Hàn Lập thì do dự một lát, đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một cái Trạc thủ trữ vật đưa qua cho hắn.
Trong lòng Hàn Lập hơi động, tiếp nhận vòng tay trữ vật rồi dùng thần niệm đảo qua, trên mặt hiện một tia ngạc nhiên.
"Xem ra quý gia tộc rất coi trọng Chân Linh đại điển này nên mới bỏ ra một đại thủ bút linh thạch như thế. Như vậy Hàn mỗ sẽ ở trên Chân Linh đại điển, lấy thân phận khách khanh Cốc gia mà dốc toàn lực." Hàn Lập sau một phen tư lự thì không khách khí đem trữ vật vòng tay thu vào tay áo.
Thiếu phụ thấy thế thì trong lòng buông lỏng, cũng mỉm cười nói:
" Nếu như có tiền bối trấn thủ, lần Chân Linh đại điển này Cốc gia chúng ta đương nhiên có chút khí lực. Nơi này còn cách Vạn Linh Thai, địa điểm mời dự họp đại điển lộ trình hơn một tuần trăng. Chúng ta cũng không nên trì hoãn ở chỗ này. Trên đường đi, ta cùng Tiêu trưởng lão sẽ nói tiếp một số sự tình cụ thể quan hệ Chân Linh đại điển với tiền bối"
"Như thế là tốt nhất!" Hàn Lập gật gật đầu.
Vì thế sau khi Hàn Lập gia nhập, đám Cốc gia tu sĩ bay lên trời, hóa thành các loại độn quang rồi xếp thành một đội, hướng về chân trời bay đi.
***
"Thiên Mã hoang nguyên" chính là một vùng đất vàng mông vô bờ, chính là giao giới Thiên Nguyên Cảnh giữa Vạn Diệu Cảnh.
Nghe nói hoang nguyên này có diện tích rộng đến nỗi cho dù một Hóa Thần tu sĩ muốn băng qua, phải không ngừng phi độn mất hơn thời gian một tuần trăng.
Nơi đây đều là cát vàng gió bay không thấy ngọn cây bụi cỏ, chính là một phế linh chi địa nổi danh nên hiếm có tu sĩ quang lâm.
Cho dù tu sĩ bắt buộc đi qua hoang nguyên này cũng là một đường phi độn, không dám mảy may dừng lại trong này.
Bất quá vào một ngày, tại một địa phương sâu nhất trong hoang nguyên, một đội Nhân tộc tu sĩ hơn mười đang dựa lưng vào nhau, tạo thành một đại trận hình vòng tròn lơ lửng trên tầng trời thấp.
Bọn họ đã đem pháp bảo xuất ra hết, hóa thành những vầng quang hà đem thân hình bao phủ lại, sắc mặt mỗi người đều mang vẻ kinh hoàng.
Trong đám tu sĩ này, người có tu vi cao nhất chính là một cẩm bào đại hán Luyện Hư trung kỳ. Hiện một tay hắn đang nâng một viên lam sắc bảo châu, tay kia thì thao túng một cây phiên kỳ. Thân hình hắn được bao phủ trong một tầng sương mù, đứng tại trung tâm đại trận nhưng vẻ mặt ngưng trọng vô cùng, ánh mắt không ngừng quét qua quét lại bốn phía đại trận.
Đúng lúc này, đột nhiên một đạo gió lốc cuốn theo vô số cát vàng thổi qua một nam tu sĩ ở gần nhất.
Nam tu này theo bản năng chớp động mí mắt, nhưng ngay trong sát na đó, trong Hoàng phong lóe ra một thủ chưởng trắng nõn như ngọc vồ tới.
Bụp một tiếng, quầng sáng mờ ảo hộ thể của nam tu giống như tờ giấy mỏng bị rách ra. bàn tay bạch ngọc dễ dàng xuyên thủng qua lồng ngực của hắn.
Chỉ nghe nam tu phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đồng thời một đóa băng hoa màu trắng nở rộ ngay tại trước ngực hắn, nháy mắt đem thân thể hóa thành một tượng băng trong suốt.
Mà bạch sắc thủ chưởng chợt lóe lên rồi biến mất vào trong ngực nam tu.
Vài tên tu sĩ chung quanh thấy vậy đồng thời kinh hô, nhất loạt thao túng các loại bảo vật cuồng oanh đến.
Nhưng ngoài đập nát tượng băng do nam tu biến thành thì không thấy bóng dáng địch nhân đâu cả.
Bất quá đúng lúc này, bỗng nhiên trong miệng cẩm bào đại hán Luyện Hư kỳ gầm lên một tiếng. Viên cầu lam sắc trong tay tỏa ra hào quang chói mắt, theo đó từ bảo châu bắn ra một cột sáng màu lam mờ ảo.
Đạo quang trụ này có tốc độ cực nhanh, chợt lóe liền bắn tới đạo hoàng phong vừa nổi lên trên hư không. Nhất thời bạch quang chợt lóe, một đạo thân ảnh trong gió lốc mơ hồ bị lam quang vây khốn.
Vừa thấy cảnh này, không đợi cẩm bào đại hán phân phó, các tu sĩ khác tinh thần chấn động, phần đông thúc giục bảo vật hợp thành một vầng ngũ sắc quang hà cuồn cuộn đánh tới.
Phanh một tiếng trầm muộn, tựa hồ thân ảnh kia không chút lực hoàn thủ, bị ngũ sắc quang hà băm vụn thành các mảnh sáng nhỏ.
Nhất thời trong miệng chúng tu sĩ phát ra tiếng hoan hô, vẻ mặt mỗi người trở nên mừng như điên.
Tuy nhiên thần sắc cẩm bào đại hán lại trở nên kinh nghi, đột nhiên giơ tay hư không một trảo, đem một mảnh nhỏ do thân ảnh vừa vỡ ra quơ về trong tay. Thì ra là một mảnh xác trắng noãn như ngọc đồng thời cực kỳ băng hàn, không ngờ nó nhanh chóng hóa thành nước trong lòng bàn tay hắn.
"Không ổn, nghiệt súc kia còn chưa chết!" Đại hán thấy thế thì sắc mặt đại biến lớn tiếng quát to, theo sau không cần suy nghĩ, bạch sắc phiên kỳ trong tay vừa động bảo vệ toàn thân.
Nhưng đáng tiếc đã muộn!
Cơ hồ cùng lúc mảnh sắc vừa tan, Cẩm bào đại hán chỉ nghe trong tai chói lên một thanh âm sắc nhọn. Tiếp theo nơi gáy chợt lạnh, thủ cấp liền bị hai cái răng nanh trắng như hai thanh loan đoan cắn đứt.
Tiếp theo một hư ảnh Ngô Công cực lớn toàn thân trắng như tuyết, không chút dấu hiệu hiện ra cạnh thân thể đại hán.
Cơ thể Ngô Công này dài năm sáu trượng, hơn nữa trên lưng có mọc ra ba đôi cánh trong suốt mỏng như cánh ve. Đôi mắt đỏ tươi như máu chớp động hàn quang âm trầm. Mà trong nháy mắt nó vừa hiện thân, liền há cái miệng khổng lồ phun ra một tầng hàn sương.
Gần nhất năm sáu gã tu sĩ không kịp đề phòng, lập tức bị bạch sắc hàn khí cuốn vào trong. Không kể là hộ thân bảo vật hay pháp thân đều chớp động trong bạch quang, sau đó đồng loạt bị ngưng thành các tượng băng trông rất sống động.
Mấy tên tu sĩ còn lại thấy vậy thì hồn phi phách tán, không biết gã nào hô to "Chạy mau" một tiếng. Cả đám lập tức giải tán, hóa thành các đạo kinh hồng kích bắn ra bốn phương tám hướng mà chạy.
Ngô Công màu tuyết trắng thấy vậy lại như không thèm để ý, sáu cái cánh trong suốt trên lưng khẽ động, đột nhiên hóa thành sáu đạo hư ảnh, chợt lóe lên rồi không thấy.
Chừng một khắc sau, mấy tu sĩ mới độn quang được hơn trăm trượng đều phát ra tiếng hét thảm. Đồng thời một bị đạo bạch quang một trảm hai đoạn, căn bản không thể ngăn cản.
Theo sau các đạo bạch quang vun vút chuyển động, tàn thi bao gồm cả Nguyên Anh của đám người kém may mắn này nháy mắt hóa thành khói bụi.
Hư ảnh Tuyết Bạch Ngô Công thấy vậy thì thân hình khổng lồ nhoáng lên một cái. Nhất thời sáu đạo bạch quang lại chợt lóe kích bắn trở về, ngay sau đó sáu cái cánh ve trong suốt lại hiện ra trên lưng nó.
Đột nhiên ngoài thân hư ảnh Ngô Công lại tỏa ra bạch quang chói mắt, hình thể nhanh chóng bị thu nhỏ lại.
Sau khi bạch quang chợt tắt, một gã bạch y thanh niên có khuôn mặt minh ấn những kim ngân sắc hoa văn hiện ra tại chỗ.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua chung quanh, bàn tay bỗng nhiên hướng về mặt đất hư không ấn một cái.
Nhất thời một đạo bạch khí phun ra đem thủ cấp của cẩm bào đại hán cuốn vào trong.