Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1872: Mộc tộc Đại Thừa



Hai mắt thanh niên tuấn mĩ không ngừng nổi lên hỏa diễm kim ngân nhưng hàn khí trên người lại dần phát tán ra xung quanh.

Đột nhiên tay hắn bấm niệm pháp quyết. Một tiếng "Phốc" vang lên, từ trong cơ thể liền tỏa ra một tầng linh diễm kim sắc, quay tròn một vòng thì hóa thành một trường bào kim sắc hoa mĩ dị thường, đem thân thể hoàn toàn bao phủ.

Tiếp đến hắn lại đưa một tay hướng về phía thủy tinh cầu, chộp một trảo vào hư không.

Sau khi một tiếng "Vù" vang lên, vật này liền nhanh chóng bay tới, chỉ trong chớp mắt đã quỷ dị chui vào trong thân thể tuấn mĩ thanh niên.

"Ngươi lại dám lấy đi vật mà lão phu từng vì nó mà suýt chút nữa ngã xuống ở Tiên giới sao. Bất kể ngươi là thần thánh phương nào, bổn tiên cũng sẽ đuổi đến tận chân trời góc bể, phải đem ngươi hình thần câu diệt mà biến mất mới hả giận! Bất quá, bây giờ pháp thể của ta trọng sinh, cũng không cần ở lại nơi đây nữa."

Thanh niên ngẩng đầu, lẩm bẩm nói nhỏ mấy câu nhưng rõ cho thấy sự phẫn nộ cực kỳ. Vẻ mặt lại tăng thêm vài phần quỷ dị.

Sau đó một khắc, đột nhiên hắn lại chà xát hai tay một cái, nhất thời kim quang chớp động bắn lên không trung.

Ngay lúc đó, một khối quang cầu kim sắc bỗng lơ lửng hiện ra, ban đầu chỉ lớn chừng nắm tay nhưng sau vài cái chớp động lại điên cuồng bành trướng.

Tiếng vù vù trong phút chốc tràn ngập khắp căn mật thất!

Chỉ sau mấy nhịp hô hấp, cả tòa cung điện thần bí ở dưới đáy biển sâu phát ra mấy tiếng trầm đục. Tiếp theo các quang trụ kim sắc từ đó phun ra bốn phương tám hướng.

"Ầm ầm" Tiếng vang không ngớt truyền đến, kim quang bên trong tuôn ra ngày càng nhiều, cả tòa cung điện trong khoảnh khắc hoàn toàn sụp đổ.

Cả khu vực cũng bị kim quang quỷ dị này hoàn toàn bao phủ.

Bất chợt tất cả kim quang đều bị thu lại, chỉ còn lại tên thanh niên nọ mặt không biểu cảm đứng trên không trung, nơi trước kia vốn dĩ là một cung điện. Hắ thu hồi hai cánh tay vừa nhấc, dường như từ nãy giờ chân cũng chưa dời một bước.

Một lát sau, một đạo kim quang từ dưới biển bay ra trên mặt biển, sau khi lượn một vòng để xác định phương hướng liền một mạch độn quang bay đi.

Mà phương hướng đó, rõ ràng chính là Phong Nguyên Đại Lục!

Trong khi đó, ở một nơi khác thuộc phạm vi của Mộc tộc trên Phong Nguyên Đại Lục, xuất hiện một bạch y nữ tử hai chân để trần lơ lửng trên một cây đại thụ cao hơn vạn trượng, đang giằng co với một lão giả uy nghiêm thân mặc thanh sam.

Mà ở trăm trượng phía dưới bạch y nữ tử là một gã đại hán xấu xí thân mặc hắc giáp, lại bị một đôi nam nử trung niên sắc mặt tái nhợt bao vây.

Đại hán đưa tay ôm cánh tay còn lại, trong mắt chớp động hung quang nhìn đôi nam nữ đối diện.

Mà đôi nam nữ trung niên này, nam nho nhã tư văn cùng nữ tướng mạo tú lệ lại cẩn thận nhìn đại hán, tựa hồ có chút kiêng kị.

"Dù không biết đạo hữu lai lịch ra sao, nhưng lén lẻn vào Thánh Địa của Mộc tộc chúng ta, lại còn một lúc hái mất mười mấy đóa Hắc Linh Hoa. Chẳng lẽ thật sự cho rằng bổn tộc không có tồn tại Đại Thừa tọa trấn sao?" Thanh sam lão giả nhìn chằm chằm nữ tử đối diện lạnh giọng nói.

"Bổn cung đã xâm nhập nơi này, sao lại không thăm dò tình hình quý tộc một phen. Nếu ta không nhầm, đạo hữu chính là Đại trưởng lão của Mộc Tộc! Bất quá Ô đạo hữu cũng không nên quá keo kiệt như vậy chứ, chỉ là vài đóa Hắc Linh Hoa mà thôi, đâu cần phải tức giận đến thế." Bạch y nữ tử thần sắc bình thản, không hoảng hốt mà chậm rãi trả lời, tựa hồ chẳng vì đối mặt đại địch mà ảnh hưởng tâm tình.

"Hừ, các hạ nói cũng thật dễ nghê. Hắc Linh Hoa vốn có hiệu quả không thể tượng tượng, cho dù là Hắc Linh Thánh Thôn của bổn tộc, vạn năm cũng chỉ sinh ra hơn trăm đóa mà thôi. Đạo hữu một lần lấy đi gần nửa số lượng còn thừa lại. Chẳng lẽ không cấp cho ta đây một công đạo sao?" Sắc mặt thanh sam lão giả có chút khó coi nói.

Vị Đại trưởng lão của Mộc tộc này vốn đang tu luyện trong mật thất ở phụ cận, nếu không phải đột nhiên có việc đi ra thì không thể phát hiện có người ngoài tiềm nhập hái đi linh hoa trong thánh địa. Nhưng sau khi cấp tốc dẫn người ngăn chặn mục tiêu thì lại không làm gì được nữ tử pháp lực thâm sâu trước mắt. Do đó mới khiến cho vị Đại Thừa này kiêng kỵ mà chưa trở mặt động thủ.

"Công đạo gì mà công đạo! Bổn cung chỉ lấy đi một nửa số Hắc Linh Hoa đã là hạ thủ lưu tình. Tu vi của đạo hữu quả thật không yếu nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của ta, giờ lại nói những lời nhảm nhí này, rốt cuộc là có dụng ý gì?" Ánh mắt bạch y nữ tử lưu chuyển nói, nhất thời khiến thanh sam lão giả giận tím mặt.

"Tốt, tốt. Nếu đạo hữu đã không để Mộc tộc của chúng ta trong mắt, vậy cũng không thể trách tại hạ khảo nghiệm thần thông của đạo hữu một chút. Nếu quả thật cường đại hơn Ô mỗ, tại hạ lập tức ra lệnh cho cả Mộc tộc không được xuất thủ, mặc tình để đạo hữu rời đi." Thanh sam lão giả cả giận, vừa cười vừa nói.

"Ngươi đã không phải là đối thủ Bổn cung, những người khác của Mộc tộc xuất thủ cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi. Bất quá các hạ thật muốn động thủ ngay tại nơi này sao?" Bạch y nữ tử liếc nhìn xuống đại thụ phía dưới một cái, bỗng nhiên cười mê người nói.

Nàng vốn trời sinh đã thanh lệ vô song, nụ cười này lại phảng phất như muôn hoa khoe sắc, cho dù Đại trưởng lão Mộc tộc ở phía đối diện cũng không khỏi động tâm, nhưng cũng lập tức thanh tỉnh trở lại, sắc mặt trầm xuống trả lời:

"Ta và ngươi động thủ uy năng như thế nào, tất nhiên không thể tại thánh địa bản tộc. Đạo hữu nếu tự cho mình thần thông hơn người, vậy hãy đicùng Ô mỗ một chuyến"

Lời vừa dứt, tay áo thanh sam lão giả đột nhiên hướng về phía hư không, nhất thời một đạo quang trụ thanh sắc liền bắn ra.

Quang trụ này thanh quang mênh mông, chớp động một cái thì huyễn hóa thành một cự kiếm cao hơn trăm trượng, chẳng qua lại hướng về một phía hư không chém xuống.

"Oanh long" một tiếng. Nơi cự kiếm trảm xuống chớp động bạch quang, sau đó một cổ khí tức kinh người chấn động tản ra, một vết rách không gian dài chừng vài chục trượng hiện ra, bên trong mơ hồ lộ ra một hào quang màu vàng nhạt.

Đại trưởng lão này chỉ với một kích lại cường ngạnh phá vỡ hư không, tạo ra một khe hở không gian.

Tiếp theo thân hình lão giả chớp động, chỉ với một bước nhanh chóng tiến vào, dường như chẳng coi những nguy hiểm trong khe hở không gian là gì.

Bạch y nữ tử thấy thế thì khóe miệng hơi mỉm, như cười mà không phải cười, ẩn một tia khinh miệt. Lại hướng về phía đại hán mặc hắc giáp thản nhiên phân phó một tiếng:

"Ngươi ở nơi này đợi một lát, ta đi rồi sẽ về ngay."

"Vâng, Thánh chủ đại nhân" Đại hán mặc dù mặt mũi xấu xí cùng hung ác dị thường, nhưng ở trước mặt nữ tử này lại vô cùng kính cẩn, vội vàng khom người đáp.

Tiếp đó, đôi chân ngọc thon dài của bạch y nữ tử điểm nhẹ xuống dưới một cái, tức thì dưới chân sinh ra một đóa hoa màu hồng phấn, nâng lấy nàng rồi từ từ tiến vào bên trong khe hở không gian kia.

Chốc lát sau, từ bên trong khe hở bỗng phát ra một tiếng sấm nổ cực lớn. Tiếp theo đó là tiếng bạo liệt cùng oanh minh đan vào nhau, cùng với đó là từng trận tia sáng chói mắt từ bên trong vết rách trực tiếp phóng ra, dường như bên trong khe hở đang long trời lở đất vậy.

Đôi trung niên nam nữ của Mộc tộc thấy thế liền nhìn nhau một cái, sắc mặt không khỏi cau lại.

Về phần đại hán xấu xí, tuy dữ tợn nhìn hai người kia nhưng trên mặt không có chút lo lắng, tựa hồ tin tưởng mười phần Bạch y nữ.

Từ trong khe hở truyền ra các tiếng nổ kéo dài chừng khoảng một tuần trà thì yên tĩnh không tiếng động trở lại. Sau đó tất cả tia sáng cũng thu lại, một lần nữa khôi phục bộ dáng ban đầu.

Đôi trung niên nam nữ ngẩng đầu lên nhìn về phía khe hở không gian, thần sắc trở nên khẩn trương.

Hắc giáp đại hán tuy thần sắc như thường, bất quá khi nhìn hai người đối diện thì ánh mắt lại lộ tia cười lạnh.

Một lát sau, từ bên trong khe hở không gian lóe lên thanh quang, một nhân ảnh từ bên trong phi độn ra.

Chính là lão giả mặc thanh sam.

Đại trưởng lão của Mộc tộc bên ngoài tuy hoàn hảo không tổn hao nhưng sắc mặt tái nhợt hơn trước. Hơn nữa khi vừa ổn định thân hình, lại quay đầu nhìn về khe hở mơ hồ lộ ra một tia sợ hãi.

Lúc này, Bạch y nữ tử chân đạp kỳ hoa cũng từ bên trong bay ra, nhưng thần thái lại thong dong, chẳng khác biệt bao nhiêu với lúc tiến vào.

Mà đôi nam nữ của Mộc tộc thấy thế, trong lòng cũng trầm xuống.

"Hiện tại bổn cung có thể rời đi chưa vậy?" Bạch y nữ tử vừa ra khỏi khe hở không gian, liền hướng sang lão giả thản nhiên hỏi một câu.

"Mộc Quân, Mộc Giảo, truyền lệnh xuống. Tất cả người của Mộc tộc không được xuất thủ với hai người này, hãy để cho bọn họ tự do rời khỏi phạm vi của Mộc tộc chúng ta" Sắc mặt Đại trưởng lão Mộc tộc âm trầm nhưng cuối cùng cắn răng lạnh giọng phân phó.

"Đại trưởng lão, những Hắc Linh Hoa kia đối với bản tộc..." Vừa nghe lời này, nam tử của Mộc tộc không khỏi khẩn trương.

"Im miệng! Ngươi dám hoài nghi lời của ta sao?" Lão giả mặc thanh sam nghe vậy, hai hàng lông mày dựng đứng, sắc mặt bất thiện lớn tiếng quát tháo.

"Không dám! Vãn bối lập tức tuân lệnh" Tên trung niên nam tử kia trong lòng cả kinh, nhanh chóng khom người hành lễ.

"Hừ, vậy thì biết điều đem tin tức truyền xuống đi." Lão giả hừ lạnh một tiếng nói.

Lần này trung niên nam tử không do dự thêm chút nào. Bàn tay nhất thời lộn chuyển, một chồng phù triện màu xanh lóng lánh xuất hiện ở trong tay.

Nam tử trung niên giơ một tay lên, cổ tay khẽ rung. Những thứ phù triện này liền hóa thành một vầng thanh quang bắn tung tóe, chớp mắt một cái liền biến mất.

Bạch y nữ tử thấy vậy liền đưa tay vuốt mái tóc rồi cười khẽ một tiếng, hướng sang đại hán mặc hắc giáp vẫy tay một cái, không nói lời nào xoay người bay đi.

Đại hán mặc hắc giáp thấy vậy liền phát ra một tiếng cuồng tiếu, tiếp theo ngoài thân cuồn cuộn hắc khí, liền hóa thành một đạo ác phong đuổi theo.

Thấy đại hán tuy chỉ là một gã Hợp Thể kỳ nhưng lại ngông cuồng trước mặt mình như thế. Trên mặt lão giả như phủ một tầng sương lạnh, nhưng chỉ lạnh lùng bất động nhìn bạch y nữ tử cùng đại hán dần biến mất.

"Mộc Giảo, ngươi tu luyện Thanh Linh Tuệ Nhãn huyền diệu phi phàm. Có thể nhận thấy trên hai người này được thứ gì không?" Lão giả mặc thanh sam đột nhiên mở miệng hỏi.

"Giảo nhi đã khiến Đại trưởng lão thất vọng rồi. Ta vừa rồi đã đem Tuệ nhãn vận đến cực hạn nhưng cũng không nhìn ra bao nhiêu. Nữ tử Đại Thừa kỳ kia vừa nhìn một cái đã bị vô số hư ảnh hoa che đậy bên ngoài rồi, căn bản nhìn không ra bản thể của nàng. Có lẽ nàng cũng là Mộc linh tu luyện thành hình, có chút sâu xa cùng chúng ta Mộc tộc chăng?"

Nữ tử có dung nhan xinh đẹp của Mộc tộc vừa nghe lời này, có chút chần chờ trả lời.

"Hừ, nàng tuyệt không phải là người Mộc tộc chúng ta, hơn phân nửa là do tu luyện công pháp có chút quan hệ. Bất quá người này thần thông thâm sâu khó lường, trước khi Ma Kiếp bộc phát lại đột nhiên xuất hiện ở Mộc tộc chúng ta, cũng không biết là họa hay là phúc đây."

Lão giả khẽ thở dài một tiếng rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.