Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1981: Bức ly



Sơn Nhạc cự viên biến thân của Hàn Lập sau khi tu vi của hắn lại tiến thêm một bước sớm đã không phải như khi còn ở Ỷ Thiên thành có thể sánh bằng. Lực lượng khi biến thân thành cự viên mặc dù vẫn còn không so được với Sơn Nhạc cự viên chân chính nhưng uy lực cũng phải đạt tới gần ba, bốn thành. Hơn nữa, lại thêm phối hợp với hai tòa cực sơn, tự nhiên không phải một tên Thanh Long thượng nhân bán long hóa có thể kháng cự được.

Cho nên, Thanh Long thượng nhân vừa mới chạm đến đã bị thần lực ẩn chứa trong hai tòa cực sơn lập tức đánh bay! Nếu không phải hắn thấy tình thế không ổn nhanh chóng thu lại hai tay rồi phun ra một dị bảo cứu mạng thì chẳng những mười ngón tay sẽ bị đánh nát tơi bời hoa lá mà ngay cả hai cánh tay không nghi ngờ gì là cũng sẽ bị phế tại trận.

Nhưng, ngay cả với tình hình hiện giờ thì chân nguyên trong cơ thể hắn đang nghịch chuyển từng trận, kinh mạch khắp người đau đớn vô cùng, nhất thời không tài nào điều động hơn phân nửa pháp lực trong cơ thể.

Mà lúc này, Hàn Lập dưới hình dáng cự viên trong mắt lóe lên ánh nhìn dữ tợn, một chân bỗng nhiên bước về phía trước, thân thể thoáng mơ hồ rồi cũng khôi phục kích thước như người bình thường, mà cũng ngay sau một bước này, không biết bằng cách nào hắn lại trong phút chốc vượt qua khoảng cách trăm trượng rồi xuất hiện ở cách Thanh Long thượng nhân chỉ có mấy trượng.

"Đòn thứ ba!"

Thanh âm của Hàn Lập lạnh lùng từ miệng cự viên truyền ra, một cánh tay hơi trở nên mơ hồ rồi đánh về phía đối diện.

Thanh Long thượng nhân quá sợ hãi, không còn kịp suy nghĩ gì nhiều, một tay bấm niệm pháp quyết, có vẻ như muốn thi triển công pháp nào đó để tránh xa ra.

Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng hừ lạnh băng hàn thấu xương bỗng nhiên từ hướng người nọ vang lên trong tai hắn! Thanh Long thượng nhân chỉ cảm thấy như có sấm rền không dứt bên hai tai, đồng thời với đó là một cảm giác đau nhức như có dùi khoan trong đầu. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ngay tới một chút pháp lực cuối cùng cũng không thể nào sử dụng được chút nào.

Một cỗ sát khí kinh người từ trên người cự viên phóng lên cao, một quả đấm màu vàng khổng lồ hóa thành một cơn cuồng phong lao thẳng tới trên đầu Thanh Long thượng thân.

Quả đấm màu vàng còn chưa thực sự đánh trúng thì một cỗ áp lực kinh người đã ép cho Thanh Long thượng nhân gần như không thở nổi. Với thần lực khi Hàn Lập biến thành cự viên này mà nói thì nếu quả thật quả đấm này mà thực sự giáng xuống thì ngay cả thân thể bán yêu hóa của Thanh Long thượng nhân đi nữa thì đầu cũng chắc chắn chỉ một cái là vỡ tan ra.

Trong lòng Thanh Long thượng nhân thầm thét to một tiếng "bất hảo", nhưng hết lần này tới lần khác thân thể đã mất khống chế, căn bản không thể thực hiện được bất kỳ phản ứng nào, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhưng dù sao hắn cũng đường đường là tu sĩ Hợp Thể kỳ, đương nhiên cũng có một vài hậu thủ để tự vệ.

Bạch quang chợt lóe sáng lên, một tấm khiên trong suốt bỗng từ trong thân thể bay ra, lập tức chắn ở phía trước. Đồng thời lân phiến khắp người Thanh Long thượng nhân sau khi co rút lại, trong nháy mắt lại hóa thành một tầng chiến giáp màu xanh có chút mơ hồ bọc lấy toàn bộ thân hình của hắn vào trong.

Dưới hai tầng phòng hộ này, đối với công kích bình thường của tu sĩ Hợp Thể kỳ mà nói thì tự nhiên là có thừa để tự vệ. Nhưng chỉ dưới một đòn từ quả đấm màu vàng của cự viên lại như thể giấy dán tường, mỏng manh không chịu nổi một kích.

Chỉ thấy kim quang lóe sáng, sau một tiếng vang thật lớn trên tấm khiên trong suốt, tấm khiên này cũng vỡ vụn thành từng mảnh, thoáng cái liền sắp sửa đánh lên phía trên chiến giáp màu xanh. Sau một tiếng "vù vù", từ chiến giáp toát ra một hư ảnh Thanh long giương nanh múa vuốt đón lấy quả đấm màu vàng đang bổ về phía trước.

Nhưng vào lúc này, kim quang từ quả đấm màu vàng thoắt một cái lại biến mất trong hư không, mà thay vào đó lại xuất hiện một xoáy nước màu vàng lớn chừng hơn một thước. Xoáy nước này chẳng qua chỉ quay tít một vòng, nhưng từ trong đó lại tuôn ra một cỗ hấp lực không thể tưởng tượng được!

Hư ảnh Thanh Long vừa mới hơi tiếp xúc đã bị xoáy nước màu vàng trong nháy mắt quấy cho nát bấy.

Mà cùng với hư ảnh Thanh Long biến mất, trong phút chốc kiện chiến giáp kia cũng vù vù một tiếng biến mất không thấy đâu!

Xoáy nước màu vàng kia lại một lần nữa lóe sáng rồi hóa thành một quyền ảnh to lớn, giáng thẳng vào đầu Thanh Long thượng nhân một đòn.

Quyền ảnh lần này vô thanh vô tức nhưng trong đó ẩn chứa một chút sát ý, ngay tới đám tu sĩ bên ngoài vầng sáng cũng có thể cảm ứng thấy rõ ràng.

Khuôn mặt Thanh Long thượng nhân ở dưới sự bao phủ của quyền ảnh đã sớm trở nên vặn vẹo, sắc mặt xám xịt tới không thể xấu hơn được nữa.

"Hàn đạo hữu, không được!"

"Hàn huynh, dừng tay!"

Đám người phía ngoài thạch thai thấy tình cảnh này quá sợ hãi, gần như đồng thời lớn tiếng kêu gào đòi ngưng lại.

Một khắc sau đó, có một tiếng "oanh" vang lên thật lớn, quyền ảnh màu vàng bay sượt qua bên tai Thanh Long thượng nhân, rồi đánh lên một khoảng trống trên thạch thai. Không ai chú ý được, trong tích tắc khi quyền ảnh màu vàng lóe lên, từ đó có một thứ bắn ra tán loạn như sao, trong phút chốc đã chui vào trong tai Thanh Long thượng nhân rồi lóe một cái cũng biến mất không thấy đâu. Cả tòa thạch thai theo đó mà khẽ run rẩy, trên bề mặt linh quang cấm chế dao động điên cuồng, một cái rãnh sâu tới hơn một trượng bỗng dưng xuất hiện.

Lúc này, trên mặt Thanh Long thượng nhân một tia huyết sắc cũng không có, khuôn mặt tái mét ngó chừng cự viên ở phía đối diện đang thu lại nắm đấm, một hồi lâu không nói nên lời.

Nhìn thấy cảnh này, đám người Kim Việt thiền sư ở phía ngoài vầng sáng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm!

Kim quang lóe lên, trong nháy mắt Hàn Lập giải trừ biến hóa khôi phục hình người, nhưng lại nhìn về phía Thanh Long thượng nhân không hề che giấu sát cơ, nói một câu:

"Ta bất kể ngươi làm cách nào tiến vào Thiên Uyên thành, hiện giờ lại trở thành trưởng lão gì đó nhưng trong vòng ba ngày ta không hy vọng phải nhìn thấy ngươi một lần nữa! Đến lúc đó, nếu như không rời khỏi Thiên Uyên thành mà nói thì tốt nhất là chuẩn bị hậu sự đi rồi hẵng tính!"

Hàn Lập nói xong những lời này, thanh quang bên ngoài thân thể lại hiện lên rồi hóa thành một luồng sáng màu xanh lao ra phía ngoài thạch thai, xuất hiện ở bên cạnh Băng Phượng.

Kim Việt thiền sư vội há mồm ra muốn nói điều gì đó, nhưng Hàn Lập đã tới trước một bước rồi ôm quyền, nhàn nhạt nói:

"Hai vị đạo hữu, chuyện nơi này Hàn mỗ đã xử lý xong rồi. Tại hạ vừa mới trở về thành, vẫn còn có một chút chuyện phải xử lý, cũng xin cáo từ trước."

Vừa nói xong lời này, tay áo bào Hàn Lập run lên, một mảnh thanh hà bay ra cuốn lấy thân hình Băng Phượng vào trong, thân hình trong phút chốc đã xuất hiện ở trên truyền tống trận. Sau một tiếng vang lên từ trên pháp trận, thân ảnh của hai người cũng biến mất không thấy.

Những động tác này của Hàn Lập gần như một hơi đã hoàn thành, gần như không cho Kim Việt thiền sư cùng với lão giả họ Cố có cơ hội nói chuyện. Chờ tới khi tăng nhân cùng lão giả kịp phản ứng thì hai người Hàn Lập cùng với Băng Phượng đã rời khỏi phiến không gian này rồi.

"Đây đúng là Hàn đạo hữu không cho chúng ta cơ hội khuyên nhủ a! Xem ra những lời hắn vừa nói cũng không phải là nói chơi rồi!"

Lão giả họ Cố sau khi run sợ một lúc lâu mới cười khổ một tiếng rồi nói với Kim Việt thiền sư.

"Hàn thí chủ làm thế này thì thật là hơi quá mức! Bất kể như thế nào đi nữa, Thanh Long thượng nhân đã là một trong các trưởng lão của bổn thành, sao có thể bởi vì một câu nói của hắn mà bắt hắn rời khỏi Thiên Uyên thành. Thanh Long đạo hữu ngươi yên tâm, ta sẽ quay về tìm mấy vị đạo hữu khác đi giúp ngươi cầu tình bên phía Hàn đạo hữu, ta nghĩ nhất định có thể thay đổi chủ ý của hắn."

Kim Việt thiền sư lắc đầu liên tục rồi nói hai câu, lại vừa đổi tay, hướng về phía Thanh Long thượng nhân còn đang ngẩn người ở trên thạch thai an ủi một câu.

"Không cần phải làm như thế nữa! Nếu đã do tại hạ tài nghệ không bằng người mà bại bởi Hàn đạo hữu thì cho dù hắn không nói ta cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục lưu lại trong thành. Ngày mai tại hạ sẽ lập tức rời khỏi Thiên Uyên thành, cũng sẽ không còn là trưởng lão của Trưởng lão hội nữa. Cũng may những người biết chuyện tại hạ gia nhập quý thành cũng không nhiều nên cũng sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng bất lợi nào với quý thành cả."

Thanh Long thượng nhân hít sâu một hơi, rốt cục cũng trở nên tỉnh táo, trên khuôn mặt không có một tia huyết sắc, lắc đầu quầy quậy, nói.

Tiếp đó hắn cũng đề khởi độn quang hóa thành một đoàn thanh quang biến mất từ trên thạch thai, một khắc sau đó lại xuất hiện một cách quỷ dị trên truyền tống trận, cũng đồng dạng lóe một cái đã truyền tống đi mất. Kim Việt thiền sư cùng lão giả họ Cố liếc mắt nhìn nhau, hồi lâu cũng không nói được nên lời!

"Nhìn dáng dấp, có vẻ Thanh Long đạo hữu đã bị đả kích không nhỏ nên tự thấy không còn mặt mũi nào đặt chân trong thành rồi!"

Ánh mắt lão giả họ Cố lóe sáng, lầm bầm nói một câu.

"Điều này rất bình thường. Nếu hắn với Hàn đạo hữu đã có mâu thuẫn, lại tự thấy không địch lại được thần thông của đối phương thì có đổi lại là bần tăng chỉ sợ cũng chỉ có nước rời đi thôi."

Kim Việt thiền sư suy nghĩ một chút, trả lời có chút bất đắc dĩ.

"Chẳng lẽ chúng ta thật sự có thể để một vị tu sĩ Hợp Thể trung kỳ như vậy rời khỏi Thiên Uyên thành hay sao? Cái này chính là một tổn thất lớn đối với Trưởng Lão Hội! Mặc dù thần thông của Hàn đạo hữu hơn xa hắn, nhưng dù sao cũng còn chưa có ý gia nhập Trưởng Lão Hội!"

Lão giả họ cố chần chờ một chút lại hỏi lại.

"Trước tiên hai người chúng ta cần nhanh chóng tìm mấy vị đạo hữu khác thương lượng kỹ lưỡng một chút, xem có thể có biện pháp cứu vãn hay không đi đã. Nhưng nói đi phải nói lại, vào lúc tình hình đại quân Ma tộc nguy cấp đến mức này, có lẽ sự trợ giúp với bản thành của Hàn đạo hữu có lớn hơn một chút. Thêm vào đó, Thanh Long đã kiêng dè Hàn đạo hữu như thế, có vẻ sẽ rất khó để ngăn cản việc này."

Kim Việt thiền sư khẽ thở dài một hơi, nói.

"Cho dù có nói như thế nào đi nữa hai người chúng ta cũng phải cố gắng hết sức. Ta cũng phải nhanh truyền tin cho các đạo hữu khác, mời bọn họ đến đây ngay!"

Lão giả họ Cố nói, tiếp đó tay áo khẽ run lên, tức thì một chồng Truyền Âm phù hiện lên trong tay.

Kim Việt thiền sư gật đầu, hiển nhiên không có ý ngăn cản nhưng khuôn mặt lại trở nên trầm ngâm như đang đắn đo điều gì đó.

Cũng trong lúc này, Hàn Lập đã mang theo Băng Phượng ngự trên một đạo thanh quang phi độn về chỗ ở.

Hàn Lập ở phía đầu độn quang, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nhìn về phía trước, cũng không mở miệng nói câu nào. Băng Phượng thì ở phía sau, thần sắc có chút phức tạp nhưng cũng không có ý muốn mở miệng.

Vài canh giờ sau, thanh quang loáng cái đã trở về đại sảnh ở tầng cao nhất của nơi ở. Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử sớm đã chờ tới không nhịn được, vừa thấy Hàn Lập mang Băng Phượng trở về, lúc này mới mừng rỡ làm lễ ra mắt từ trên mặt đất.

"Bái kiến sư phụ, Phượng sư cô! Lần này sư phụ đi coi như thuận lợi, không gặp phải phiền toái gì chứ?"

Hải Đại Thiếu hỏi có chút hưng phấn.

"Có thể có phiền toái gì được! Ta đã mang Phượng sư cô của các ngươi về, hai người các ngươi không cần lo lắng, trước hết lui xuống nghỉ ngơi được rồi. Ta có vài điều muốn nói riêng với sư cô của các ngươi."

Hàn Lập thản nhiên phân phó một tiếng.

"Vâng, sư phụ!"

Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu trong lòng khẽ run rẩy, ngay lập tức kính cẩn lên tiếng đáp ứng rồi thi lễ với Băng Phượng và lui ra khỏi đại sảnh.

Trong nháy mắt, trong phòng khách cũng chỉ cồn lại có hai người Hàn Lập cùng với Băng Phượng.

"Phượng đạo hữu, mời ngồi. Ta nghĩ lần này ngươi cũng giật mình không ít đi?"

Chờ hai gã đồ đệ biến mất, Hàn Lập cũng quay về phía Băng Phượng khẽ mỉm cười, nói, hắn thì ngồi ở ghế chủ nhà.

"Đa tạ Hàn huynh! Lần này đúng là tiểu muội chỉ thiếu chút nữa đã bị ám toán. Tiểu muội trăm triệu lần cũng không ngờ được, Thanh Long thân là tu sĩ Hợp Thể kỳ mà lại có thể trắng trợn làm ra chuyện cưỡng bức người khác đến mức này."

Băng Phượng cảm ơn một tiếng rồi cũng ngồi ngay ngắn ở ghế gần Hàn Lập nhất, gượng cười đáp.

"Nếu là lúc bình thường có lẽ hắn còn phải bận tâm vài phần cho thể diện, nhưng dưới tình huống đại quân Ma tộc tiến đến gần như thế này đương nhiên hắn sẽ không còn kiêng kỵ nhiều như thế nữa. Chỉ cần có thể khiến cho tu vi của hắn tăng lên một phần thôi hắn cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. Đây cũng là bởi hắn kiêng kỵ danh tiếng trước kia của ta, nếu không sợ rằng hắn đã động thủ từ sớm với đạo hữu rồi."

Hàn Lập nói, có vẻ như cũng không lấy gì làm lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.