Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1993: Thiên Uyên thành đại chiến (2)



Hàn Lập thấy vậy trong lòng không khỏi giật mình, không nói một lời hướng theo ngân phát lão giả chỉ tới nhìn lại.

Lam lam trong mắt chớp động, đem toàn bộ tình hình của đại quân Ma tộc ở ngoài hơn mười dặm xa nhìn tới không sót thứ gì. Chỉ thấy nơi đó đã trở thành một mảnh chi chít chiến thuyền, bên trong đám chiến thuyền đó có một toà kiến trúc hình tam giác thật lớn, có một đám cao giai Ma tộc mặc chiến giáp màu đỏ đứng nơi đó, có vẻ có chút đáng chú ý.

Bọn hắn mơ hồ vây quanh một chiếc thú xa thật lớn do mấy đầu ma thú kéo.

Mỗi đầu ma thú kéo xe đều giống như sư tử nhưng lại có tới những năm cái đầu, thân hình khổng lồ được khoác một tầng lân giáp màu lam đậm, phía xau còn kéo theo một cái đuôi giống đuôi bọ cạp thật dài. Mà ngoại hình của thú xa thì lại trông có vẻ tinh xảo dị thường, bên trên cũng dựng đứng một cây cờ phướn, mặt ngoài có viết mấy đạo ma văn cự đại, nguyên một đám đỏ thẫm như máu, ẩn ẩn còn có huyết quang lưu chuyển bên trên.

Bên dưới cờ phướn, từng đoàn ma khí cuồn cuộn xoay tròn, một gã thiếu niên mặc hồng sắc chiến bào không chút nhúc nhích đứng ở nơi đó, phụ cận hắn còn có bảy tám tên Ma tộc tôn giả cung kính đứng đợi ở hai bên. Khuôn mặt của thiếu niên này cùng với ba Huyết Quang hoá thân lúc trước đuổi giết hắn quả thực giống y hệt nhau.

Hàn Lập nhìn đến đây ánh mắt chợt phát lạnh, không khỏi nổi lên một tia sát ý!

Huyết sắc thiếu niên lúc này dường như cảm ứng được điều gì đó mà thoáng quay đầu lại, trực tiếp cùng với Hàn Lập phía xa xa đối nhãn, trong con mắt thiếu niên thoáng lay chuyển một chút liền lập tức trở nên đen kịt như mực, giống như một loại hắc động lành lạnh phát ra cỗ hấp lực cường đại, đem ánh mắt Hàn Lập cưỡng ép như đóng đinh lại.

Hàn Lập trong lòng rùng mình, dưới sự thôi động của thần niệm chi lực cường đại, lập tức đem ánh mắt cưỡng ép ngăn trở lại.

Cùng lúc đó, thiếu niên huyết bào xa xa ở trong đại quân Ma tộc sắc mặt hơi đổi.

"Như thế nào, Huyết Quang đạo hữu phát hiện ra cái gì sao?"

Một đạo thanh âm đỉnh đạc bỗng nhiên từ một chỗ khác bên trên thú xa truyền lại, chủ nhân của thanh âm này lại là một gã đại hán da màu cổ đồng để trần nửa người, nửa người còn lại khoác một tấm da thú.

Đây đúng là kẻ mà Huyết Quang Thánh tổ xưng là đệ nhất ma tôn, đại hán họ Hung.

Giờ phút này song chưởng của hắn đang dựa vào một bên lan can thú xa, một bộ dáng vẻ lười biếng.

"Không có gì, chỉ là một gã tu sĩ Nhân tộc lén rình trộm bọn ta mà thôi, đã bị ta doạ sợ thối lui rồi. Mà tựa hồ người này cũng không phải là kẻ tầm thường, lại dễ dàng thoát khỏi Hắc Quang ma nhãn của ta."

Thiếu niên liếc đại hán một cái, chậm rãi nói.

"Nga, có thể từ trong ma nhãn của ngươi thoát ra cũng coi có chút môn đạo. Là mục tiêu ngươi để cho ta đối phó hay là tên gia hoả vừa mới tiến giai hậu kỳ kia?"

Đại hán nghe vậy tinh thần không khỏi rung lên, có chút hưng phấn hỏi.

"Cái này cũng không rõ lắm, nhưng vô luận là kẻ nào hẳn đều là thứ khó chơi, Hung đạo hữu e là còn phải cẩn thật một hai mới tốt."

Huyết bào thiếu niên khẽ nhíu mày, có chút đề tỉnh, nói.

"Ha ha, ngươi cứ việc yên tâm! Hung mỗ còn sợ đối thủ thần thông không đủ, không có cách nào tận hứng đánh một trận đây!"

Đại hán nghe vậy lại ha ha cuồng tiếu một trận.

Huyết bào thiếu niên cười khổ một tiếng, cũng không nói thêm điều gì nữa.

Cùng lúc đó tại Thiên Uyên thành, hai mắt Hàn Lập đang nhắm nghiền một hồi lâu, sau khi đem loại cảm giác mê muội kia khu trừ sạch sẽ, trong lòng có chút ít giật mình mà giương đôi mắt lên.

"Hàn đạo hữu, ngươi không sao chứ? Vừa rồi chẳng lẽ là..."

Ngân phát lão giả mắt thấy Hàn Lập có hành động khác thường, không khỏi có chút lo lắng hỏi.

"Không có gì, vừa rồi chẳng qua là đối phương dùng bí thuật đánh trộm một cú, nhưng giờ đã không còn trở ngại gì rồi."

Hàn Lập lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đáp.

"Không có việc gì là tốt rồi. Hàn huynh đã xác nhận được người nọ thật đúng là hoá thân của Huyết Quang Thánh tổ được hay chưa?"

Ngân phát lão giả nghe vậy có chút vô cùng kinh ngạc, nhưng lại lập tức hỏi ra vấn đề mà lão tối quan tâm.

"Ân, tám chín phần hẳn là đúng. Dung nhan, khí tức người nọ cùng số hoá thân ta gặp trước kia đều độc nhất vô nhị, hẳn sẽ không sai."

Hàn Lập sờ sờ cằm, khẳng định nói.

"Là ma đầu này thì tốt rồi. Nếu đã là vị Huyết Quang Thánh tổ hoá thân tự mình xuất hiện ở đây, xem ra đại quân Ma tộc hẳn đã quyết định một trận phân thắng bại rồi. Lát nữa, e rằng phải nhờ vào Hàn đạo hữu ra tay đối phó với khối hoá thân này rồi. Đạo hữu cũng không cần nóng lòng thủ thắng, chỉ cần có thể cuốn lấy hắn thì cũng coi như là đã lập được công lớn rồi!"

Kim Việt thiền sư ở một bên cũng ngưng trọng nói.

"Hắc hắc, nhị vị đạo hữu cứ yên tâm. Chỉ cần không có tên Ma tộc nào khác tới quấy rầy ta thì hắn tuyệt đối không xuất hiện trước mắt các vị."

Hàn Lập mỉm cười, thập phần trấn an, nói.

"Vậy phải làm phiền đạo hữu rồi, những Ma tộc tôn giả khác bọn ta sẽ tận lực ngăn cản, sẽ không để cho bọn họ quấy rầy Hàn huynh."

Ngân phát lão giả mừng rỡ, làm ra một bộ đảm bảo, nói.

Hàn Lập gật gật đầu rồi không nói thêm gì khác nữa. Lúc này, những trưởng lão khác hoặc ít hoặc nhiều từng gặp qua hắn đều tiến lên dồn dập bắt chuyện với hắn. Bây giờ, đối diện với Hàn Lập, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều so với trước đây đều khách khí hơn rất nhiều. Hiển nhiên, chỉ với cái danh đầu "hậu kỳ tu sĩ" của hắn cũng khiến cho đám trưởng lão này đối với Hàn Lập hắn thập phần kính nể rồi, cũng không dám tuỳ ý như trước đây nữa.

Hàn Lập cùng những người này dĩ nhiên cũng không có thâm giao gì nhiều, cũng chỉ nhàn nhạt xã giao vài câu rồi cũng không cần phải nhiều lời thêm nữa.

Đúng lúc này, đại quân Ma tộc xa xa chợt "oanh long long" một tiếng, mơ hồ vô số trống trận tề minh. Theo đó, từ bên trong ma khí mênh mông như hải dương chạy ra một đám chi chít ma thú mặt mày dữ tợn. Những ma thú này chủng loại phải đến hàng trăm, hàng vạn, số lượng cũng đạt tới một mức kinh người. Trong đó có dã thú đầu trâu thân người, cũng có quái cầm nhân diện bốn cánh sáu chân, lại có cả đám thạch ma cao tới trên trăm trượng.

Như thuỷ triền cuồn cuộn kéo tới!

Bỗng nhiên, từ trong quần thú lại bay ra hơn trăm đoàn hắc quang, mỗi một đoàn hắc quang hiển nhiên đều là một gã hoá hình ma thú nửa người nửa thú. Những đầu ma thú hoá hình này đã mở ra linh trí, quần thú nguyên bản có chút hỗn loạn, dưới sự chỉ huy của đám hoá hình ma thú này chỉ trong nháy mắt liền chỉnh chỉnh tề tề lại, ngoại trừ những tiếng rống trầm thấp thị uy ra thì không có những tiếng ồn nào khác nữa. Mà ngoại trừ những ma thú phổ thông này lại còn có thêm trên một nghìn đầu siêu cấp ma thú thân to như toà núi nhỏ xen lẫn vào trong, bộ dáng trông có vẻ thập phần đáng chú ý.

Đại quân ma thú vô cùng vô tận, quét mắt một lượt khó mà có thể thấy đầu cuối, cũng cứ từ từ trong ma hải không ngừng kéo ra, phảng phất sẽ không ngừng nghỉ.

Hơn nửa thành viên Trưởng lão hội sắc mặt theo đó mà đều trở nên cực kỳ khó coi.

"Thế nào mà lại nhiều ma thú đến vậy, không phải chỉ có năm sáu trăm vạn con thôi sao?"

Lão giả họ Cố sắc mặt trắng bệch, nói.

"Căn cứ theo tình báo trước kia mà phán đoán, ma thú đích xác chỉ có trên dưới mấy trăm vạn con, số lượng ma thú này hẳn là lực lượng tiếp viện gần đây của bọn chúng."

Kim Việt thiền sư có vẻ còn có chút trấn định, sau khi tự niệm một câu phật hiệu liền giải thích hai câu.

"Ma thú tiếp viện như thế thì thật đúng là quá nhiều đi! Trận chiến này sợ rằng không dễ ứng đối rồi."

Một gã hắc bào nam tử Yêu tộc sắc mặt âm trầm, lẩm bẩm nói.

"Chư vị đạo hữu không cần kinh hoảng, đê giai ma thú dù sao cũng là đê giai tồn tại, cho dù số lượng có gấp đôi so với dự tính ban đầu thì cũng không nhất định sẽ ảnh hướng tới toàn cục. Lão phu lúc đầu vì để ngừa vạn nhất nên đã đem loại tình hình này tính vào trong đó, cũng sớm có thủ đoạn ứng đối tốt rồi."

Ngân phát lão giả chậm rãi nói.

"Nguyên lai Cốc huynh đã có an bài khác, nếu là như thế thì bọn ta yên tâm rồi."

Những Hợp Thể kỳ trưởng lão khác nghe vậy, thần sắc không khỏi có chút thả lỏng, có người nói.

Ngân phát lão giả mỉm cười, một tay liền lật chuyển, trong tay mơ hồ hiện ra một cái trận bàn, miệng hướng cái trận bàn ấy mà thấp giọng nói vài câu.

Chốc lát công phu sau, phía trước tường thành bỗng nhiên xuất hiện một trận ba động kinh người, vài toà pháp trận to lớn trước sau theo đó mà hiện ra. Tại trung tâm pháp trận lại huyền phù từng toà tế đàn trắng như ngọc, mà trên những tế đàn này lại có cung phụng vài kiện đồ vật nhìn như bình thường. Một kiện ngọc bình xanh như nước biển, một cái hồ lô đen kịt như mực, còn có một thanh ngân sắc trường kiếm cùng một kiện có chút giông giống với một bức bình phong.

"Thiên hà tứ bảo! Cốc huynh, ngươi lại đem mấy món bảo vật luyện chế dành lúc tối hậu lấy ra nhưng dùng lúc này không khỏi có chút quá "giết gà dùng dao mổ trâu" không?"

Một gã Hợp Thể kỳ yêu tu vừa nhìn thấy những kiện bảo vật ở trên đầu tường, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ cùng phức tạp, nói.

"Mấy bảo vật này uy năng cố nhiên vô cùng lớn, nhưng chính yếu còn là công kích phạm vi quảng đại, tối thích hợp sát thương đại quy mô. Bằng không, những bảo vật này dùng vào thời điểm phía sau mặc dù có thể thu được một vài kỳ hiệu nhưng thực tế dư uy cũng đại giảm. Về điểm này, lão phu cùng Kim Việt thiền sư đã thương lượng qua, cuối cùng quyết định là cầm tới đối phó những đê giai ma thú này. Thứ nhất, có thể tận lực sát thương đại lượng ma thú, thứ hai là có thể gia tăng sĩ khí của mọi người. Bằng không, nếu lúc đầu đã hao tổn đại lượng nhân thủ mà nói, đối với sĩ khí sẽ tạo thành tổn thương trí mạng. Nếu đại quân Ma tộc ngay từ đầu đã phái ra đại quân ma thú như vậy, hẳn cũng tồn tại loại tâm tư này."

Ngân phát lão giả nhàn nhạt giải thích vài câu.

Các Hợp Thể kỳ trưởng lão còn lại nghe vậy cũng thầm cảm thấy có đạo lý, cũng gật gật đầu không truy vấn thêm nữa.

"Những ma thú này số lượng tuy nhiều thật đấy, nhưng phiền toái chính thức chính mà Ma tộc tinh nhuệ kia. Bọn họ tựa hồ cũng đã xuất phát rồi."

Hàn Lập đột nhiên nói.

Chúng tu sĩ nghe vậy liền cả kinh một chập, vội vàng hướng xa xa nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau quần thú xa xa lại hiện ra thêm từng đội ma nhân mặc chiến giáp.

Những ma nhân này hoặc cưỡi các loại thú, hoặc biến ảo thành từng cỗ hắc phong, từng cái diện mục dữ tợn cầm binh khí trong tay, cả người tản ra một cỗ khí tức hung tàn không một tiếng động theo sau quần thú đi tới.

Nếu không phải Hàn Lập nhắc nhở thì một ít trưởng lão còn không để ý tới sự xuất hiện của bọn họ.

Trong tiếng trống trận, sau một tiếng chuông cự đại bỗng nhiên từ bên trong ma hải vang ra, một chiến chiến thuyền cự đại, một toà phi tháp hình tam giác khổng lồ cũng từ trong ma hải chậm rãi bay ra, phụ cận vây quanh dày đặc chi chí những chiến xa của Ma tộc, số lượng căn bản không thể đo đếm được.

"Tại sao có thể như vậy, tên Ma tộc Thánh tổ này chẳng lẽ là kẻ điên, ngay từ đầu vậy mà đã xuất ra toàn bộ sức mạnh, lẽ nào hắn không định tái lưu lại thủ đoạn gì sau sao!."

Vừa nhìn thấy đại quân Ma tộc đại xuất động, tất cả mọi người không khỏi trợn mắt há mồn ra, ngân phát lão giả thần sắc cũng đại biến, thất thanh nói.

Khuôn mặt của Hàn Lập theo đó mà âm trầm đi.

"Tới lúc này rồi, không quản Ma tộc có toan tính gì, bọn ta cũng đều phải tiếp đón tất cả. Cốc huynh, chúng ta không thể để đối phương nhiễu loạn được, tất cả đều dựa theo chuẩn bị trước kia mà ứng phó đi. Mấy vị đạo hữu, các ngươi cũng chuẩn bị đi. Không thể không nói, một trận này liên hệ mật thiết tới sinh tử tồn vong của Thiên Uyên thành rồi."

Kim Việt thiền sư nghiêm nghị quát cao một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.