Những tu sĩ Hợp Thể Kỳ khác nghe nói thế cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hơn nữa, phần lớn mọi người đồng ý gật đầu nói phải.
Vì thế lão giả tóc bạc dưới sự trợ giúp của mấy tên trưởng lão Thiên Uyên Thành, nhanh chóng bố trí một số nhiệm vụ, hơn phân nửa tồn tại Nhân Yêu hai tộc ở đây đều được phái ra ngoài thành, tiếp tục bao vây tiêu diêt những khu vực lúc đầu bị Ma Tộc khống chế.
Một số khác thì ở lại Thiên Uyên Thành, phụ trách sửa chữa cấm chế phòng ngự và pháp trận đã bị phá hủy.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là phái người đến phá hủy những tiết điểm thông đến Ma Giới, khiến Ma Tộc cho dù có phái thêm viện quân tới, thì cũng không cách nào phủ xuống gần Thiên Uyên Thành.
Bởi vì việc này cũng cực kỳ quan trọng, cho nên sau khi phân chia công việc xong, những người ở đây lập tức cáo từ đi làm chuyện của mình.
Trong nháy mắt đại sảnh chỉ còn lại lão giả tóc bạc và lão giả tên là Thôi Ông kia.
Lão giả nọ đúng là một trong những sứ giả do Thánh Đảo phái tới, sau khi bí mật thương lượng một lúc lâu với lão giả tóc bạc, mới thản nhiên rời đi.
Mà sau khi thương lượng, vẻ mặt lão giả tóc bạc lại rất vui. Dường như từ miệng lão Ông nọ biết được tin tức gì đó rất tốt.
Sau đó không lâu, Thiên Uyên Thành phái ra đông đảo tu sĩ Hợp Thể Kỳ, nguyên bổn những nhóm Ma Tộc còn sót lại ở gần đó đều bị bao vây tiêu diêt.
Nhưng những Ma Tộc còn lại khác thì dưới sự dẫn đầu của một số Ma Tộc tôn giả, chậm rãi rời khỏi khu vực Thiên Uyên Thành, đầu quân vào mấy đơn vị đại quân Ma Tộc khác ở khu vực lân cận.
Dưới tình hình này, truy binh Thiên Uyên Thành hiển nhiên không đám đuổi giết, mà sau khi bố trí lượng lớn nhân thủ canh gác tại biên giới, liền quay trở về thành.
Đến lúc này, đại chiến Thiên Uyên Thành mới chính thức chấm dứt.
Tổng kết toàn đại chiến, Nhân Yêu hai tộc cuối cùng đại thắng, nhưng lực lượng phòng thủ cũng bị phá hủy hơn một phần ba, thậm chí còn có vài trưởng lão Hợp Thể Kỳ ngoài ý muốn chết trong trận chiến, về phần tồn tại dưới Luyện Hư Kỳ lại càng chết vô số.
Bất quá cũng may, cuối cùng đã đánh lui đại quân Ma Tộc, thậm chí số lượng Ma Tộc chết còn nhiều hơn, coi như là trận thắng đầu tiên từ khi Ma Kiếp diễn ra tới nay. Tin này có tác dụng cổ vũ tinh thần hai tộc, ý nghĩa rất lớn.
Đương nhiên thăng lợi của Thiên Uyên Thành không thể nói rằng hai tộc thật sự chiếm được thượng phong trong Ma Kiếp, trở lại những cứ điểm khác, lúc này đều bị đại quân Ma Tộc vây khốn.
Về phần những cứ điểm đó có thể ngăn cản cơn sóng dữ hay không thì chỉ có trời mới biết.
Tạm thời gác qua chuyện đó, lúc này Thiên Uyên Thành đại thắng, sau khi đánh đuổi Ma Tộc ra khỏi khu vực khống chế, nhất thời trong phạm vi này xuất hiện không ít tán tu và tông môn thế gia còn sót lại, đều đến gia nhập Thiên Uyên Thành.
Thậm chí một số khu vực gần đó bị Ma Tộc khống chế, cũng có đông đảo tán tu và nhiều thế lực nhỏ tình nguyện mạo hiểm trốn chạy đến Thiên Uyên Thành.
Kể từ đó nhân thủ mà Thiên Uyên Thành tổn thất lần nữa dễ dàng bổ sung, tin rằng trải qua một thời gian nữa, cho dù đại quân Ma Tộc có phất cờ trở lại thì phía Thiên Uyên Thành cũng có lực để tiếp tục chiến đấu.
Cứ như vậy, tất cả mọi thứ tại Thiên Uyên Thành nhanh chóng khôi phục, dùng hết sức để tích góp mọi thứ.
Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt một năm đã trôi qua
Một ngày kia, thạch tháp nơi Hàn Lập ở bỗng có một vị khách đặc biệt đến. Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử nhận được tin thì kinh ngạc, vội vàng mời vào đại sảnh.
Người này vừa ngồi xuống, lập tức không chút khách khí hỏi Khí Linh Tử:
Lần này ta đến có chuyện quan trọng muốn gặp sư phụ các ngươi, các ngươi đi thông báo cho ta một tiếng.
Hồi bẩm tiền bối, gia sư đang bế quan, sớm đã căn dặn không muốn tiếp khách.
Mặc dù trong lòng Khí Linh Tử có chút bất an, nhưng vẫn thành thật trả lời.
Không sao, ta và sư phụ ngươi trước kia đã sớm có ước hẹn. Ngươi cứ việc thông báo một tiếng, Hàn đạo hữu sẽ không trách các ngươi. Người này thần sắc lãnh đạm, không thèm để ý nói.
Nếu tiền bối nói như thế thì vãn bối sẽ thử xem sao! Khí Linh Tử sau khi hơi chần chờ, biết rõ người trước mặt không phải là tu sĩ Hợp Thể Kỳ bình thường, liền miễn cưỡng đồng ý.
Tiếp theo hắn lật tay, một Truyền Âm Phù thoáng hiện ra, sau khi cúi đầu nói với lá phù mấy câu, liền phất tay ném ra ngoài.
Trong mật thất dưới đáy thạch tháp. Hàn Lập từ ngày bế quan tới giờ vẫn không chút động đậy. Đột nhiên kim quang trên người chợt lóe, hai mắt chậm rãi mở ra.
Chỉ thấy hai mắt hắn chớp động tinh quang, rõ ràng nguyên khí đã khôi phục hơn phân nửa.
Tay hư không trảo một cái. Phốc một tiếng, một đạo hỏa quang từ hư không trực tiếp bay tới, chợt lóe lên rồi nằm trong lòng bàn tay.
Thần niệm Hàn Lập sau khi đảo qua nội dung bên trong, ánh mắt chớp động, không khỏi thì thào một câu:
Còn tưởng là ai, hóa ra hắn đã tới. Xem ra không ra ngoài gặp một chút thì không được.
Vừa dứt lời, hắn đứng lên, thân hình thoáng mơ hồ, liền trực tiếp hóa thành một đạo thanh hồng bay ra khỏi cửa mật thất.
Chỉ một lát sau, trung tâm đại sảnh trên đỉnh thạch tháp chợt lóe thanh quang, thanh quang thu lại, thân ảnh Hàn Lập bất ngờ đứng thẳng tắp tại đó.
Bái kiến sư phụ!
Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu vừa thấy Hàn Lập, lúc này mừng rỡ tiến lên chào hỏi. Các ngươi đứng lên đi. Lũng huynh, lần này ngươi tới hình như không đúng lúc, so với ước định lúc trước thì có vẻ sớm hơn rất nhiều. Hơn nữa hiện tại đi tới Thiên Uyên Thành, không sợ Ma Tộc sẽ nhân cơ hội san bằng cứ điểm Lũng gia sao? Hàn Lập sau khi khoát tay về phía hai gã đệ tử, liền quay đầu lại thản nhiên nói với vị khách vừa tới.
Vị khách này sau khi đánh giá Hàn Lập trên dưới và lần, sắc mặt tuy lãnh đạm, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia kinh dị, bất ngờ đúng là Lũng gia lão tổ năm đó từng có có ước định bí mật với Hàn Lập.
Lũng mỗ mạo hiểm đi xa, hiển nhiên đã sớm an bài. Nhưng thật ra nghe nói đạo hữu đã tiến giai hậu kỳ, hơn nữa trong trận đại chiến không lâu trước đó, đã giết một hóa thân Thánh Tổ Ma Tộc và một Ma Tôn hậu kỳ. Tin này ban đầu lão phu không quá tin tưởng, nhưng hiện tại xem ra là thật. Hàn đạo hữu sau khi tiến giai hậu kỳ, tu vi không ngờ lại tăng tiến đến mức độ này. Lão phu tự cảm thấy bản thân cũng không sánh bằng. Bất quá nói như thế thì đối với chuyện mà chúng ta đã ước định, lão phu càng có thêm vài phần tin tưởng, về phần thời gian thì có hơi vội một chút, bởi vì có vài nguyên nhân cần thay đổi. Sau khi Lũng gia lão tổ thu ánh mắt lại, thần sắc mặc dù bình tĩnh, nhưng trong mắt khó nén khỏi một chút hoảng sợ, trả lời.
Mấy năm trước tại hạ có chút cơ duyên đặc biệt, lúc này mới có thể nhanh tiến giai đến hậu kỳ như vậy, về phần giết hóa thân Thánh Tổ Ma Tộc thì không phải chỉ một mình Hàn mỗ ra tay, mấy người Cốc đạo hữu cũng xuất ra nhiều lực. Trên mặt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc nhưng không vội hỏi gì, ngược lại hời hợt giải thích vài câu.
Mặc kệ nói thế nào thì có thể đánh chết một gã hóa thân Thánh Tổ Ma Tộc, đây đã là một chuyện cực kỳ vinh quang trong hàng ngũ tu sĩ Hợp Thể Kỳ. Huống hồ đạo hữu mới vừa tiến giai cảnh giới hậu kỳ không lâu, có lẽ chờ sau này tu luyên pháp lực đến đại thành, thần thông càng tiến thêm một bước. Bản thân Lũng mỗ tự biết hiện tại không phải là đối thủ của đạo hữu. Lũng gia lão tổ thở dài một hơi nói.
Hắc hắc, Lũng huynh quá khiêm tốn rồi. Đúng rồi, đạo hữu định tới nói cho Hàn mỗ chuyện gì vậy? Hàn Lập khẽ cười, rốt cục đề cập tới vấn đề chính.
Việc này nói ra thì rất dài. Nói ở đây… Ánh mắt Lũng gia lão tổ chợt lóe, nhìn về phía Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu một cái, có vài phần chần chờ.
Các ngươi ra ngoài trước đi, chờ sau khi ta nói chuyện xong thì hãy vào gặp ta. Hàn Lập hiển nhiên hiểu ý đối phương, lúc này quay lại, không chút chần chừ nói với hai người Khí Linh Tử.
Vâng, sư phụ!
Hai gã đệ tử hiển nhiên không có bất cứ ý kiến gì, cung kính đáp ứng.
Tiếp theo bọn họ không tiếng động rời khỏi đại sảnh.
Hàn Lập phất tay, một cổ hào quang màu xanh bay ra, chợt lóe liền biến mất.
Sau một khắc, hư không gần đó phát ra tiếng vù vù, từng tầng bạch quang nổi lên bao phủ cả gian đại sảnh vào trong.
Tốt rồi, hiện tại ngoại trừ ta và ngươi thì không còn ai khác ở đây, Lũng huynh có chuyện gì thì cứ thoải mái nói. Hàn Lập âm thầm thu pháp quyết lại, mỉm cười nói với Lũng gia lão tổ.
Nếu Hàn đạo hữu đã mở cấm chế ra lão phu hiển nhiên yên tâm. Chuyện là thế này, ước định thời gian tiến vào Ma Giới của chúng ta lúc trước sợ rằng phải tiến hành sớm một chút. Bởi vì lão phu vừa nhận được tin, mấy năm sau hai tộc chúng ta sẽ phản công Ma Tộc, mà lúc đó dường như ba đại thủy tổ cũng cùng phủ xuống Linh Giới chúng ta. Đến lúc đó vô luân trận chiến này thắng hay thua, thì sợ rằng chúng ta cũng không còn cơ hội lẻn vào Ma Giới. Nếu muốn có hai linh vật kia thì chúng ta chỉ có thể trước đó tiến vào Ma Giới. Thần sắc Lũng gia lão tổ phút chốc bỗng trở nên vạn phần ngưng trọng.
Ba đại thủy tổ Ma Giới! Hàn Lập vừa nghe lời này sắc mặt liền đại biến.
Xem ra Hàn đạo hữu cũng nghe nói qua danh tiếng ba đại thủy tổ Ma Tộc này. Ba lão ma này là ba tồn tại có thần thông lớn nhất trong đám Cổ Ma nguyên thủy tại Ma Giới. Thánh Tổ Ma Tộc bình thường còn xa mới sánh bằng. Nghe nói vài tồn tại Đại Thừa Kỳ dị tộc ở Linh Giới chúng ta từng chết trong tay ba người này. Lũng gia lão tổ vừa nói đến đây, đồng tử không khỏi hơi co lại một chút.
Vẻ mặt Hàn Lập liền thoáng chút âm trầm, ánh mắt chớp động dường như đang tự đánh giá điều gì đó.
Lũng gia lão tổ vẫn chưa mở miệng nói thêm, chỉ lẳng lặng chờ Hàn Lập trả lời.
Theo ta được biết, ba đại thủy tổ không hề rời khỏi Ma Giới. Năm đó Đại Thừa Kỳ dị tộc dường như sau khi xông vào Ma Giới mới chết trong tay bọn chúng.
Lũng huynh có thể xác định tin tức này không nhầm lẫn chứ? Một lúc lâu sau, Hàn Lập mới chậm rãi mở miệng nói.
Sao vậy, Hàn huynh nghi ngờ lời tại hạ nói sao? Lũng gia lão tổ không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại hỏi một câu.
Không phải Hàn mỗ không tin đạo hữu, mà chuyện Lũng huynh vừa nói không phải chuyện đùa, tại hạ không thể không thận trọng một chút. Thần sắc Hàn Lập không đổi, trả lời.
Nếu là thế thì Hàn đạo hữu cứ yên tâm. Tin tức này lão phu lấy được từ Thánh Đảo, mà tin tức này cũng từ miệng Ngao Khiếu tiền bối bên Yêu Tộc nói ra. Lão nhân gia hắn đã nói như thế thì Hàn đạo hữu cảm thấy có mấy phần là giả? Lũng gia lão tổ nhìn chằm chằm khuôn mặt Hàn Lập, chậm rãi nói từng chữ.
Ngao Khiếu lão tổ, lão nhân gia hắn đã đến Thánh Đảo sao? Hàn Lập thầm kinh ngạc, ánh mắt ngưng trọng vội hỏi một câu.