Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2039: Hấp Ma Nghĩ



"Hấp Ma Nghĩ, là Hấp Ma Nghĩ hải!"

Vừa nhìn thấy những ma trùng màu tím có hình dáng như chiếc đũa kia, Hàn Lập ngay tức khắc hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vài phần sợ hãi hiếm thấy.

"Đi, chạy về thành!" Hàn Lập không chút do dự quát to một tiếng, linh quang bên ngoài thân chợt lóe, hóa thành một đạo thanh sắc trường hồng bay lên trời, hướng Huyết Nha Thành phá không bay đi.

Chỉ là mấy chớp động, thanh sắc độn quang đã vượt qua hơn trăm trượng.

Nữ đồng cũng cuống quít hướng trên mặt đất lăn một vòng, hóa thành nguyên hình một con thú nhỏ nhanh chóng đuổi theo phía sau, nhoáng lên một cái nhập vào trong thân thể Hàn Lập không thấy bóng dáng.

Trùng triều phía sau tốc độ cũng không chậm, nhưng dưới sự toàn lực phi độn của Hàn Lập phút chốc liền biến mất vô ảnh vô tung.

Chuyện tình cổ quái lại xuất hiện, trùng triều sau khi đem lục vụ cắn nuốt hết, sau khi đám mây côn trùng phô thiên cái địa khẽ run lên, không ngờ như thủy triều lui về phía sau, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.

Mặc dù Hàn Lập không thấy cảnh đó nhưng trên bay đi trong lòng cũng không có lơi lỏng. Ngược lại trong đầu lục lọi các tư liệu có liên quan tới Hấp Ma Nghĩ. Kết quả sắc mặt hắn càng trở nên âm trầm.

"Nơi đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đầu tiên là độc thú cỡ Điệp Vĩ Thú hình thú triều, sau đó ngay cả ma trùng cấp bậc như Hấp Ma Nghĩ cũng xuất hiện! Côn trùng tạo thành Nghĩ hải này là một trong mấy đại thiên tai của Ma giới, căn bản không phải sức người có thể ngăn cản." Hàn Lập một mặt bay nhanh như điện chớp trong miệng lại lẩm bẩm nói mấy tiếng, một mặt trong lòng lại nghĩ mãi không ra.

Nếu là một con Hấp Ma Nghĩ chẳng qua là miễn cưỡng ngang hàng cùng một gã Luyện Khí kỳ. Nhưng khi chúng tập hợp tạo thành trùng triều với số lượng kinh khủng và dựa vào khả năng hút lấy linh lực ma khí thì đúng là ứng với câu "Gặp ma giết ma, gặp phật giết phật", căn bản không cách nào dùng sức người để tiêu diệt.

Nghe nói nơi bộc phát Nghĩ hải, thường thường không còn một ngọn cỏ. Nơi chúng đi qua, tất cả mọi thứ đều bị Hấp Ma Nghĩ cắn nuốt sạch sẽ.

Điệp Vĩ Thú tạo thành thú triều cũng xem như cực kỳ đáng sợ. Nhưng so sánh với Nghĩ hải chắc phải bái làm sư phụ, mức độ nguy hiểm căn bản không đáng nhắc tới.

Có tin đồn nói rằng, thậm chí đã từng có cấp bậc Thánh Tổ tồn tại cũng bị Nghĩ hải này cứng rắn vây khốn hao hết pháp lực mà chết.

Mặc dù bản thân Hàn Lập thần thông to lớn nhưng cũng tuyệt đối không muốn lâm vào trong đó.

Nhưng đợi đến khi Hàn Lập thấy đầu tường thành khổng lồ của Huyết Nha Thành phía xa xa, trong lòng đột nhiên trầm xuống.

Giờ phút này Huyết Nha Thành bị tầng tầng lớp lớp ma thú lớn nhỏ vây quanh đến nước chảy không lọt. Chí ít cũng cỡ trăm vạn con.

Những ma thú này khí tức mạnh yếu bất đồng. Trong đó có mấy cái cường đại dị thường, dường như cũng không kém linh áp cường đại của Ma tộc tôn giả.

Nhưng càng kỳ lạ là những ma thú này không phát động công kích đối với Huyết Nha Thành. Ngược lại, mỗi loài lại tập trung lại một chỗ, hướng bốn phía hoang dã nhìn quanh không ngừng, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gầm nhẹ bất an.

Trên đầu thành Huyết Nha Thành, giờ phút này cũng chen chúc đông đảo Ma Tộc.

Trong đó có thủ vệ của Huyết Nha Thành, nhưng nhiều hơn cả là những Ma Tộc phổ thông đang lưu trú tại thành.

Bọn họ đối với chút ít ma thú phía ngoài cấm chế thì làm như không thấy. Trên mặt đồng dạng toát ra vẻ sợ hãi gắt gao nhìn chằm chằm phía cuối cùng nơi hoang dã, giống như sau đó không lâu sẽ xuất hiện cái gì đó cực kỳ kinh khủng.

"Chẳng lẽ Ma tộc trong thành đã biết chuyện Hấp Ma Nghĩ sắp đến rồi." Nhìn thấy tình hình quỷ dị như thế, tâm niệm Hàn Lập chuyển động thật nhanh, trong lòng tức khắc đoán ra cái gì đó.

Lấy độn tốc của Hàn Lập nên chỉ trong chốc lát, độn quang chợt lóe trên bầu trời chỗ từng bầy mà thú tụ tập, cũng không hề có ý che giấu, hướng trên đầu thành Huyết Nha Thành một phát chui vào.

Những tầng cấm chế đã mở ra kia chỉ hơi xao động mấy cái, căn bản không cách nào ngăn cản Hàn Lập.

Đông đảo Ma Tộc chỗ đầu tường thành thấy như vậy mặc dù cả kinh nhưng với tình hình trước mắt thì cũng không có ai tiến lên hỏi hay cản trở gì.

Thanh quang chớp động một cái, Hàn Lập liền hướng trung tâm thành mà bắn tới.

Giờ phút này trong Huyết Nha Thành hỗn loạn thành một đống. Cấm chế cấm không rõ ràng đã triệt bỏ, đủ loại độn quang trên không trung bay tứ phía. Cũng có một số ma nhân trực tiếp khống chế một cổ ma phong tập trung thành một đoàn trong thành, thần sắc ngưng trọng, đều khe khẽ nói với nhau cái gì đó.

Một đại kiếp nạn sắp tới.

Tại phụ cận hư không lúc này chớp động một cái, một đạo ánh sáng màu vàng hướng bên này nhanh chóng lướt qua mà bắn đến.

Hàn Lập hơi ngẩn ra nhưng cánh tay vừa động một cái liền đem đoàn sáng màu vàng cầm vào trong tay.

Nhất thời, một cổ liệt diễm tại lòng bàn tay bạo liệt mà ra. Âm thanh thâm trầm của Lũng gia lão tổ thoáng cái truyền vào trong tai.

Mặc dù chỉ vài lời ít ỏi nhưng Hàn Lập nghe xong sắc mặt liền biến đổi, độn quang hơi biến đổi hướng một góc trong thành mà bắn tới.

Một lát sau, Hàn Lập thu độn quang lại, người bỗng nhiên xuất hiện trong một cái sân nhỏ.

Lũng gia lão tổ, Vũ y thiếu nữ, Lâm gia nam tử, Huy trưởng lão rõ ràng đã đợi ở đây khá lâu. Nhưng lại không thấy bóng dáng của Thiên Thu thánh nữ cùng đám người linh tộc đâu cả.

"Hàn đạo hữu, ngươi cuối cùng cũng tới rồi. Nếu ngươi tới muộn một chút nữa e rằng chúng ta đã đột phá vòng vây đi trước rồi." Lũng gia lão tổ vừa thấy Hàn Lập tức thì vui mừng nói.

"Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là do sự tình Ma Nghĩ? Nếu mà như vậy thì không cần quá kinh hoảng, lấy độn tốc của chúng ta mà nói thì bây giờ chạy trốn cũng không thành vấn đề." Hàn Lập hướng mấy người gật đầu, thần sắc nghiêm túc nói.

"Xem ra Hàn huynh vẫn chưa biết, trước đó không lâu bốn phía Huyết Nha Thành đều xuất hiện dấu vết của Hấp Ma Nghĩ. Hiện tại trong thành người người đều biết, số ma thú ngoài kia cũng là bị Nghĩ hải ép buộc mà đến. Giờ phút này phạm vi mấy vạn dặm quanh đây đã bị Nghĩ hải vây kín rồi. Cho dù lấy thực lực chúng ta muốn phá vòng vây, sợ rằng cũng phải mạo hiểm không ít." Lũng gia lão tổ nghe vậy, than nhẹ một tiếng trả lời.

"Nói như vậy khu vực quanh đây đã hoàn toàn bị Nghĩ hải bao vây? Hèn gì những ma thú kia có thể ở chung hòa thuận với người trong thành. Nhưng mà càng như vậy chúng ta càng phải sớm phá vây. Nơi đây là mục tiêu lớn như thế, nếu đợi sau khi Ma Nghĩ hiện thân. Huyết Nha Thành nhất định là bị vây trong trung tâm Nghĩ hải. Lúc đó muốn chạy trốn càng thêm muôn vàn khó khăn." Hàn Lập sắc mặt khẽ biến, cũng không nghi ngờ liền mở miệng nói.

"Điểm này Lũng mỗ cũng biết. Nhưng mà trước khi phá vây ta còn một số việc cần đại diện nói ra. Bởi vì lần này mấy vị đạo hữu phá vây có phần lành dữ khó liệu nên để phân tán áp lực của Nghĩ hải quyết không thể tập trung hành động cùng nhau. Nếu không lấy sự giảo hoạt của Hấp Ma Nghĩ tuyệt đối sẽ đem mấy người chúng ta thành mục tiêu chủ yếu, sợ rằng chúng ta thật sự phải ngã xuống ở đây. Mà với sự đáng sợ của Hấp Ma Nghĩ hải, chúng ta có lẽ chỉ còn cách trốn vào man hoang chi địa mới có thể thật sự an toàn lại. Man hoang chi địa rộng lớn vô cùng, chúng ta e rằng rất khó để tụ tập lại cùng nhau. Cho nên chỗ lần sau tập hợp chính là Huyễn Dạ Thành trước Huyễn Khiếu sa mạc. Một khi chúng ta lao ra Nghĩ hải, không cần dừng lại chờ cái gì mà thẳng hướng thành cần đến mà đi. Đợi đến Huyễn Dạ Thành chúng ta lại một lần nữa hội họp sau liền có thể lần nữa thương lượng sự việc Bát Túc Ma Tích cùng Huyễn Khiếu sa mạc." Lũng gia lão tổ một mạch nói.

"Nếu như có người lộ trình bị trì hoãn hoặc vì nguyên nhân nào đó mà bị vây khốn một chỗ không cách nào đến được Huyễn Dạ Thành thì phải làm thế nào? Chung quy cũng không thể để cho những người đến trước phải chờ đợi từ đầu đến cuối." Lâm gia nam tử tóc dài nhướng mày một cái đưa ra thắc mắc.

"Chư vị yên tâm! điểm này lão phu cũng đã cân nhắc qua. Tính từ bây giờ, thời gian chúng ta tụ hội ước định vào ngày này của hai năm sau. Đến lúc đó vô luận là mấy người đến, quá hạn thì không cần đợi nữa. Về phần địa điểm tụ hội chính xác là khách sạn lớn nhất trong Huyễn Dạ Thành." Lũng gia lão tổ đã suy tính trước việc này liền không chút do dự nói.

"Chỉ cần không phải gặp bất trắc gì quá lớn thì hai năm thời gian cũng đủ rồi. Địa điểm tụ hội Hàn mỗ không có ý kiến gì, cứ như lời của Lũng huynh đi. Đúng rồi, đám người Thiên Thu đạo hữu đi đâu mà đến bây giờ cũng không thấy bọn họ xuất hiện." Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút gật gật đầu nói.

Những người khác nghe vậy cũng đồng dạng không có ý phản đối.

"Đúng rồi, vì sao cũng không thấy đồng đạo Linh tộc của Thiên Thu đạo hữu, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Hàn Lập nhìn bốn phía một chút đột nhiên hỏi một câu.

Nghe nói như vậy, đám người Lũng gia lão tổ lại đều lộ ra vẻ mặt quái dị.

"Hàn huynh có điều không biết, đám người đạo hữu Linh tộc hai ngày trước đã rời đi trước một bước. Trong tay ta còn có ngọc giản lưu ngôn của Thiên Thu đạo hữu, Hàn huynh trước có thể xem qua một chút. Lũng huynh cũng là vừa lấy được nó, nội dung bên trong các đạo hữu khác cũng đã xem qua rồi." Lần này lại là Vũ y thiếu nữ thản nhiên giải thích. Tay ngọc vừa nhấc, một khối bạch sắc ngọc giản hướng Hàn Lập ném qua.

Lũng gia lão tổ nghe vậy trên mặt cũng đổi thành vẻ cười khổ.

"Có chuyện như vậy. Ta xem một chút vậy." Hàn Lập nghe vậy hơi ngẩn ra, tay vừa nhấc đem ngọc giản thu vào trong tay, thần niệm liền hướng trong đó đảo qua.

Chỉ là mấy hơi thở thời gian, Hàn Lập nhướng mày đem thần niệm thu trở lại, sau khi suy nghĩ một chút nói ý kiến của mình.

"Thì ra là Thiên Thu đạo hữu bọn họ đột nhiên gặp phải một chuyện vô cùng trọng yếu mới không thể không rời đi trước một bước. Hơn nữa cũng hẹn chúng ta gặp mặt ở Huyễn Dạ Thành vì vậy thương lượng lúc trước càng thêm không có vấn đề."

"Đúng thế, mặc dù không biết Linh tộc bên kia gặp phải chuyện gì nhưng có thể làm cho bọn họ vội vàng như thế, không tiếc cùng chúng ta tách ra hành động. Chắc là gặp là đụng phải đại sự không thể coi thường. Phương diện thực lực bên Linh tộc cũng không dưới bọn ta, chúng ta không cần lo lắng nhiều làm gì. Trái lại việc chúng ta không nên chậm trễ hiện nay là phải lập tức phá vòng vây. Tựa hồ bên Ma tộc rất nhiều người có cùng ý nghĩ với cùng chúng ta. Không ít người đã bắt đầu rời khỏi Huyết Nha Thành rồi."

Lũng gia lão tổ ánh mắt hướng phía xa đảo qua liền khẽ gật đầu, thâm ý sâu sắc nói.

Hàn Lập thần khẽ động, thần niệm nhất thời liền phóng hướng bốn phía Huyết Nha Thành đảo qua.

Chỉ thấy trong chốc lát thời gian bọn họ đang thương nghị đã có mấy ngàn tên trung - cao giai ma tộc tạo thành mười mấy chi đội ngũ rời khỏi Huyết Nha Thành, đang dè dặt cẩn thận hướng nơi hoang dã xa xa mau chóng bay đi.

Kể từ khi có người mở đầu, Ma tộc còn lưu trong thành càng thêm kinh hoàng. Chi chít Ma tộc cấp thấp càng thêm không chần chờ gì nữa mà bay ra khỏi Huyết Nha Thành, hướng bốn phương tám hướng như thủy triều ào ào tuôn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.