Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2114: Lam Bộc hồ



Cự hoa khẽ đung đưa rồi lóe một cái lại biến mất trong hư không không thấy bóng dáng.

Sau một khắc, khe hở nơi bà lão biến mất bắt đầu rung động, hư ảnh cự hoa lóe lên rồi chui thẳng vào trong đó.

"Ầm ầm", một tiếng nổ lớn vang lên!

Khe không gian run rẩy không ngừng, từ trong đó lại có từng mảng lớn phấn hồng quang hà tuôn ra như núi lửa phun trào.

Quang hà còn kéo theo một bóng người màu đỏ đang ngã loạng choạng, chính là bà lão Hạc Nhan.

Thân hình bà ta xoay tròn chuyển động vài vòng trong quang hà, không ngờ lại có vẻ như không thể làm chủ được hành động của mình vậy.

Không chỉ có vậy, sau khi phấn hồng hà quang mãnh liệt phun trào ra, khe không gian cũng chớp tắt không ngừng rồi vỡ tan nát ra.

Không ngờ đóa phần hồng cự hoa kia thoạt nhìn tưởng tầm thường nhưng uy lực của nó lại lớn đến độ có thể trực tiếp phá vỡ hư không!

Bà lão kinh sợ gầm nhẹ lên một tiếng, quải trượng trong tay mạnh mẽ đánh ra bốn phía nhanh như thiểm điện, bốn đạo trượng ảnh khổng lồ hiện ra rồi lóe một cái lại hóa thành bốn cỗ lốc xoáy màu vàng cuốn thẳng lên cao, khẽ tách phấn hồng quang hà khắp bốn phía ra, bấy giờ thân hình bà lão mới ổn định trở lại.

Nhưng trên mặt Hạc Nhan lúc này tràn ngập vẻ kinh hoàng tột độ, ánh mắt nhìn về phía Bảo Hoa lại càng mơ hồ pha thêm một tia sợ hãi, trong lòng không kìm được suy nghĩ:

"Hóa ra đây chính là Huyền Thiên Linh Vực, một khi bị nó bao phủ sẽ không thể nào cậy nhờ được bất kỳ thiên địa nguyên khí nào từ ngoại giới mà chỉ có thể dùng pháp lực của chính bản thân mình để chống chọi với công kích khi trước. Nếu nói như thế thì những bậc Đại Thừa như các nàng gần như đã bị thẳng tay gạt bỏ đi tới bảy tám phần thần thông! Không trách được ngay cả Thiên Khấp dù vượt xa nàng cả về pháp lực hay thần thông nhưng vừa nhận ra thần thông mà Bảo Hoa thi triển liền ngay lập tức trốn mất tăm tích."

Vừa nghĩ tới vị sư huynh này, bà lão cũng bất chấp nỗi sợ hãi trong lòng mà vội vàng quay đầu nhìn lại phía bên kia.

Chỉ thấy ở bờ biên kế bên phấn hồng thế giới, chẳng biết từ lúc nào Thiên Khấp đã bị vô số hư ảnh cự hoa ngăn lại, Huyết Quang Kinh Long do hắn hóa thân thành va trái đụng phải khắp nơi, nơi hắn đi qua hoa ảnh lũ lượt bị chém vỡ ra.

Nhưng hư không ở gần đó lại lập tức hiện ra ngày một nhiều phấn hồng hư ảnh, tầng tầng lớp lớp chen chúc nhau lao tới.

Với khí thế như chẻ tre của Huyết Quang, chỉ vài lần chớp tắt hắn đã liên tiếp phá vỡ mười mấy tầng chướng ngại, sắp sửa thoát ra ngoài Hoa giới.

Nhưng lúc này, Bảo Hoa vốn đứng yên bất động ở trung tâm hoa giới lại cười nhạt một tiếng, một tay nhẹ nhàng bấm niệm pháp quyết.

Một tay khác đang nâng phấn hồng hoa thụ lập tức bừng sáng hào quang, vô số phấn hồng phù văn từ đó tuôn ra, cũng điên cuồng chuyển động xung quanh Bảo Hoa.

Bà lão áo đỏ chỉ cảm thấy cảnh sắc bốn phía khẽ mơ hồ rồi biến đổi, mà nàng thì lại quỷ dị xuất hiện ở một nơi khác trong Hoa giới.

"Đại Na Di thuật!"

Bà lão thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng đảo mắt nhìn ra bốn phía.

Chỉ thấy huyết quang vốn dĩ đang ở bờ biên của Hoa giới giờ này lại xuất hiện ở cách bà ba mươi trượng, một lần nữa bị tầng tầng lớp lớp hư ảnh cự hoa vây vào bên trong.

Bà lão hơi do dự, còn chưa quyết định được có cần ra tay tương trợ hắn hay không thì hư không thì không gian gần nàng bắt đầu dao động, vô số phấn hồng hoa ảnh cũng hiện ra, chen chúc tới tấp lao đến tương tự bên phía huyết quang.

Sắc mặt bà lão tái nhợt nhưng lập tức cắn răng ném quải trượng ra ngoài, quải trượng lập tức huyễn hóa ra một con ngỗng trắng lớn chừng một trượng, hai mắt phả ra kim quang, hai cánh vỗ đập không ngừng.

"Veo veo", có tiếng xé gió vang lên!

Phong nhận dày đặc xuất hiện xung quanh bạch hạc rồi bắn liên tiếp về bốn phương tám hướng, mà hai tay bà lão thì bấm niệm pháp quyết sau đó vỗ đầu, thiên linh cái hé mở, một cỗ hoàng khí xông ra từ đó. Hoàng khí quay cuồng, từ đó truyền ra một tiếng thét gào rồi lại biến ảo thành một mặt quỷ lớn như một tòa lầu.

Nửa bên mặt quỷ là khuôn mặt một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, mà nửa bên kia thì lại là mặt xanh nanh vàng vô cùng dữ tợn, mà khi tiếng thét gào ngưng lại thì nó lại há lớn miệng phun ra một cỗ ma phong.

Ma phong này vừa ra khỏi miệng thì nơi mà nó quét qua tức thì cát bay đá chạy mà biến thành một khoảng tối tăm mù mờ, nó không ngừng cuốn ra bốn phía, có vẻ nó đang có ý định muốn hình thành một phương thiên địa trong Hoa giới này.

Thiên Khấp ở phía bên kia, sau khi biết mình không thể nào dễ dàng trốn chạy cũng thu lại huyết quang rồi khẽ lắc mình huyễn hóa thành một hư ảnh ma sư (sư tử ma) toàn thân huyết hồng cao hơn trăm trượng, huyết khí cuồn cuộn tuôn ra từ người rồi hóa thành một mảnh huyết sắc vụ hải cuốn ra hoa ảnh khắp bốn phía.

Trong khoảnh khắc, không ngờ hai ma này lại có ý định đổi khách thành chủ ngay tại Hoa giới!

Bảo Hoa thấy cảnh này thì hơi nhíu mày lại, nàng bất giác khẽ thở dài một hơi, mà sau đó khẽ rung hoa thụ trong tay một cái.

Trong phút chốc, một màn quỷ dị xuất hiện.

Hơn trăm đóa phấn hồng cự hoa vốn dĩ còn đang chiếm giữ trên đầu các cành cây đồng thời lóe lên rồi chậm rãi rớt xuống.

"Đi"

Một tay áo Bảo hoa phất về phía những đó phấn hồng cự hoa này, đồng thời miệng quát lên một tiếng.

Một khắc sau đó có tiếng "phốc phốc" truyền đến.

Những đóa hoa màu phấn hồng bay thẳng lên trời cao rồi lũ lượt huyễn hóa thành từng đoàn từng đoàn ma diễm, rồi trong nháy mắt, những đóa ma diễm này lại dung hợp thành một thể mà biến thành một vùng biển lửa màu phấn hồng.

Ban đầu biển lửa chỉ lớn chừng hơn một mẫu, nhưng khi vừa tiếp xúc với những hoa ảnh đang lơ lửng trong hư không gần đó thì chúng cũng lập tức hóa thành phấn hồng ma diễm, rồi điên cuồng lan tràn khắp bốn phương tám hướng.

Chỉ chưa đủ thời gian vài lần hô hấp mà cả bầu trời Hoa giới liền biến thành biển trời ma diễm, ngay sau khi Bảo Hoa lẩm nhẩm niệm vài từ thì cả vùng biển lửa như réo gọi lẫn nhau mà đồng loạt hùng hổ lao về phía hai ma ở đối diện.

Thiên Khấp và Hạc Nhan thấy vậy đồng loạt đại biến sắc mặt, như có thần giao cách cảm mà quay lại nhìn nhau một cái, ngay sau đó lại đồng loạt lấy ra một viên đan dược màu huyết hồng rồi nuốt vào.

Khí tức trên người hai người lập tức tăng mạnh, dường như hai người đang bắt đầu liều mạng thúc giục ma công.

Đáng thương cho hai ma vốn có thể coi là bậc Đại Thừa cao cấp nhất ở Ma giới vậy mà giờ đây không thể nào nhờ cậy vào lực lượng của thiên địa nguyên khí mà chỉ còn cách phục dụng đan dược kích thích tiềm lực để cắn răng chống chọi phấn hồng ma diễm.

Trong chốc lát, ma diễm cuồn cuộn cao ngút tận trời đã bao phủ hoàn toàn hai ma, cả Huyền Thiên Hoa giới cũng đã hóa thành thế giới của lửa!

Mà lúc này, gốc phấn hồng hoa thụ kia cũng trở nên trụi lủi, hơn nữa thể tích của nó so với trước cũng nhỏ đi tới hơn một phần năm.

Mà trong khoảnh khắc pháp quyết trong miệng Bảo Hoa cũng đột nhiên dừng lại, ngọc dung không ngờ lại biến trắng biến đỏ vài lần.

Sau đó, thần sắc của nữ tử này lập tức trở nên khó coi, nàng cười khổ một tiếng rồi cũng lấy ra một viên đan dược màu trắng rồi nuốt vào trong bụng.

Vị Ma tộc Thủy tổ này khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, ôm lấy hoa thụ trong tay vào ngực, phía ngoài cơ thể biến ảo thành một tầng tinh quang như lưu ly, hai mắt nàng khép lại, bắt đầu ngưng thần thúc giục bảo vật này.

Nàng hiểu rõ với tu vi kinh khủng của hai vị Thánh tổ già đời Thiên Khấp và Hạc Nhan này, cho dù không có thiên địa nguyên khí tương trợ đi nữa nhưng muốn mạnh mẽ dùng ma diễm luyện hóa bọn họ vẫn là một chuyện vô cùng khó khăn, vì vậy nàng không thể không tìm cách vây khốn họ lâu dài được.

Cứ như vậy, thời gian cứ chầm chậm trôi đi, chớp mắt một cái đã mấy ngày trôi qua.

Đến ngày thứ bảy, Hoa giới vỗn dĩ ngập tràn phấn hồng ma diễm đột nhiên run rẩy rồi lại xuất hiện dấu hiệu bất ổn.

Từ trong phấn hồng ma diễm cuồn cuộn lập tức có hai tiếng hú dài truyền ra, một đoàn hỏa cầu màu hắc hồng và một đoàn huyết quang từ đó bắn ra, lợi dụng một khe hở lộ ra trong khoảnh khắc của Hoa giới mà lao ra với tốc độ không thể tưởng tượng được, thoáng cái chúng đã xuyên thủng giới diện thoát ra ngoài rồi bỏ chạy không hề ngừng lại.

"Tiện tỳ! Hóa ra là ngươi chưa khôi phục tu vi Đại Thừa kỳ, lần tới gặp mặt nhất định sẽ là ngày chết của ngươi!" Trong hỏa cầu đã đi xa mơ hồ có một nữ anh cao vài tấc, hét lớn một tiếng thê lương cực kỳ.

Chớp tắt vài lần, hỏa cầu và huyết quang đã hoàn toàn mất dạng ở cuối chân trời.

Một tiếng thở thật dài vang lên!

Bảo Hoa mở mắt ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ tiếc hận.

Cũng không thấy nàng có động tác gì, nhưng ma diễm cuồn cuộn trong Hoa giới lại tự động thu nhỏ lại, trong nháy mắt lại ngưng tụ thành mười mấy đóa phấn hồng cự hoa, một lần nữa trôi về phía hoa thụ rồi vững vàng sinh trưởng trên đó.

Gần như đồng thời, cả tòa Huyền Thiên Linh Vực cũng 'oành' một tiếng rồi hoàn toàn tan rã rồi biến thành từng điểm linh quang biến mất trong không trung.

Hoa thụ trong tay Bảo Hoa cũng thu nhỏ lại trong nháy mắt rồi hóa thành một viên phấn hồng quang cầu bị đôi môi thơm của nàng hút vào trong bụng!

"Không ngờ lại thất bại trong gang tấc rồi! Mặc dù luyện hóa được thân thể hai người này thành tro bụi nhưng với thần thông của hai người bọn chúng thì chỉ vài trăm năm nữa là chúng sẽ tu trở lại được thực lực vốn có mà thôi, xem ra sau này còn phải đánh qua đánh lại với bọn chúng vài lần nữa." Bảo Hoa thấp giọng tự nói hai câu, thân thể yêu kiều khẽ động liền lập tức đứng thẳng dậy.

Nhưng ngay lập tức, khuôn mặt nữ tử mặc bạch y hết trắng lại đỏ, thân thể yêu kiều khẽ run rẩy, thiếu chút nữa là không đứng thẳng người được.

Bảo Hoa vội vàng dùng thần niệm đảo qua thể nội, kết quả là vừa nhìn ngọc dung đã trở nên cực kỳ khó coi.

"Phiền phức lớn rồi. Lần này đúng là giết địch một ngàn tự hại tám trăm rồi. Thương tích của ta vừa mới khởi sắc được đôi chút không ngờ giờ lại lập tức chuyển biến xấu tới mức này. Hiện giờ cho dù có linh dược trong tay nhưng không mất hai ba trăm năm cũng không thể nào khôi phục thần thông ban đầu được rồi. Tiếc là Huyền Thiên Linh Vực của ta mới tu thành được một chút bề ngoài, nếu không thì cũng có thể giết chết được hai tên đối đầu này, được vậy thì tổn thất thế này cũng không đáng là bao. Đành phải trở lại Linh giới tĩnh dưỡng cho tốt đã." Bảo Hoa bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, tay áo khẽ run, phấn hồng hà quang lại bừng sáng lên, mà người lại biến mất tại chỗ.

Hàn Lập hiện đang đứng trên đỉnh của một đỉnh đồi màu xám trắng không cao lắm, hai tay chắp sau lưng nhìn về phía xa.

Cách đó vài dặm về phía mà hắn đang nhìn tới, có thể thấy rõ có một cái hồ lớn không tài nào nhìn được hết giới hạn của nó.

Hồ nước này bề mặt có màu xanh lam đậm, hơn nữa ở trên mặt hồ mơ hồ thấy một số cá nhỏ màu trắng bơi qua bơi lại, sinh cơ dường như rất tràn trề.

"Quả nhiên không hổ với cái tên Lam Bộc hồ, hồ này quả nhiên không hề giống với những sông hồ khác ở Ma giới." Hàn Lập rốt cuộc cũng thu lại ánh mắt, thấp giọng tự nói một câu.

Ở phía sau hắn không xa là một thanh niên trắng bóc lạnh nhạt đứng đó, bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ đang trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, đây cũng chính là Chu Quả Nhi rồi.

Lúc này tiểu nha đầu đến từ Tiểu Linh Thiên này sau khi được tận mắt chứng kiến Hàn Lập mấy lần đại chiến với một đám Ma tộc cao giai, đương nhiên cũng không còn hoài nghi gì về thân phận của Hàn Lập nữa.

Mà lúc này con ngươi nàng đang liên láo nhìn khắp nơi, rõ ràng cũng hoạt bát hơn nhiều so với trước kia, nàng không nhịn được mở miệng hỏi:

"Hàn tiền bối, không phải khi trước chúng ta đã từng hỏi thăm được là Lam Bộc hồ này có Thánh tổ Ma tộc tự mình tọa trấn, chúng ta tới đây có thích hợp thật không?"

"Ừ, người ngươi nói là Lam Thác Thánh tổ. Tên ma này độc bá Lam Bộc hồ nhiều năm, từ đó có thể thấy thần thông hắn không nhỏ. Nhưng Huyết Nha Mễ là thứ ta bắt buộc phải có được nên cho dù mạo hiểm một chút ta cũng vẫn phải tới đây một chuyến. Hơn nữa theo ta được biết, Lam Thác Thánh tổ đã ẩn cư nhiều năm, nên cũng chưa chắc hiện giờ hắn đang ở trong hồ, hiện tại tọa trấn Lam Bộc hồ chẳng qua chỉ là một cỗ hóa thân và hai gã đệ tử của hắn mà thôi." Hàn Lập nghe vậy, khẽ mỉm cười trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.