Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2145: Khách Đến Bất Ngờ



Đột nhiên trong hư không xuất hiện vô số đốm sáng màu lam, chúng bắt đầu ngưng kết với nhau tạo thành những bóng người y hệt như tám cái bóng trong suốt khi nãy. Xung quanh Hàn Lạp va Giải Đạo Nhân lúc này bỗng có thêm hơn trăm bóng người trong suốt đang bao vây bọn họ.

"Không thể nào!"

Hàn Lập thấy vậy liền trở nên kinh hoảng.

Nếu những bóng người này có thực lực ngang với tám tên lúc trước, như vậy thì mình sẽ phải cùng một lúc đau với hơn trăm tên có cùng tu vi Hợp Thể Kỳ hay sao?

Cho dù Nguyên Sát có là Thánh Tổ của Ma tộc đi nữa nhưng không thể nào có thần thông đi ngược với lẽ trời như vậy.

Hàn Lập hít sâu một hơi, ở giữa hai mắt của cự viên bỗng nhiên nứt thành một vết máu rồi phun ra làn khí màu đen, làn khí lập tức huyễn hóa thành một con mắt đen như mực. Đúng là Phá Diệt Phá Mục!

Con ngươi yêu dị này mới vừa động đã tỏa ánh mắt lạnh băng nhìn khắp bốn phía.

"Ra là vậy..."

Trong miệng cự viên phát ra tiếng ông ông như chuông kêu, nó đưa một cánh tay chụp tới hư không phía trước.

Không gian liền dấy lên từng trận dao động, cánh tay của cự viên vừa nhoáng lên đã liền mất tích vào trong hư không.

Cùng lúc đó hào quang màu vàng léo lên trước ngực của một bóng người trong suốt vừa được ngưng tụ thành, một bàn tay lông lá xù xì từ trong hư không hiện ra, năm ngón tay cũng nhanh như tia chớp bổ đến.

Một màn không thể tin nổi hiện ra!

Khuôn mặt của bóng người trong suốt vốn không hề có chút cảm tình nào nhưng bỗng chốc trở nên kinh hoảng. Hai tay hắn khoanh lên trước ngực, đột nhiên hào quang lóe lên ngưng kết thành, một cái khiên băng màu lam quay tròn che chăn kín lấy toàn thân. Tiếp đó bàn chân khẽ giẫm, thân hình nó liền như một mũi tên bắn vọt về phía sau.

Bóng người này hoàn toàn khác với tám cái bóng lúc trước, nó không hề dám đón đỡ bàn tay của cự viên.

Nhưng đúng lúc này, cự viên đó Hàn Lập biến thành bổng hét lớn một tiếng làm cho không gian quanh đó cộng hưởng ông ông lên. Bàn tay của cự viên ở phía bên này cũng trở nên sắc bén như không gì không phá được, năm ngón khẽ hé ra bắt lấy tấm khiên băng đem đập nát không còn một mảnh.

Bàn tay lại rít lên một tiếng chói tai rồi bắn vọt đi.

Bóng người trong suốt đang bỏ chạy kia chỉ kịp nhìn thấy trước ngực có một bàn tay lông lá màu vàng thật to nhoáng đến, ngực hắn chợt nóng rát lên. Bàn tay đã xé rách lồng ngực hắn rồi truyền từng cơn đau đớn khủng khiếp vào tận sâu trong hồn phách. Bóng người không kìm chế được đành hét lên một tiếng thật thảm thiết.

Khuôn mặt vốn rất giống Nguyên sát của nó bỗng nhiên biến ảo thành bộ dáng của một ma vật có đôi tai khỉ đang rất giận dữ. Nó gượng gạo cúi đầu xuống nhìn lỗ thủng khổng lồ đó bàn tay lông vàng gây ra trước ngực.

"Phanh!"

Một ngọn lửa bạc cháy bùng lên trên bàn tay lông vàng, liền đem ma vật bao trùm vào trong đó.

Con ma vật này gào rống lên mấy tiếng thảm thiết rồi nhanh chóng tắt nghẽn lại.

Lúc này, bàn tay đầy lông vàng khẽ run lên rồi biến mất.

Cự viên lông vàng chậm rãi thu bàn tay vừa rồi trở về.

Mà cùng với lúc ma vật bỏ mạng, các bóng người khác đang phân tán khắp nơi trong không trung bỗng tự nhiên vỡ nát ra, hóa thành vô số điểm sáng màu lam rồi tan biến giữa không trung.

Nguyên Sát đang đứng phía dưới nhìn thấy vậy, lần đầu tiên vẻ khó coi mới xuất hiện trên mặt ả.

Ma vật trong suốt mà ả nuôi khi nãy là Tinh Tượng Thú, một loại ma thú cực kỳ hiếm hoi. Chẳng những nó có được thần thông cực kỳ băng lạnh mà còn có thiên phú một lúc hóa thành trăm ngàn tấm thân, ở các trận chiến trước đây, mỗi khi thả con thú này ra, nếu đối thủ không thể tìm ra bản thể của nó, thì chỉ nhờ vào những hóa thân nó có thể quét sạch đối thủ có tu vi dưới Đại Thừa Kỳ.

Mà Nguyên Sát cũng nhờ có nó mà tiêu diệt được không biết bao nhiêu cường địch. Nhưng vừa rồi mới chỉ thả nó ra được một chút đã bị Hàn Lập dễ dàng khám phá ra điểm yếu rồi đem giết luôn.

Điều này nằm ngoài dự đoán của ả, sự khinh thường Hàn Lập lúc trước của ả cũng giảm đi hơn phân nửa.

Tuy nhiên ma thạch bản mạng của con Tinh Tượng Thú này đã được ả luyện hóa hòa làm một thể. Dù thân thể nó bị phá đi, nhưng chỉ cần sau này ả tế luyện lại một thời gian thì vẫn có thể làm cho nó sống lại.

Chính vì vậy mà Nguyên Sát càng đề cao cảnh giác, nhưng ả cũng không mấy tức giận vì lần thua thiệt vừa rồi.

"Đúng là có chút bản lãnh. Thảo nào điệu bộ lại ngang tàng đến thế. Nhưng nếu ngươi nghĩ rằng chỉ với một chút thần thông như vậy mà có thể đối chọi với Thánh Tổ thì đã sai hoàn toàn rồi. Ta không biết tên Thánh Tổ lúc trước ngươi nhìn thấy đang bị cái gì, hay gặp phải hoàn cảnh phức tạp nào. Nhưng bây giờ bổn tọa sẽ toàn lực ra tay, ngươi sẽ tuyệt đối không có phần thắng đâu." Nguyên sát nói mấy câu lạnh lùng xong liền bấm niệm pháp quyết. Một đám mây màu lam sáng rực hiện ra sau lưng ả, sau đó lại hóa thành một cột sáng phóng lên cao vút.

Tiếp đó, một cái bóng ảnh chó sói cao hơn mười trượng bất ngờ xuất hiện trên không, toàn thân nó màu lam, hai hốc mắt có lửa cháy đỏ rực.

Một làn khí tức đáng sợ làm người ta nghẹt thở từ thân hình con sói tỏa ra tràn ngập khắp trời đất, rồi hướng tới phía bên đám người Hàn Lập.

Cự viên đó Hàn Lập biến thành bị luồng khí tức khủng khiếp này ập đến liền run lên, hai chân nó cũng loạng choạng lùi nhanh về sau vài bước.

Cho dù Hàn Lập có là vô địch trong giới Hợp Thể Kỳ đi nữa, nhưng khi hắn đối mặt với áp lực của một gã Đại Thừa Kỳ cũng không tránh khỏi bị ép thụt lui lại.

Giải Đạo Nhân ở bên này vẫn tỏ ra lạnh lùng như thường, một tay của gã khẽ vung lên, thả ra một vầng hào quang màu vàng đem toàn thân hắn và Chu Quả Nhi cạnh đó bao bọc vào trong.

Khi làn áp lực khủng khiếp tràn tới chỗ Giải Đạo Nhân, quầng sáng ở phía trước chỉ lóe lên vài cái rồi hoàn toàn không có chuyện, gì xảy ra tiếp.

Chu Quả Nhi đứng bên cạnh cũng không hề tổn thương cọng tóc nào.

"Đây là bản mạng ma tướng của Nguyên Sát sao, quả đúng là vô cùng đáng sợ! Giải huynh, bây giờ ngươi đã khôi phục được mấy phần pháp lực rồi, có thể toàn lực đánh một trận không?" Cự viên tỏ ra kiêng kị nhìn về bóng ảnh của con sói màu lam phía xa, nó lại quay qua Giải Đạo Nhân hỏi.

"Bây giờ ta vẫn còn thiếu một chút nữa mới khôi phục lại cảnh giới Đại Thừa, nếu chỉ một mình ta thì không thể đánh lui ả được." Giải Đạo Nhân đờ đẫn trả lời.

"Không phải chỉ một mình Giải huynh, còn có Hàn mỗ ở đây. Nếu bây giờ không đánh lui ả, chỉ sợ ả sẽ không để yên cho chúng ta đi. Đạo hữu hãy ra tay hết sức dị" Cự viên nói oang oang.

"Nếu ta và ngươi phối hợp thì đúng là có thể thắng." Ánh mắt của Giải Đạo Nhân chợt lóe, hắn gật đầu trả lời.

Hàn Lập nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Cự viên đó hắn biến thành liền không hề do dự đấm thùm thụp vào ngực, tiếp đó quanh thân nó bay ra vài quần sáng đủ loại màu sắc khác nhau. Sau khi quay một vòng, chúng liền biền thành các hình ảnh của các loại Chân Linh như Thiên Long, Thải Phượng, Côn Bằng…

Mà Phạm Thánh Kim Thân đang ở một bên khác cũng quay về nhập vào thân hình của cự viên.

Ngay sau đó thân hình của cự viên lông vàng nhanh chóng lớn lên gấp bội, chẳng mấy chốc đã hóa thành một con quái vật to như quả núi. Đồng thời xung quanh thân thể nó tỏa ra hào quang màu vàng rực rỡ, nó rống to một tiếng, lập tức biến thành hình dáng ba đầu sáu tay

Còn Giải Đạo Nhân bước nhanh một bước về phía trước, trong vầng hào quang màu vàng hắn liền trở về hình dáng vốn có là một con cua khổng lồ. Trên thân nó bỗng vang lên một tiếng sấm inh tai rồi tuôn ra vô số tia chớp màu bạc, chúng đan chi chít vào nhau rồi tạo thành một cái võng bằng sấm chớp thật lớn che phủ toàn thân con cua bên dưới.

Nguyên Sát nhìn thấy hình dạng của cự viên và con cua khổng lồ thì đồng tử khẽ co lại, ả cũng không nói gì thêm mà đem bàn tay lật lên, trong tay bỗng hiện ra một cây chùy nhỏ màu nửa xanh nửa trắng.

Cây chùy dài khoảng ba thước, mặt ngoài chi chít khoảng hơn trăm hoa văn hình con mắt màu vàng.

Cổ tay của Nguyên sát khẽ run lên, cây chùy nhỏ tỏa ra ánh sáng chói mắt, hơn trăm con mắt trên thân nó cũng đồng thời mở ra để lộ bên trong là những con người màu vàng nhạt đang chớp chớp chuyển động không ngừng.

Nếu nhìn vào cảnh này, quả thật làm cho người ta sợ lạnh tóc gáy!

Nguyên Sát hừ lạnh, cánh tay hơi động đem cây chùy nhỏ ném lên trên không trung.

Một tiếng nổ vang lên, giữa không trung đột nhiên hiện ra bóng một cây chùy thật lớn màu trắng. Nó hung hăng đập xuống.

Từ trên bóng chùy truyền đến những tiếng sấm inh tai.

Hai mắt của Hàn Lập lóe sáng, hắn tỏ ra hơi ngạc nghiên.

Cây chùy màu trắng không đánh về phía Hàn Lập cùng với Hoàng Kim Cự Giải, mà nó lại bay tới một ngọn núi nhỏ ở bên dưới.

Dựa vào uy thế khủng khiếp của cây chùy, chỉ sợ nếu đỉnh núi bên dưới bị đánh trúng chắc chắn sẽ bị đạp nát.

Nhưng đúng lúc này, trên đỉnh núi lại vang lên một âm thanh lạnh nhạt của một nam tử nào đó.

"Nguyên đạo hữu quả không hổ thẹn là một Thánh Tổ của Ma tộc, chỉ mới một lúc đã phát hiện ra lão phu rồi!

Tiếng nói vừa dứt thì một đạo cầu vồng màu bạc từ trên đỉnh núi lóe lên, nó hơi chớp động một cái đã đụng vào bóng chùy đang đánh xuống.

Một tiếng nổ long trời lở đất!

Hai làn hào quang màu bạc và trắng hòa vào nhau tạo thành một quả cầu thật lớn. Khối cầu ở giữa không gian nổ tung ra, hóa thành những cơn lốc dao động kịch liệt hướng về các nơi tràn đi.

Các đỉnh núi, rừng cây ở xung quanh đó liền biến thành tro bụi, cả một vùng rộng lớn cũng bị san phẳng.

Sau khi cơn lốc của vụ nổ tan đi, không trung phía trên đỉnh núi lúc nãy bỗng hiện ra thêm hai bóng người.

Hàn Lập cúi xuống, ánh mắt vừa nhìn thấy họ, trong lòng hắn bỗng như trời nghiên đất ngả.

Hai người kia là một nam một nữ, nam mặc chiếc áo bào màu bạc, hai bên có sọc đen thui chạy đài đến tận hông, khuôn mặt trẻ trung, hắn đang thản nhiên cười.

Nữ có đáng vẻ thướt tha, da thịt trắng như tuyết, mái tóc đài óng ánh như bạc nguyên chất thẳng tắp sau lưng. Càng nhìn càng thấy thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp trong trắng cực kỳ, làm cho người ta có cảm giác như được thoát tục vậy.

Nàng vừa hiện ra đã dùng đôi mắt màu xanh nhạt xinh đẹp ngóng về cự viên đó Hàn Lập biến thành, vẻ mặt của nàng có chút kích động.

Nguyên Sát vừa thấy gã nam tử kia thì trở nên cau có, trên mặt liền như được phủ thêm một tảng băng, ả nói:

"
Ngao Khiếu, lão gia hỏa như ngươi cũng dám một mình lẻn tới đây sao? Chẳng nhẽ người không biết sợ chết ư?"

Nam tử kia đúng là tu sỹ Đại Thừa duy nhất của Yêu tộc, hắn xuất thân từ tộc Ngân Nguyệt Lang, chính là Ngao Khiếu Lão tổ.

Thiếu nữ tóc màu bạc ở bên cạnh hắn chính là người mà năm đó Hàn Lập từ biệt ở Côn Ngô Sơn đến tận mãi sau này ở Linh giới vẫn chưa gặp lại, Linh Lung tiên tử.

Hàn Lập vừa gặp lại được Ngân Nguyệt liền tỏ ra ngẩn ngơ, sau khi cơn giật mình qua đi hắn lại tỏ ra mừng như điên. Nhưng không đợi hắn kịp hỏi thăm lời nào thì Ngao Khiếu đã cười ha hả nói trước:

"
Nguyên Sát, nếu đúng là ngươi thật sự có bản lãnh giữ lại tấm xương già nua này thì ta cũng không xuất hiện ở đây đâu. Nhưng bây giờ ngươi hay xem lại đi, ngoài lão phu còn thêm hai vị đạo hữu này nữa thì ngươi có thể nắm được bao nhiêu phần thắng đây? Đừng nói là bắt ta nắm lại, mà chính ngươi đang gặp phiền toái mới đúng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.