Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2270: Cửu Nguyên Quan



Đạo sỹ có khuôn mặt ngăm đen không nói tiếp điều gì, tay áo khẽ phất, thân hình hơi động liền nhẹ nhàng lướt vào trong khung cửa.

Dường như hắn đã rất quen thuộc đối với cung điện này, cứ một mạch xuyên qua gian phòng làm việc rộng lớn, đi hết dải hành lang dài đến mấy trăm trượng, lúc này ập vào mặt là khoảng không thoáng đãng của một cái sân khá yên tĩnh.

Trong sân được trồng các loại cây hoa xanh biếc vô cùng, bố trí thành một hàng dài gồm rất nhiều các loài hoa to bằng cái bát, rực rỡ muôn màu. Đứng hai bên khung cửa vào sân có hai thiếu nữ mặc cung trang, khăn che mặt màu bạc.

Làn da của cả hai đều trắng trong như ngọc, thướt tha yêu kiều. Trên người hai nàng tỏa ra một loại khí tức phảng phất như có như không khiến cho người khác cảm thấy thâm sâu không lường được.

"Gặp được hai vị tiên tử, tại ha đặc biết đến đây để chào cung chủ!" Đạo sỹ mặt đen thấy hai người thiếu nữ thì lập tức lại gần chắp tay chào hỏi, khách khí cực kỳ.

"Cách đại nhân, nô tỳ thực sự không dám nhận đại lễ của người. Ngài mau vào đi thôi. Cung chủ đã căn dặn trước, hiện giờ đang đợi ngài ở bên trong." Một thiếu nữa uốn vòng eo thon lảng tránh không dám nhận lễ rồi cười ngượng ngùng nói.

"Ha ha, tiên tử thật biết trêu đùa. Vậy Cách mỗ liền vào trong ra mắt cung chủ trước đã." Đạo sỹ mặt đen cũng mỉm cười, lại thi lễ với hai thiếu nữ mới tiếp tục cất bước đi vào.

Xuyên qua một đường đầy hương hoa thơm tho, xung quanh là mảng đất rộng trồng đầy các loại hoa cỏ mướt mát.

Ở phía trước có một quần thể cây hoa xanh tươi sắc tím thanh tao trang nhã khác, một thiếu phụ diện áo bào tím đang đứng trước một gốc hoa, cúi đầu khoan khoái thưởng thức làn hương nhè nhẹ.

"Bái kiến cung chủ!" Đạo sỹ mặt đen không dám chậm trễ, bước vội về phía trước rồi cúi đầu cung kính.

"Cách sư điệt, lúc này không có người ngoài thì cần gì phải trái cung chủ này, phải cung chủ kia, cứ gọi ta bằng sư cô là được." Thiếu phụ chẳng ngẩng đầu mà chỉ khẽ cười nói.

"Ta không dám! Hiện giờ chúng ta không ở trong Cửu Nguyên Quan, sư điệt không dám lỡ miệng vì sợ chẳng may có đại nhân giám sát nào đó nghe được. Như vậy cả ta với cung chủ sẽ đều không tiện." Đạo sỹ nghiêm nghị đáp lời.

"Quả nhiên lá gan của ngươi đã bé đi một ít. Nhưng có những sứ giả đó giám sát khiến chúng ta ở tiên cung này dẫu đứng đầu nhưng vẫn phải bó chân bó tay rất nhiều. Thực không thể tự tại như lúc còn ở quan đâu. Nếu ngươi không muốn quay về, ta sẽ đến gặp sư tổ xin từ bỏ chức vị này rồi đề cử sư điệt đảm đương thay, ngươi thấy sao?" Cuối cùng người thiếu phụ mới chịu ngẩng cằm, để lộ một khuôn mặt trắng trẻo lạ thường, hàng lông mày kéo dài thẳng đến chân tóc mai, thực khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy trong lòng dấy lên một sự uy nghiêm không biết tên.

"Ô, cung chủ, sư tổ sao có thể đồng ý việc này được. Tuy rằng tiên cung Kim Hàn của chúng ta quản lý khu vực nhỏ bé chẳng thấm tháp gì trong phạm vi ảnh hưởng của Cửu Nguyên Quan. Thế nhưng ở đây ở đây có vô số tiên dân, với pháp lực thấp kém như của sư điệt thì sao có thể làm người đứng đầu ở nơi này được." Đạo sỹ mặt đen liên tục lắc đầu.

"Hừ, cái miệng thằng bé này nói thật xuôi tai. Chẳng phải là sư phụ và các sư bá của ngươi ai nấy đều có thần thông hơn xa ta sao, vậy vì đâu mà họ không đứng đầu ở tiên cung Kim Hàn này? Hơn nữa ta bái làm học trò của sư tổ ngươi trễ hơn rất nhiều năm tháng, nhưng đã ở tiên cung này hơn mười vạn năm rồi, đã đến lúc nên thay bằng người khác đi thôi." Thiếu phụ hừ nhẹ rồi nói.

"Ha ha, lúc trước khi chưa bái nhập làm đồ đệ của sư tổ thì cung chủ đã từng là người đứng đầu của một giới diện nhỏ bé. Nay người đảm đương trọng trách ở tiên cung cũng chỉ là dùng dao mổ trâu giết gà thôi. Thay bằng các sư bá hay sư phụ, toàn là những người có bản tính lười biếng vốn có thì thật chẳng cách nào phát triển Kim Hàn Tiên Cung hưng thịnh như ngày nay được." Đạo sỹ mặt đen nghe vậy liền càng nịnh hót nhiều hơn.

"Lời này nghe thật êm tai. Sư phụ hay như những sư bá của ngươi là một đám vốn chẳng bao giờ màng đến thế sự, suốt cả mấy vạn năm đằng đẵng chẳng biết có chịu xuất quan lấy một lần hay không, cứ vậy mà tu luyện như bàn đá, một chút cảm tình cũng chẳng có nổi. Đặc biệt là sư phụ của ngươi, trước kia khi ta còn ở trong quan, mỗi lần trông thấy là vội trốn rất xa, không dám lại gần ta trong vòng vài trượng." Thiếu phục mặc áo tím như nhớ ra chuyện gì đó chẳng mấy tốt đẹp, có chút nghiến răng nghiến lợi thốt lên.

Còn đạo sỹ mặt đen nghe vậy chỉ đành biết cười khổ.

Đừng nói là vị sư cô này, ngay cả mỗi lần mình thấy hai người gặp nhau là sư phụ liền kinh hồn bạt vía, căn bản không dám nói một câu.

"Đúng rồi, hôm nay không phải ngày nghị sự, ngươi tìm ta vì có chuyện gì quan trọng hơn sao? Vừa nãy khi xem qua kính thiên lý, có vẻ như ngươi không để mắt tới những vệ sỹ canh cửa mà muốn lập tức xông thẳng vào." Thiếu phụ áo tím sực nhớ đến ý định gặp mình của đạo sỹ mặt đen, bỗng nhiên nàng mỉm cười hỏi.

"Thưa cung chủ, ta đến lần này vì muốt báo cáo kết quả sự việc do chính sư tổ dặn dò." Gã đạo sỹ liền nghiêm mặt, đồng thời cố gằng đè thấp giọng nói xuống hết mức có thể.

"Cái gì, là chuyện đó! Ngươi chậm lại chút, đợi lúc vào trong linh vực của ta rồi hãy nói tiếp." Điệu bộ của thiếu phụ áo tím nãy giờ vốn đang ơ thờ, vừa nghe xong câu nói của đạo sỹ, vẻ mặt lập tức biến đổi.

Vừa nói xong, chỉ thấy ngón tay nàng múa về bốn phía.

Lập tức một vệt sáng tráng bạc hiện ra, tiếp đó dao động liên tục!

Vệt sáng co lại, nhưng sau đó liền hóa thành muôn mảng sáng màu bạc tràn ra khắp bốn phía.

Chỉ thấy không gian xung quanh nơi có mảng sáng lướt qua, khung cảnh liền biến đổi thành một cung điện thanh thoát tinh mỹ. Bên trong được bày biện đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có thêm hai đội thị nữ, đương lẳng lặng đứng ở hai bên sườn cung điện.

Gã đạo sỹ quan sát khuôn mặt đờ đẫn của các thị nữ một chặp, sau đó tỏ vẻ ngạc nghiên.

"Vậy là đã tu luyện linh vực lên đến tầng thứ ba, Hóa Linh Cảnh mới có thể biến hóa ra linh vực bậc này. Trong linh vực của sư cô, tuy thoạt nhìn những thứ kia có tu vi cùng linh trí đều rất thấp nhưng nếu được tỉ mỉ đào tào thì về sau chắc chắn sẽ trở thành những trợ thủ đắc lực."

"Sư cô nhà ngươi mới luyện thành như vậy cũng chưa lâu, vừa mới đột phá từ Tạo Vật Kính lên Hóa Linh Cảnh thôi. Cũng bởi vậy mà ta đang suy nghĩ rất cẩn thận xem có cách nào củng cố cho linh vực của mình vững chắc thêm chút nữa. Đương nhiên nếu sư tổ của ngươi mà xuất quan, đồng ý dạy bảo ta vài phần thì càng thêm tuyệt diệu. Sư điệt, ngươi ngồi xuống đi. Trong linh vực của ta, cho dù đám tiên sử đang giám sát có sử dụng tiên khí cũng không thể xâm nhập được. Ngươi hãy kể rõ chuyện đó đi." Thiếu phụ áo tím cười nhẹ rồi ung dung ngồi xuống chiếc ghế ngay trung tâm căn điện.

"Vậy sư điệt xin phép." Đạo sỹ mặt đen cũng chẳng khách sao, mau chóng tìm mốt cái ghế ở phía dưới rồi ngồi xuống.

"Chuyện đó ta vẫn còn nhớ rõ, vốn là mấy trăm năm trước ngươi bắt đầu xử lý. Lúc này đã có kết quả rồi sao?" Thiếu phụ chậm rãi hỏi, giọng điệu mang theo vài phần nghiêm trang.

"Trong suốt mấy trăm năm nay, sư điệt đã dùng hết các loại phương pháp, cuối cùng đành phải bỏ ra lượng lớn của cải để đổi lấy là mượn dùng một món dị bảo của gã bằng hữu, nhờ vậy mới hơi phần nào tìm ra thông tin của người đó." Đạo sỹ mặt đen nghiêm nghị đáp lời.

"Chỉ cần thực sự tìm ra được tung tích của người nọ, cho dù bao nhiêu của cải cũng thật đáng giá. Năm đó khi người này cầm theo thứ đồ vật kia đi đã chính thức xem là phản bội trắng trợn với Cửu Nguyên Quan. Mặc dù hồn bài bảng mạng hắn vẫn để lại nhưng không biết hắn đã dùng thủ đoạn hay bảo vật nghịch thiên nào khiến chúng ta chẳng thể cảm ứng được tình trạng sinh tử của hắn. Đến ngay cả sư tổ cũng đích thân rời núi xuống tra xét việc này nhưng vẫn bị vài tên có thần thông rất cao lớn ngăn cản, cuối cùng chỉ đành ra về tay không. Mãi đến mấy trăm năm trước, khi nghe ngươi nói rằng hồn bài bản mạng của hắn có phản ứng, mà sự việc có vẻ không ổn cho lắm. Lúc đó tổ sư liền chỉ định, giao việc này cho ngươi giải quyết. Đối với tên phản đồ này, cho dù hắn có chết cũng chẳng đáng tiếc nhưng đồ vật mà hắn mang theo lại cực kỳ quan trọng đối với tình hình hưng suy của Cửu Nguyên Quan chúng ta về sao. Vậy nên thứ đó nhất định phải được tìm về." Thiếu phụ nói xong lời cuối cùng, trên mặt chẳng giận mà uy.

Đạo sỹ mặt đen nghe vậy liền rùng mình, vội vàng dạ vâng, rồi hơi khom người tiếp tục nói:

"Sư cô chớ nên quá lo lắng, tuy rằng thẻ bài chứa linh hồn của hắn có vết rách nhưng chiếu theo tình hình của nửa phần còn lại thì hắn vẫn chưa thực sự chết đi, chắc chỉ là bị giam nhốt ở chỗ nào đó thôi. Điều phiền toái duy nhất là kết quả lần truy xét này khiến sư điệt cảm thấy rất khó giải quyết. Tên phản đồ này hiện giờ không ở Tiên giới, mà đang ở trong một hạ giới nào đó."

"Hạ giới! Chẳng nhẽ ở một trong những Linh giới nhỏ bé đó sao? Chuyện như vậy thì có gì mà cần băn khoăn, chỉ cần tiêu phí một số tiên linh thạch sau đó sử dụng Hàng Tiên Đài truyền người xuống là được. Chẳng lẹ hắn trốn tới hạ giới, lại nhắm vào ngay những giới đã mất đi liên hệ sao?" Thiếu phụ mặc áo tím tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng bỗng như sực nhớ ra điều gì.

"Sư cô đoán không sai, đúng là tên phản đồ này đã chạy đến một Linh giới nhỏ bé nào đó thuộc khu vực Tiểu Nam Châu giới đã bị mất liên lạc. Mà cụ thể là Linh giới nào thì vẫn chưa thể xác định được rõ ràng, nhưng nếu có thêm nhiều thời gian nữa thì chắc là có thể sớm tra ra kết quả. Mà từ sau tràng biến cố khủng khiếp kia, mấy trăm tiểu Linh giới thuộc khu vực Nam Châu đã vuột khỏi sự quản lý của chúng ta, mãi đến tận nay vẫn chưa thể tìm ra tọa độ chuẩn xác. Vậy nên không thể sử dụng Hàng Tiên Đài truyền tống người đến đó được." Gã đạo sỹ cau mày ủ rũ.

"Điều này thực là có chút khó giải quyết. Kể từ sau khi Tiểu Nam Châu Giới di chuyển tọa đổ, không thể dùng lực hướng dẫn của chúng ta nữa. Không riêng mỗi chúng ta chẳng thể truyền tống người từ trên này xuống mà người dưới đó muốn phi thăng lên Tiên giới cũng là một việc cực kỳ khó khăn. Bởi vậy mà những năm gần đây, chúng ta mất mát đi một phần không nhỏ những tu sỹ phi thăng từ hạ giới lên Chân Tiên giới chúng ta. Bọ họ không ai là không có tài năng kinh người, tiềm lực cao đến độ người khác chẳng so sánh được, tuyệt đối không thể coi khinh." Thiếu phụ hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói.

"Việc này tất nhiên ta biết. Ở khu vực của chúng ta có vị Tiên Quân là Thiên Thù danh tiếng vang vọng khăp nơi cũng chính là một tu sỹ phi thăng từ hạ giới lên. Chỉ mất ngắn ngủi trăm vạn năm liền vươn lên đến vị trí hàng đầu, lại còn trực tiếp bài làm môn hạ của Đế Tôn Quảng Pháp nữa." Lời nói của gã đạo sỹ hơi mang theo vẻ hâm mộ.

"Tốt lắm, mặc kệ những mất mát về các tu sỹ phi thăng từ hạ giới thế nào, nếu không có tọa độ chuẩn xác thì không thể xuống hạ giới được. Xem ra phải đi gặp sư tổ một chuyến, để xem lão nhân gia có phương pháp nào không. Với tình hình của gã phản đồ lúc này, chỉ cần cử một hai người xuống hạ giới là có thể bắt hắn về. Nhưng mà, ta có chút tò mò. Làm sao mà tên phản đồ đó lại chạy đến những giới diện đã bị mất liên lạc vậy?" Thiếu phụ mặc áo tím trầm ngâm một lúc, sau đó ánh mắt chợt lóe rồi hỏi.

-

Quả là thời điểm cuối năm, công việc quá nhiều! Tốc độ dịch có lẽ chậm hơn rất nhiều so với mọi khi. Mong các bạn thông cảm cho vài phần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.