Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2277: Huyền Vũ chân huyết



Đúng là hai tên thanh niên có vẻ ngoài hoàn toàn bất đồng.

Một tên toàn thân mặc áo giáp bạc, đầu tóc bạc trắng, nhưng mặt mũi lại anh tuấn.

Tên còn lại thì toàn thân mặc hoàng bào, vóc người thấp bé khô gầy, tai nhọn hàm khỉ.

Hai người đều tản ra linh áp cỡ Hợp Thể trung kỳ, vừa hiện thân đã ngay lập tức thi lễ với phụ nhân áo xanh vào lão già.

Trong đó thanh niên áo bạc lại càng cung kính nói:

"Bái kiến hai vị tiền bối, không biết hai vị gọi hai người vãn bối tới có gì sai bảo vậy?"

"Hai vị không cần đa lễ. Chuyện vừa rồi xảy ra ở ngoài thành hẳn là các ngươi cũng biết một chút rồi chứ." Phụ nhân áo xanh mặt không biểu tình nói.

"Đúng là vãn bối có thấy được một chút, không biết kẻ xâm phạm là địch nhân phương nào, có vẻ như không phải hạng tầm thường." Thanh niên áo bạc phát lạnh trong lòng, cẩn thận trả lời.

"Về lai lịch của đối phương, mặc dù ta và Dịch huynh cũng có vài suy đoán nhưng còn cần thăm dò thêm để chắc chắn hơn. Bởi vậy lần này ta gọi các ngươi đến đây là muốn các ngươi đi một chuyến." Phụ nhân áo xanh chậm rãi nói.

Mặc dù trong lòng thanh niên áo bạc và thanh niên khô gầy đã sớm có vài suy đoán nhưng sau khi nghe thấy vậy vẫn không khỏi biến sắc mặt.

"Việc này... người đó là Đại Thừa có thần thông không hề thấp hơn hai vị đại nhân ngồi đây, với thực lực cùng địa vị của vãn bối mặc dù có muốn làm việc này nhưng chỉ sợ sẽ bị đối phương phát hiện làm lỡ đại sự của hai vị đại nhân." Thanh niên áo bạc rất bất an trong lòng nhưng chỉ có thể kiên trì trả lời.

"Hừ, hai người các ngươi đã sợ rồi sao! Yên tâm đi, thăm dò theo lời ta nói cũng không phải là để hai ngươi đi trêu chọc tên cường giả Đại Thừa kia mà là bảo các ngươi dùng thần thông ẩn nặc độc môn đi xem xem hiện giờ ở tiểu Tu La giới, trừ người này ra còn ai khác lạ mặt hay không. Với bản lĩnh của các ngươi, chuyện nhỏ nhặt này có thể làm được chứ." Sắc mặt phụ nhân áo xanh hơi trầm xuống, hơi mất kiên nhẫn nói.

"Hóa ra là vậy, nếu là thế thì đương nhiên không thành vấn đề. Hai người vãn bối đi ngay đây." Thanh niên khô gầy vừa rồi thần sắc vẫn hơi bất an, sau khi nghe phụ nhân áo xanh nói vậy liền như trút được gánh nặng vội vàng khom người trả lời.

Mặc dù trên mặt thanh niên áo bạc vẫn còn chút sợ hãi nhưng sau khi suy nghĩ một chút cuối cùng cũng cung kính tuân mệnh.

"Rất tốt, các ngươi lập tức đi làm ngay đi. Giới này cũng không rộng lắm, lần này tới tổng cộng bao nhiêu ngoại nhân, ta muốn biết rõ trong vòng vài ngày." Phụ nhân áo xanh tỏ vẻ hài lòng, gật đầu nói.

"Vâng, vãn bối nhất định cố hết sức hoàn thành."

Lần này, hai người thanh niên áo bạc đồng thanh vâng mệnh một tiếng, tiếp đó cáo lui ra khỏi đại điện.

Hai người vừa đi ra khỏi cửa điện liền nhìn nhau một cái, kết quả đều thấy một nụ cười khổ trên mặt đối phương.

"Đi thôi, một khi chúng ta đã đồng ý làm việc này thì cũng chỉ còn cách chia nhau ra hành động, gắng hết sức mà hoàn thành thôi. Nếu người nọ chỉ có một người cũng thôi, nhưng nếu hắn còn có đồng bạn khác thì chắc cũng không phải là kẻ yếu. Vạn huynh, ngươi phải cẩn thận thêm một chút nữa đấy." Thanh niên áo bạc ôm quyền về phía đối phương, nói với vẻ ngưng trọng.

"Đa tạ Vô Ảnh huynh đã có lời khuyên, có điều ta điều khiển hơn vạn hóa thân, cho dù thật sự gặp phải kẻ cấp Đại Thừa nhưng cũng có vài phần tự tin là sẽ chạy thoát được. Còn thuật ẩn nặc của Vô Ảnh huynh mặc dù huyền diệu nhưng ngộ nhỡ gặp phải người có thần thông khắc chế thì đúng là nguy hiểm." Thanh niên khô gầy cười một tiếng rồi cũng chắp tay nói lời khuyên.

Thanh niên áo bạc cười hì hì, cũng không nói gì một tay bấm niệm pháp quyết, tức thì xung quanh thân thể dao động rồi hóa thành một cơn cuồng phong cuốn lên bầu trời.

Mà thanh niên khô gầy thì nhếch mép một cái rồi thân thể nổ "Ùng" một tiếng rồi biến thành vô số điểm sáng vàng tản ra.

Trong mỗi điểm sáng vàng này không ngờ lại đều có một con ong lớn chừng ngón cái.

Tiếng "vo vo" vang lên, cả bầy ong dưới sự chỉ đạo của một con ong lớn nhất lao về phía trước, bay thẳng lên bầu trời cao xa.

Trong điện đường, phụ nhân áo xanh và lão giả họ Dịch lại đang thương thảo một chuyện khác.

"Để an toàn, lão phu vẫn cảm thấy nên phái người đưa cả toàn bộ Không Ngư tộc về trong thành đi. Chỉ cần hoàn toàn nắm được tộc này trong lòng bàn tay thì cho dù có việc gì ngoài ý muốn phát sinh đi nữa cũng không cần lo lắng quá mức rồi." Lão giả họ Dịch thận trọng nói với phụ nhân.

"Nếu có thể khống chế tộc đó dễ như thế thì ta đã làm từ lâu rồi, sao còn đợi đến giờ. Không phải đạo hữu không biết là tộc này chỉ có thể sinh tồn lâu dài ở nơi có Càn Hỏa, cũng không dễ gì rời khỏi nơi đó. Thêm nữa là trước kia tộc này đã từng phát ra huyết thệ, nếu chúng ta tìm cách cưỡng ép bắt bọn chúng rời đi thì bọn chúng sẵn sàng kích thích lực lượng huyết mạch để toàn tộc diệt vong chứ cũng không thỏa hiệp chút nào." Phụ nhân áo xanh chậm rãi trả lời.

"Đây đúng là chuyện rất đau đầu. Có điều gần đây lão phu đã tu luyện được một loại thần thông, nếu đạo hữu có thể chịu chút tổn thất cũng không phải không có cách giải quyết chuyện này." Lão giả họ Dịch nhướn mày nói.

"Ồ, tổn thấy theo lời đạo hữu là..." Phụ nhân áo xanh nghe thấy vậy, thần sắc khẽ động.

"Đương nhiên là một số thành viên của Không Ngư tộc rồi." Lão giả không chần chừ nói.

"Vậy thì không được, vốn dĩ số lượng thành viên Không Ngư tộc đã rất thưa thớt rồi, ta bỏ bao công sức mới tăng được số nhân khẩu của chúng lên đến như hiện giờ, nếu lại giảm đi một chút nữa thì chuyện chúng ta mưu tính bao giờ mới có thể hoàn thành được. Lại nói nữa, thế gian này ngoại trừ ta và ngươi ra liệu còn có mấy người biết được bí mật của Không Ngư tộc chứ. Bọn chúng sẽ không quá khiến cho những kẻ ngoại lai kia chú ý được. Nếu chúng ta làm như vậy sợ rằng sẽ trở thành giấu đầu lòi đuôi mất." Phụ nhân áo xanh ngay lập tức phủ quyết.

"Khụ, nói vậy cũng phải. Nếu không phải năm xưa lão phu vô tình rơi vào giới này, đồng thời lại phát hiện sự tồn tại của Không Ngư tộc và quý tộc thì sao có thể ngờ được bí mật thượng cổ biết được năm xưa có ngày dùng đến cơ chứ. Nếu La đạo hữu không muốn mạo hiểm như vậy thì thôi đi. Có điều để đảm bảo an toàn, có lẽ phải phái người sang giám thị bên Càn Hỏa trì kia thì hơn. Ngộ nhỡ có chuyện gì không hay phát sinh thì vẫn phải mạo hiểm thi triển thủ đoạn sét đánh." Lão giả họ Dịch trầm ngâm một chút liền có chút kiên quyết nói.

"Việc này còn được. Cho dù đạo hữu không nói ta cũng định làm như thế." Lần này, phụ nhân áo xanh lập tức đồng ý ngay.

Cứ như vậy, thời gian tiếp sau đó, vị tộc mẫu Tu La nhện này cùng lão giả lại bắt đầu thương thảo cụ thể xem phái ai đi...

Ở một nơi khác, Hàn Lập sau khi vận dụng Phong Lôi sí liền bay một mạch ra khỏi dãy núi.

Một tiếng nổ vang lên!

Hàn Lập khắp người điện quang lượn lờ xuất hiện trở lại trong hư không, lúc này hắn đã ở nơi cách dãy núi chừng mười vạn dặm.

Hắn quay đầu về phía dãy núi nhìn một lượt, thần niệm khổng lồ trong chớp mắt quét qua, sau khi thấy không có ai âm thầm đuổi theo, khóe miệng hé nở một nụ cười lạnh.

Hắn đã sớm tính được rằng, sau khi đối phương thấy được thần niệm mạnh mẽ của hắn, lại không biết mục đích thực sự của hắn cùng mức độ sâu cạn thế nào thì tuyệt đối không dám tùy tiện đuổi theo được.

Bởi vậy, hành vi đánh rắn động cỏ của hắn vừa rồi một mặt nhằm xác nhận sào huyệt hiện giờ của Tu La nhện cùng thực lực đại khái của nó, mặt khác cũng sẽ trói buộc hơn phân nửa cử động của đối phương.

Khi biết có cường địch đang theo dõi từ bên ngoài, vị tộc mẫu Tu La nhện kia cùng một tên Đại Thừa cường đại khác còn đang rối tinh rối bời lo lắng không đâu nên tuyệt đối sẽ không dám tùy tiện rời khỏi ổ.

Có điều nếu thật sự đối phương dám đuổi theo hắn thì hắn cũng sẽ không khách khí chặt đứt đường lui của đối phương.

Một khi đã rời xa địa bàn của đối phương cũng như không còn ai khác giúp đỡ thì cho dù có lấy một chọi hai thì hắn cũng tự tin là có không ít phần thắng.

Mà trước khi rời khỏi dãy núi kia, hắn đã thần không biết quỷ không hay lưu lại một cái hậu thủ, nếu như quả thật đối phương ồ ạt rời khỏi sào huyệt là hắn sẽ biết ngay lập tức.

Hiện giờ đối phương không đuổi theo thì hậu thủ này cũng trở thành một cách giám thị để phòng ngừa đối phương muốn di dời đi hoặc ẩn nặc mất.

Nhưng nói đi phải nói lại, tộc Tu La nhện có thực lực mạnh còn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Trong tình hình một mình một người liều mạng đánh với cả tộc đối phương thì có vẻ cái được không đủ bù cái mất, đương nhiên Hàn Lập không có ý định mạo hiểm mà định tụ họp với đám người Mạc Giản Ly rồi mới tính tiếp.

Nếu bốn người liên thủ với nhau hẳn là đủ để đối phó với tộc Tu La nhện rồi.

Hàn Lập lặng yên cân nhắc trong lòng, cũng không dừng lại nơi này lâu mà tiếp tục vận độn quang lao thẳng về một hướng.

Hai ngày sau, trên một hồ nước, Hàn Lập đang lơ lửng trong không trung yên lặng xem một con rùa khổng lồ không biết tên đang điên cuồng đánh giết cùng với một con rắn đen hai đầu ở trong nước.

Hai con thú, một con lớn như một hòn đảo nhỏ, trên vỏ cứng mọc đầy rêu xanh, ước chừng trăm trượng, cả người có vẩy cứng đen nhanh.

Trên mặt nước cách hai con thú này không xa có cây rong màu hoàng kim không biết tên đang nổi bồng bềnh, một nửa ở dưới nước, một nửa lại nhô lên khỏi mặt nước, ở phía trên có ba quả lạ có màu đỏ thắm tản ra một mùi thơm nồng đậm.

Vùng nước xung quanh cây rong màu hoàng kim này có rất nhiều thi thể ngư thú lớn nhỏ không còn nguyên vẹn, ít nhất cũng phải tới ba, bốn mươi cỗ.

Máu thú tanh nhức mũi gần như nhuộm đỏ lòm toàn bộ mặt hồ xung quanh.

Con rùa và con rắn hai đầu kia chắc hẳn là hai con dị thú còn sống sót.

Hàn Lập không hề nhìn cây rong màu hoàng kim và ba dị quả màu đỏ thắm trên đó lấy một lần nhưng lại nhìn chăm chú hai con dị thú ở bên dưới, tỏ vẻ rất hứng thú.

Khi thấy con rùa lớn kia bị con rắn hai đầu cuộn chặt lấy, ở ngoài cơ thể nó chợt tản ra một tầng hư ảnh đậm, trên mặt Hàn Lập hiện lên một nụ cười hiếm thấy, cũng lẩm bẩm tự nói một tiếng:

"Quả nhiên con thú này có một chút huyết mạch của thượng cổ chân linh Huyền Vũ, nếu vậy thì Kinh Trập quyết của ta lại cao thêm một tầng nữa rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Lập cũng không chần chờ thêm nữa, tay áo chỉ khẽ vẩy xuống phía dưới, tức thì một đạo cầu vồng màu xanh bắn ra, lóe một cái đã đến bầu trời phía trên đầu hai thú, rồi bất thần hạ xuống.

Chỉ thấy thanh quang vây quanh con rắn lớn hai đầu rồi lập tức chém nó thành bảy, tám đoạn.

Con rùa kia thấy vậy thì sợ hãi chìm xuống dưới hồ ngay lập tức, có vẻ như sắp sửa lặn vào trong nước trốn mất dạng.

Nhưng lúc này, cầu vồng màu xanh lại lượn một vòng rồi đâm vào trong hồ nước nhanh như chớp.

Một khắc sau đó, Hàn Lập hời hợt đưa tay ra một chiêu xuống bên dưới.

Hồ nước lập tức cuộn trào lên, con rùa khổng lồ đã bị một sợi dây xanh trói buộc toàn thân lôi từ trong đó ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.