Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 305: Hậu thủ



Một khi Hàn Lập đã nói như vậy thì lão giả tuy nghi hoặc đầy bụng nhưng cũng đành phải cho qua.

Không lâu sau, lão Nhị sắc mặt khó coi quay trở lại, quả nhiên không truy đuổi được vị Ngũ muội kia. Nhưng cũng may Hàn Lập đã nói trước chuyện đó nên mấy người này cũng không lo lắng về việc hắn sẽ tức giận.

Cùng lúc đó, trong một con ngõ tắt nhỏ cực kỳ chật hẹp, hẻo lánh của Việt Kinh có một bóng người nhỏ nhắn đang xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về Nam khu, dưới ánh trăng nhàn nhạt nhìn ra đúng là nữ tử trẻ tuổi "Ngũ muội" với vẻ mặt bối rối kia.

Nàng ta vừa chạy, vừa không ngừng quay đầu lại nhìn về phía sau, biểu tình như sợ có người nào đó đột nhiên xuất hiện.

Tuy đại bộ phận pháp lực của nữ tử đều bị Hàn Lập chế trụ, nhưng cũng may người tu tiên thần thức vẫn còn tồn tại nên phát hiện phía sau không có người khác xuất hiện, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm một ít.

May mắn là lúc thanh niên kia thả nàng đi thì có đưa cho nàng một cái Ẩn Nặc phù, nhờ đó mới có thể trốn đến đây.

Vừa trốn đi không lâu, nữ tử phát hiện trên bầu trời xẹt qua thân ảnh nam tử cao gầy, nàng nhanh tay lẹ mắt sử dụng tấm phù này, cuối cùng may mắn ứng phó được.

Lúc đó vị Nhị ca này của nàng không phải hướng về phía nàng đuổi theo mà chính là quay trở về Tần trạch. Như vậy nữ tử trẻ tuổi mới dám lớn mật chạy như điên trong ngõ nhỏ như thế.

Nơi nàng ta hiện tại muốn đi đến chính là một cái cứ điểm bí mật của Hắc Sát giáo tại Nam khu. Nếu đem tin tức tình báo, nơi ở của Hàn Lập kể lại rõ ràng cho cấp trên thì có thể lập được công lao không nhỏ! Từ đó nàng ta liền có thể từng bước tiếp cận gần thêm mộng đẹp Trúc Cơ.

Nhớ năm đó, nàng cùng vài tên khác cũng là ngoại vi đệ tử Hắc Sát giáo biểu hiện không tệ, sau khi kiến thức vị giáo chủ thần bí kia có thủ đoạn thần kỳ làm cho tu tiên giả Luyện Khí kỳ có thể Trúc Cơ, lập tức hoàn toàn quy phục Hắc Sát giáo, vì chính là hy vọng có một ngày lập được đại công thì có thể nhận được ân tứ của giáo chủ giúp tiến vào Trúc Cơ kỳ.

Theo như nàng ta biết thì đại bộ phận ngoại vi đệ tử cam tâm chịu cho Hắc Sát giáo sai khiến đều là ôm mục đích này, bởi vậy nàng thủy chung không cho rằng lựa chọn của mình có cái gì sai lầm!

Dù sao bằng vào tư chất của nàng, tu vi đạt đến mức này cơ bản đã là cực hạn. Nếu muốn tiến thêm một tầng, thậm chí Trúc Cơ thì nàng không có lựa chọn nào khác.

Cho nên tuy nghĩ thấy có chút tiếc nuối vài vị huynh tỷ kết bái kia của nàng nhưng một khi đã đi lên con đường này thì cũng chỉ có thể chặt đứt hết tình nghĩa. Bọn họ nếu bị bắt lại, bị huyết tế hay là lại tiếp tục bị khống chế thì chỉ có thể nhìn ý tứ của cấp trên. Nàng không định lại đi cầu tình, về sau liền một lòng vì con đường của chính mình mà sống.

Nữ tử một mặt trong lòng độc ác suy nghĩ, một mặt mơ mộng đẹp có thể Trúc Cơ. Dưới chân tựa hồ cũng chạy nhanh hơn rất nhiều.

Khi nàng ta trông thấy xa xa là đầu phố Nam khu thì trong lòng vui vẻ, vừa định bước nhanh hơn nhưng bỗng nhiên thấy dưới mũi tựa hồ có cảm giác ướt sũng. Nữ tử kỳ quái dùng tay lau một cái rồi nhìn thoáng qua, kết quả thân hình chấn động, thần tình đều là kinh ngạc và sợ hãi.

Chỉ thấy trên năm ngón tay trắng nõn dính đầy thứ chất lỏng màu hồng đen.

"Đây là?"

Ngũ muội kinh hoảng thất thố vội vàng dùng ống tay áo lau đi máu đen ở phía dưới. Nhưng lúc này máu mũi tuôn ra xối xả, hơn nữa tai mắt cũng bắt đầu chảy ra máu tươi màu đen.

Nữ tử trẻ tuổi chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn, người liền trực tiếp ngã xuống mặt đất.

Lúc này toàn thân nàng ta rét lạnh vô cùng, một chút ấm áp trong lòng ngực đều không có, muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng cổ họng bị chặn cứng. Căn bản không phát ra nổi một chút âm thanh nào.

Sau đó thần thức của nàng dần dần trở nên mơ hồ. Không lâu sau liền vĩnh viễn chìm vào bên trong hắc ám.

Vào sáng sớm ngày thứ hai, những người đi qua con đường này đều kỳ quái phát hiện ra trên mặt đất nơi này vô duyên vô cớ xuất hiện vũng máu đen, làm cho người ta không thể không đi đường vòng mà qua, đưa tới không ít lời bàn luận.

Vào thời khắc nữ tử trẻ tuổi bị mất mạng, Hàn Lập đang ở trong phòng của mình kiểm tra hết thảy pháp khí và phù lục ở trên người, chuẩn bị xuất phát.

Sau khi thu thập xong các thứ, Hàn Lập nhìn ánh trăng chênh chếch bên ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ tịch liêu, trong miệng bỗng nhiên thấp giọng lẩm bẩm:

"Không sai biệt lắm, độc tính cũng nên phát tác rồi."

Nói xong hắn khẽ thở dài một tiếng, liền rời khỏi phòng, hướng Thanh Âm viện mà đi.

Hàn Lập hoài nghi Ngũ muội kia kỳ thật là vào lúc giải độc cho Mông Sơn ngũ hữu thì liền phát hiện chỗ không ổn. Tuy trên người cùng một loại độc nhưng độc tính ít hơn so với ba người kia nhiều, nếu phát tác hơn phân nửa cũng sẽ không trí mạng.

Ngược lại với điều này, thật ra huyết chú trên người nàng ta Hàn Lập thực tế đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể loại bỏ. Cái này chứng tỏ thời gian nữ tử trẻ tuổi trúng huyết chú không ngắn mới đúng, nếu không sẽ không lưu lại dấu vết sâu như thế tại thần thức.

Ôm tâm lý kinh hãi, Hàn Lập khi giải trừ huyết chú cho nữ tử thì cố ý hạ một cái cấm chế nho nhỏ làm hậu thủ.

Cái cấm chế này có tác dụng chính là đem dược lực còn sót lại của hai bình giải dược kia tạm thời tụ tập lại một chỗ, đợi đến một thời điểm thì đột phát dị biến thành độc dược vô cùng kịch độc. Bởi vậy hai bình đan dược này được gọi bằng" Vô Thường đan", có thể dùng làm thánh dược để giải độc, cũng có thể thông qua thủ pháp đặc thù chuyển hóa thành độc dược, là một trong những chiến lợi phẩm được Hàn Lập giữ lại.

Mà tối nay khi Hàn Lập âm thầm gọi mấy người Mông Sơn ngũ hữu đến, sau khi cho bọn họ chính mắt thấy sự thật nữ nhân này làm nội ứng, mới ra tay bắt giữ nàng ta, rồi thuận tay dùng linh lực điểm vài chỉ trên người.

Vài chỉ này ngoại trừ việc có thể chế trụ đại bộ phân pháp lực trong cơ thể vị Ngũ muội này ra, còn thuận tay kích pháp cấm chế tiềm phục. Chỉ cần không lâu sau đó mà Hàn Lập không có giải trừ thì nữ tử sẽ giống như trên, vô thanh vô tức mất mạng, không lưu lại dấu vết gì.

Hàn Lập sỡ dĩ đối với nữ tử này không hạ sát thủ ngay trước mặt vì ngại tình cảm của Mông Sơn ngũ hữu đối với nàng, lúc đó hắn nhập nhằng nước đôi, nhưng tuyệt đối không thể để cho nữ tử này tiết lộ quan hệ của bọn họ với Tần trạch, đây là điểm mấu chốt của Hàn Lập.

Lúc ấy liền kích phát cấm chế, chính là Hàn Lập cẩn thận xuất ra thủ đoạn phòng bị, không nghĩ tới thật sự phát huy tác dụng.

Cho nên khi Hàn Lập đối với bẩm báo của lão giả mặt đen thì trấn định như thế, không chút hoảng hốt nào.

Thật ra nếu nữ tử này ngoan ngoãn lưu lại Tần trạch làm tù binh thì hắn còn có thể ngăn chặn cấm chế phát tác.

Nhưng là hiện tại nàng ta đã trốn đi rồi, mặc kệ có phải là Mông Sơn ngũ hữu chủ động phóng thích hay không. Nàng ta cũng đã biến mất trên thế gian này nên sẽ không thể tiết lộ chút tình báo nào cho Hắc Sát giáo. Hơn nữa hắn còn có thể cấp cho Mông Sơn ngũ hữu một nhân tình, đối với việc thu phục mấy người này vô cùng hữu ích.

Khi đến Thanh Âm viện thì thấy mấy người mặt đen lão giả tuy tinh thần không quá tốt nhưng đã chuẩn bị tốt hết thảy, đang yên lặng đợi hắn tới.

"Xuất phát!" Sau khi tiến vào phòng, Hàn Lập nhanh nhẹn, rõ ràng nói.

Hinh Vương phủ dưới màn đêm giống như một con quái thú vô cùng to lớn, uy hiếp hết thảy những kẻ trộm non nớt có chủ ý với nơi này.

Nhưng tối nay, mấy người Hàn Lập thi triển pháp thuật ẩn thân, lặng lẽ tiềm tàng tiến đến đây.

Lúc này Hinh Vương phủ tuy vì Ngô lão thần tiên tự nhiên biến mất mà nhốn nháo cả ngày. Nhưng đêm khuya như thế, trừ một ít thủ vệ cùng những người đi tuần thì những người khác đều đã sớm chìm vào trong giấc mộng, thời điểm này đúng là lúc say sưa giấc nồng.

Vào trong phủ, Hàn Lập lập tức tìm một gã thủ vệ canh đêm thi triển Khống Thần thuật làm hắn thổ lộ chỗ ở Vương tổng quản cùng tiểu vương gia, rồi một chưởng đánh bất tỉnh gã.

Sau đó,mới hướng về phía bốn người khác nói:

"Trong hai người kia Tiểu vương gia tu vi thấp nhất, chúng ta trước hết ra tay với hắn, cuối cùng mới thu thập tiếp tên Vương tổng quản kia."

Mông Sơn tứ hữu sớm vì chuyện Hinh Vương phủ là người của Hắc Sát giáo mà cảm thấy kinh ngạc, nghe xong lời Hàn Lập tự nhiên không có điều gì dị nghị, đều gật đầu đồng ý. Đối với bọn họ mấy tu tiên giả này mà nói vị Tiểu Vương gia tuy là hoàng thân quốc thích, nhưng thân phận hạch tâm đệ tử của Hắc Sát giáo mới càng làm cho bọn họ kiêng kị hơn.

Tiếp theo, mấy người liền vô thanh vô tức tiếp cận chỗ ở của Tiểu vương gia, đó là một cái lầu nhỏ có ba tầng.

Phụ cận còn có mấy tên thủ vệ của vương phủ, vì sợ trong lúc chạm trán mấy người này lại xảy ra trở ngại nên Mông Sơn tứ hữu không đợi Hàn Lập ra tay, đều tiến lên đem mấy người này chế trụ.

Hàn Lập nhìn thấy thân thủ thuần thục của bọn họ, gật gật đầu thầm nhủ có một ít thủ hạ tựa hồ cũng rất tốt!

Bởi vì từ miệng thị vệ biết được, Tiểu vương gia ở tại tầng cao nhất là tầng thứ ba nên Hàn Lập không cho mấy người bọn họ lên lầu, mà là phân phó bọn họ phân biệt mai phục chung quanh.

Vạn nhất tiểu vương gia này rất giảo hoạt, nếu có thể từ trong tay Hàn Lập mà thoát ra được thì bọn họ vừa lúc có thể ngăn người này lại, giúp cho Hàn Lập tranh thủ thời gian.

Đương nhiên, vì sợ kinh động đến Vương tổng quản đang ở trong phủ nội, Hàn Lập không tiếc pháp lực thi triển một cái cách âm kết giới siêu lớn, lấy tiểu lâu làm trung tâm đem phạm vi diện tích hơn mười trượng đều bao phủ bên trong.

Sau đó, Hàn Lập mới phiêu phiêu bay lên lầu ba, nhanh chóng tiến vào lầu các.

Khi Mông Sơn tứ hữu đang chuẩn bị chú ý quan sát tầng thứ ba tiểu lâu, chưa kịp nháy mắt thì có một bóng người rất nhanh từ bên trong bay ra.

Mấy người này cả kinh nhưng ngay lập tức phát hiện ra là Hàn Lập, nhất thời trong lòng nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái.

Vị Hàn tiền bối nhanh như vậy đã đắc thủ sao? Sao không thấy vị tiểu vương gia kia?

Hàn Lập vẻ mặt âm trầm phi từ trên lầu xuống, vừa thấy bốn người này đi tới tụ tập, liền nhăn mày một chút nói:

"Trên lầu không có ai, chỉ có một con rối do huyễn thuật biến hóa mà thôi. Xem ra, hắn khẳng định có việc đi ra ngoài."

Lời này của Hàn Lập làm mấy người khác mắt to mắt nhỏ trừng lên, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.