Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 4: Luyện cốt nhai



Nhạc đường chủ đứng trước mọi người lớn tiếng nói: "Mọi người nghe cho kỹ, đi theo con đường nhỏ trong rừng trúc phía trước là có thể đi tới luyện cốt nhai của Thất huyền môn. Đoạn đường đầu tiên là trúc lâm đoạn lộ, đi qua đó sẽ là giải đất bích nhai, và cuối cùng sẽ đến một cái sơn nhai. Ai có thể lên được đến đỉnh sơn nhai thì có thể tiến vào được Thất huyền môn. Trước chính ngọ không thể tới đích, tuy không thể chính thức trở thành đệ tử nhưng nếu biểu hiện khá thì cũng có thể trở thành ký danh đệ tử.

Hàn Lập tự nhiên không rõ hàm nghĩa của "
ký danh đệ tử", chỉ biết rằng trước khi hết thời gian phải đi được đến đích mới là đạt kết quả. Hắn nhìn về phía trước nhìn thoáng qua, đó là một sườn núi không tính nổi độ dốc, khá nhiều thân trúc thô tế bất đồng mọc trên đó, tựa hồ sẽ không có gì khó khăn a.

Hàn Lập nhìn sang những người khác, hắn không muốn phải thua dưới những người đồng lứa tuổi, mà những hài đồng khác trong lúc đó, khí chất cũng tựu thay đổi, phút chốc bỗng trở lên khẩn trương.

Nhạc đường chủ nhìn mặt trời ló lên, nói: "
Thời gian cũng đến rồi, chuẩn bị xuất phát ba! Không phải sợ hãi, các sư huynh sẽ ở phía sau bảo trụ mọi người, sẽ không để các ngươi phải gặp nguy hiểm."

Hàn Lập quay đầu lại nhìn người thanh niên đứng gần hắn, nguyên lai người này được gọi là sư huynh, đại khái là đệ tử được thu vào trước đó, nếu như mình được gia nhập, có phải không sẽ được mặc bộ quần áo oai phong thế này!

Chính tại đang suy nghĩ vẩn vơ, Hàn Lập phát hiện các hài đồng khác đều đã chạy ào về phía rừng trúc, nhìn thấy vậy, hắn liền khẩn trương chạy theo.

Trúc lâm hiển nhiên vô cùng to lớn, hơn ba mươi hài đồng, ngay vừa khi tiến vào trúc lâm tựu tản ra. Đi sát sau Hàn Lập là vị sư huynh cao gầy, người này mặt mũi lạnh lùng, nhất ngôn bất phát. Hàn Lập có điểm sợ hãi, không dám cùng vị sư huỳnh này lên tiếng, chỉ từ từ nhấc chân cắm đầu đi về phía trước.

Phiến trúc lâm này nhìn thì không có gì, nhưng đến khi đi một thời gian dài mới cảm thấy khó khăn, bước chân càng lúc càng nặng, Hàn Lập phải với tay vào thân trúc phía trước để tranh thủ tiến lên, cũng giảm bớt được ít nhiều sức lực.

Kiên trì được một đoạn thời gian dài, Hàn Lập thật sự không thể chịu nổi nữa liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó không ngừng hổn hển thở dốc.

Hàn Lập hít một hơi sâu, quay đầu nhìn lại vị sư huynh cao gầy, mặc dù đường đi rất khó khăn nhưng vị sư huynh này cư nhiên đứng bất động, trên thân không có lấy một giọt mồ hôi, đĩnh đạc thẳng đứng như những cây trúc ở đây, chính đang từ phía dưới không xa nhìn về phía hắn

Hàn Lập nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vị sư huynh, trong lòng lại nổi lên sợ hãi, vội vàng quay đầu lại, lúc này hắn liền nghe thấy từ tiền diện vọng lại trận trận suyễn thanh không dừng. Biết được phía trước còn có ba người đi nhanh hơn mình đang nghỉ ngơi, Hàn Lập liền không dám ngồi nghỉ nữa, liền vội vàng nhằm phía trước đi tới.

Đoạn dốc phía trước lại càng lợi hại, sức lực của Hàn Lập càng lúc càng yếu, do không còn đủ sức mà đi nữa, Hàn Lập chỉ còn có thể hạ người xuống, dùng sức cả tay và chân để tiến về phía trước. Do y phục gọn ghẽ, cho nên việc di chuyển cũng bớt khó khăn, chứ nếu không ngón tay ngón chân chắc sẽ bị ma phá.

Cuối cùng cũng ra khỏi được phiến trúc lâm, Hàn Lập giờ này chỉ cảm thấy càng đi càng khó khăn. Mặt đất nham thạch càng lúc càng xuất hiện nhiều, tương phản với điều đó thì lượng trúc cũng càng lúc càng ít.

Hàn Lập lúc nãy cũng không còn có thể lợi dụng những cây trúc để tiến lên nữa rồi, lộ trình tối hậu này chỉ có vài chục mét nữa thôi.

Vừa khi ra khỏi trúc lâm, trước mắt là một khoảng không rộng lớn, ngay trước mặt là một khối cự đại vô bỉ thạch sơn, phía trên đã có mấy bóng gầy nhỏ chính tại đang trèo lên. Ngay phía sau bọn họ là các sư huynh với trang phục giống nhau. Hàn Lập liền không do dự nữa, liền nhanh chóng hướng tới phía thạch bích tiến tới.

Khối cự thạch này là một phiến đá rộng, trên bề mặt bao phủ tầng tầng điệp tích nham, bị gió gọt rũa biến thành vô cùng sắc bén. Có chỗ thì ngay khi đụng vào liền vỡ vụn, nhưng có những chỗ thì khá chắc chắn, thập phần lợi hại. Chỉ có trong vòng thời gian ngắn, hai tay Hàn Lập đã nham nhở vết thương, quần áo cũng rách ra nhiều chỗ, da thịt bên trong cũng lộ ra không ít vết thương. Cho dù vết thương khá nhỏ, nhưng bị đá núi kứa vào cũng khiến cho cảm giác đau xót tăng lên vài phần.

Phía trước vài tên càng treo càng xa. Hàn Lập trong lòng tựu nhớ đến lời chúc phúc của cha mẹ và tam thúc, liền cắn chặt răng, lại tiếp tục trèo lên phía trước.

Trước khi xuất phát, phụ thân Hàn Lập và tam thúc cũng đã đề tỉnh quá Hàn Lập, nhập môn trắc thi sẽ rất gian nan, nếu không kiên trì thì sẽ không có khả năng gia nhập Thất huyền môn. Vào lúc này, Hàn Lập trong lòng đã sớm không để ý đến được nhập môn hay không nữa rồi, trong đầu chỉ có một ý niệm, nhất định phải bắt kịp những người khác.

Hàn Lập ngẩng đầu lên nhìn. Bây giờ trèo cao nhất là Vũ Nham. Vũ Nham không chỉ lớn hơn Hàn Lập một tuổi mà hắn còn từng tập quá võ công, thân thể so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi thì cường tráng hơn nhiều. Treo lên cao như vậy cũng không khiến người khác ngạc nhiên.

Hàn Lập lại quay đầu nhìn lại phía sau, phía sau còn có vài thân ảnh đang chuyển động. Hàn Lập liền hít một hơi thở thật sâu, rồi lại tiếp tục gia tốc tiến về phía trước.

Cho dù đã dùng hết khí lực nhưng Hàn Lập ngay cả đến gần người gần nhất cũng không được, mà thân thể càng trèo lên càng nặng, mắt thấy vầng thái dương càng lúc càng lên cao sát đỉnh đầu, mà Vũ Nham cũng đã trèo lên tới đỉnh cự thạch.

Ở nơi đó có một vách đá thẳng đứng, cao hơn ba mươi trượng dư, từ đỉnh nhai xuống tới đỉnh cự thạch có hơn mười cái dây thừng được thả xuống, trên dây thừng còn được kết nút. Vũ Nham hiện tại chính đang đu trên một dây, từ từ hướng tới đỉnh nhai trèo lên.

Hàn Lập nhìn Vũ Nham phía trước, trong tâm có chút thối chí, hắn biết rằng mình không thể đuổi theo mấy người phía trước, mà thời gian cũng không còn đủ nữa.

Ý niệm vừa khởi, đột nhiên Hàn Lập thấy cảm giác đau nhức từ các vết thương đồng thời truyền lại, tứ chi vô lực, tay bám vào nham thạch run lên, toàn thân trùng xuống. Hàn Lập tâm lý nhảy lên liên tục, liền đem toàn thân bám chặt vào núi đá, ngay cả động đậy cũng không dám.

Sau một lúc, tâm lý bình tĩnh lại, liền bám tay vào một mỏm đá, thở vài cái, lúc này mới yên tâm xuống được.

Hàn Lập sau khi hạ ý thức liền quay đầu nhìn lại, thấy vị sư huynh phía sau đang mở rộng hai tay, tư thế như sẵn sàng đối phó với sơ sẩy của hắn. Sau khi thấy Hàn Lập an toàn rồi, mới chậm rãi đứng thẳng lên.

Hàn Lập trong lòng nổi lên một trận cảm kích, nếu mình mà té xuống lúc này, những khổ cực lúc trước chính là uổng phí mất rồi. Vì vậy trong chốc lát, liền chậm rãi di động về phía trước, hướng về phía đỉnh thạch nhai mà trèo lên.

Cuối cùng thì hắn cũng đi tới một cái dây thừng chưa có người dùng, mặt trời lúc này cơ hồ gần lên đỉnh rồi, chỉ còn chưa đến nửa canh giờ nữa là đến chính ngọ. Lúc này Vũ Nham đã leo lên đỉnh nhai, chính đang quay đầu nhìn xuống. Hàn Lập lên tới chỗ để dây thừng là lúc vừa nhìn thấy Vũ Nham, chỉ thấy hắn dơ cánh tay lên, ngón cái quay xuống làm động tác với những người còn chưa leo lên tới nơi, sau đó cuồng tiếu rời đi.

Hàn Lập trong lòng tức giận, vội vàng hướng đỉnh mà trèo tới.

Nhưng chính là Hàn Lập lúc này toàn thân đã không còn chút lực, bây giờ ngay cả nắm lấy dây hắn cũng nắm không nổi.

Sau khi dốc hết sức lực còn lại, hắn cũng bò tới được nơi thả dây, ngồi tại đó, liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đến cả ngón tay cũng cử động không nổi. Hắn quay đầu lại nhìn ra xa xa, thấy mặt sau thạch bích cũng còn một hài đồng nữa, chính đang ngồi thở dốc, xem ra cũng giống như hắn, một điểm khí lực cũng đã không còn.

Hàn Lập trong đầu chỉ còn có thể cười khổ, tự mình đã quá coi thường lần kiểm tra này, may mà còn chưa có rớt xuống cuối cùng, quay đầu nhìn lại thấy vị sư huynh lạnh lùng kia, Hàn Lập do dự một lúc, lại quyết định cố gắng cố thử một lần nữa leo lên, tuy rằng trước chính ngọ không thể lên tới đỉnh nhưng cũng còn hơn là bỏ cuộc vào lúc này.

Hàn Lập co duỗi hai tay có điểm cứng ngắc, một lúc mới khôi phục được ít điểm khí lực, từ từ hướng đến dây thừng tiến đến. Nhưng vào lúc này, hai tay Hàn Lập đã không còn cảm giác gì nữa rồi, ngay cả nắm lấy sợi dây thừng cũng không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.