Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 476: Kim Tằm thủ bảo



Hàn Lập cũng không có lập tức hành động, mà đem thần thức cẩn thận ra kiểm tra bốn phía, xác định Cực Âm lão quái thật không có giám thị mình, mới không chần chờ đưa tay ra, trên tay thanh quang chợt lóe, một thanh trường kiếm dài chừng vài tấc xuất hiện trên đầu ngón tay.

Hàn Lập bình tĩnh dùng kiếm quang vạch lên trên tảng đá một vòng tròn, sau đó vung tay lên, kiếm quang liền biến mất.

Mà tay kia rất nhanh gõ lên trên vòng tròn một cái, nhất thời xuất hiện một cái lỗ ở trên tảng đá.

Hàn Lập biết thời gian của mình không nhiều lắm, bởi vậy không suy nghĩ nhiều lập tức thò tay vào trong.

Không gian bên trong không lớn, chỉ sờ soạng lung tung một hồi thì đã chạm vào một vật gì đó.

Hàn Lập thần sắc chợt động.

Vật đó vừa dài, vừa tròn lại hơi mềm mêm, phảng phất giống như cây côn vậy.

Nhưng khi hắn rút tay ra, mới thấy thì ra vật nọ là một quyển trục màu vàng cũ kỹ.

Hàn Lập có chút kinh ngạc đang muốn mở ra xem, đột nhiên sắc mặt biến đổi, lập tức đem quyển trục nhét vào trong ngực, thân hình chợt lóe che cái lỗ ở trên vách đá lại, làm bộ như đang nghỉ ngơi

Hàn Lập mới vừa làm xong thì thanh âm âm trầm của Cực Âm tổ sư đã vang lên ở bên tai.

"Hàn Lập, mau trở về, mấy người vi sư sắp đi vào rồi".

Nghe xong lời này, Hàn Lập trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Không phài nói muốn nghỉ ngơi hồi phục hay sao? Nhanh như vậy đã thay đổi chủ ý, chẳng lẽ ba lão ma đã ý thức được có cái gì không ổn?

Trong lòng nghĩ như vậy, đợi khi thần thức của Cực Âm biến mất khỏi vùng phụ cận, hắn lập tức xoay người đem cái lỗ hổng nọ phục hồi về nguyên trạng, sau đó bình tĩnh đi tới trước đài.

Khi tới nơi, thì đã thấy đám lão ma đang thần sắc ngưng trọng đang đứng nhìn gì đó, Ô Sửu, Huyền Cốt ở phía sau cũng đều có cử động tương tự.

Hàn Lập có chút kinh ngạc, hướng phía trước liếc nhìn một cái, sắc mặt cũng hơi đổi.

Chỉ thấy lam quang trên đài cao đang không ngừng lập lòe, ở giữa mơ hồ chớp lên vài tia kim quang phản xạ ra.

Mà xung quanh thạch đài, trong chốc lát hào quang cũng trở nên dày thêm vài tấc, bởi vì bị màn hào quang màu trắng nọ cách ly, Hàn Lập cũng không cảm ứng được có dị trạng gì phát sinh.

Vừa thấy Hàn Lập đến, Cực Âm hướng tới hắn gật đầu, sau đó xoay mặt đối diện với Man Hồ Tử nói:

"Man huynh, tiểu đồ đã đến rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Không nghĩ tới Kim Ti Tằm của Vạn Thiên Minh có thể làm cho Hư Thiên Đỉnh chớp lên như vậy. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đi vào xem qua vẫn là tốt hơn".

Man Hồ Tử nghe xong, cũng không mở miệng nói gì, nhưng than hình đã hướng lên trên, dùng hành động để hồi đáp.

Đám người Cực Âm theo sát sau đi lên.

"Oành", một tiếng nổ phát ra.

Man Hồ Tử đi tới trước mà hào quang, không nói nột lời liền sử dụng Thiên Ma công hung hăng đánh cho tan tành, kết quả màn hào quang lúc này lộ ra một lối đi rộng vài trượng, Man Hồ Tử ngẩng cao đầu đi vào.

Cực Âm và lão giả nho sam thân hình nhoáng lên một cái đem Hàn Lập bao bọc ở giữa, làm cho Hàn Lập không có cách nào khác là theo vào.

Huyền Cốt và Ô Sửu tiến vào màn hào quang cuối cùng.

Thật lạnh! Hàn Lập khi ở bên ngoài màn hào quang trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng khi vừa tiến vào, hắn vẫn bị hàn khí bốn phía đánh tới mà rùng mình, vội vàng đem linh khí hộ thể thi triển ra mới lam cho hơi lạnh giảm đi.

Man Hồ Tử căn bản không quan tâm đến ý tứ của người khác, không thèm nhìn mà trực tiếp hướng tới giữa màn lam quang mà đi nhanh tới.

Lão giả và Cực Âm ở phía sau thoáng nhìn nhau, chỉ có thể cười khổ một tiếng mà đuổi theo sát phía sau.

Nhưng Cực Âm hai mắt vẫn không quên nhìn Hàn Lập ở phía sau, có ý đốc thúc hắn đi nhanh lên một chút.

Hàn Lập trong lòng thầm mắng Cực Âm tổ sư.

Hắn tự biết bản thân không có khả năng chạy trốn, chỉ là định đi tụt ra sau để xem qua quyển trục cất dấu trong lồng ngực rốt cuộc là vật gì.

Dù sao vật ấy xuất hiện tại chỗ này thật sư có chút kỳ hoặc, nói không chừng đối với hắn có thể có trợ giúp!

Nhưng hiện giờ Cực Âm tổ sư cứ một mực thúc giục nhắc nhở, làm cho tên Ô Sửu kia hai mắt bắt đầu cảnh giác nhìn Hàn Lập chằm chằm, không hề dời đi nửa phần, ngay cả Huyền Cốt nọ cũng mang theo một tia nghi hoặc mà đưa mắt nhìn hắn.

Hàn Lập chỉ có thể đi nhanh hơn một chút, nhưng chỉ mới đi được vài bước, tốc độ của hắn lại chậm trở lại.

Lầm này cũng không phải là ý của Hàn Lập.

Mà là lam quang ở nơi đây tỏa ra khí lạnh cực kỳ, mặc dù có màn hộ thể bên ngoài bảo hộ, nhưng mỗi bước đi tới Hàn Lập cảm giác được thân thể lại lạnh thêm một phần, chỉ ngắn ngủn vài bước mà sắc mặt đã tái nhợt. Hắn vội vàng phong bế hô hấp của mình, sợ khí âm hàn tràn vào làm thương tổn tới phế phủ.

"Bạch Linh Tê mà ta đưa cho ngươi không những phòng được lửa mà còn có thể ngăn ngừa được lạnh, ngươi còn chờ gì nữa mà không dùng!"

Lúc này bên tai Hàn Lập lần nữa lại vang lên thanh âm của Cực Âm tổ sư.

Hàn Lập lúc này mới chợt nhớ ra vội vàng lấy vật ấy ra, một lần nữa mang theo bên hông.

Quả nhiên Linh Tê nọ sau khi phát ra ánh sáng trắng, bốn phía nhất thời trở nên ấm áp hẳn lên.

Lúc này Hàn Lập mới nhanh chóng bước tới, xem mấy ngưới làm thế nào đối phó với khí âm hàn này.

Tu sĩ Nguyên anh kỳ như Man Hồ Tử thì không cần phải nói, ba người chỉ phát xuất ra trên người một tầng hào quang hộ thể là vẫn tiếp tục đi tới phía trước như thường.

Trên cổ Huyền Cốt xuất hiện một chuỗi hạt lấp lánh hồng quang, cũng không có chút lạnh lẽo nào.

Về phần Ô Sửu không biết từ khi nào đã ở phía sau hắn, trên cánh tay có một cái vòng khắc xà văn, mặt trên phóng thích ra màn hào quang màu hồng.

Hàn Lập nhìn đến đây, đem ánh mắt thu hồi trở về.

Bởi vì đã đến trung tâm đài cao, ở nơi này có một cái tế đàn nhỏ. Trên tế đàn có bảy tám đạo kim quang đang lay động liên tục. mà ở giữa kim quang, có một cái động lớn tỏa ra lam quang chói mắt.

Hàn Lập tình thần chấn động, vội vàng ngưng thần nhìn kỹ.

Ở trung tâm của những đạo kim quang này có mấy con tằm lớn dài chừng vài trượng màu bích lục, miệng đang phun ra một sợi tơ vàng bằng ngón cái trực tiếp hướng vào trong động, thân thế của chúng lắc lư giật lùi về phía sau, mỗi một lần lùi như vậy đều làm cho lam quang trong động lóe lên.

Mà bên cạnh tế đàn có ba người đang đứng thẳng, chính là đám người Van Thiên Minh.

Đám tu sĩ chánh đạo hiển nhiên cũng biết bọn người Man Hồ Tử đến, nhưng ba người này cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhìn chằm chằm vào kim quang phía trước, vẻ mặt rất khẩn trương.

Man Hồ Tử thấy tình cảnh này, trong mắt hàn quang chợt lóe, không nói một lời khoát tay một cái, hai luồng sáng vàng hóa thành cầu vồng hướng về phía ba người nọ bắn nhanh tới.

"Hàn Giao".

"Ly Quy".

Vạn Thiên Minh và Thiện Ngộ Tử cùng nhìn thấy kim quang rời khỏi tay của Man Hồ Tử, hai người này đều lạnh lùng hô lên một tiếng.

Nhất thời trước mặt một trận di động truyền đến, một đạo thanh quang và một đạo lam quang bay vụt xuống, đồng thời chặn lại đạo kim quang, bắt đầu giằng co kịch liệt.

"Về".

Man Hồ Tử vừa thấy cảnh này, liền vẫy tay về phía trước, hai đạo kim quang ở phía trước liền quay về, biến thành hai thanh tiểu đao màu vàng rơi vào trong tay.

Mà hai đạo thanh, lam quang nọ cũng không có đuổi theo, chỉ ở tại chỗ sau khi xoay quang một lúc rồi hiện ra nguyên hình.

Đó là một con tiểu giao màu trắng lớn chừng mấy trượng và một con rùa lớn trong suốt kỳ dị.

Man Hồ Tử sau khi nhìn rõ ràng hai vật đó, thần sắc chợt biến đổi.

"Hàn Giao của Phong Bà Tử, Ly Quy của Thiên Duyên Tử!" Lão giả nho sam ở phía sau đi lên, mặt lộ vẻ khiếp sợ, bật thốt lên.

"Trách không được đám người Vạn Thiên Minh lại tự đại như vậy. Thì ra là đem theo linh thú của hai lão quái vật kia. Nhưng theo ta biết hai lão quái này đối với linh thú quý trọng dị thường, không biết hai người nọ làm sao mà lại mượn được?" Cực Âm tổ sư chứng kiến màn này cũng có chút hoảng sợ, mặt lộ vẻ tức giận nói.

Man Hồ Tử thần sắc âm trầm nói: "Hừ! Không phải bọn họ có khả năng lấy được mà là Vạn Thiên Minh thân là cháu của Phong Bà Tử, Thiên Ngộ Tử lại là đồng môn sư đệ của Thiên Duyên tử thì việc mượn được hai linh thú này có gì là kỳ quái".

Thanh Dịch cư sĩ nhìn chằm chằm vào tiểu bạch giao và cự quy có chút lo lắng nói: "Vấn đề này có lẽ có chút khó giải quyết! Hai con súc sanh này thần thông cũng không nhỏ, dù liên hợp lại ba người chúng ta trong nửa khắc nhất thời cũng không có cách nào thoát khỏi được".

Man Hồ Tử nghiến răng nói: "Thanh Dịch, Huyền Âm! Thanh *** Điểu cùng Thiên Đô Thi của các ngươi còn lưu lại làm gì nữa. Mặc dù chúng không phải là đối thủ của hai con súc sanh kia, nhưng giữ chân chúng trong một lát thì vẫn có thể làm được. Chúng ta không cần đánh bại bọn người Vạn Thiên Minh, mà chỉ cần tùy ỳ giết chết một con Kim Ti Tằm là được".

Nghe xong Man Hồ Tử nói lời này, lão giả nho sam cùng Cực Âm tổ sư hai người nhìn nhau lộ ra vẻ mặt chần chờ.

Man Hồ Tử liếc mắt nhìn hai người Cực Âm, vẻ mặt lộ ra một tia kinh thường nói: "Yên tâm, ta cũng sẽ cho linh thú của ta xuất chiến hợp tác cùng hai ngươi cho đỡ phiền phức!"

Nghe nói như vậy, hai người lão giả nho sam cùng Cực Âm lúc này thần sắc mới tỏ vẻ đống ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.