Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 553: Thức phá



Hàn Lập nhìn vào ánh mắt của hai thiếu nữ này, sờ cằm lộ ra vẻ đăm chiêu. Dường như là nghĩ tới một người nào đó, không nói một lời gật gật đầu.

Sau khi một nữ tu trong đó đưa tay sờ lên tường một lúc, ánh sáng lóe lên,một cái cổng bất ngờ xuất hiện.

"Vãn bối chỉ có thể dẫn tiền bối tới đây. Bây giờ xin cáo lui" Lão giả thừa có hội này vội vàng lui xuống.

Hàn Lập không có để ý, bước chân vào bên trong phòng.

Xuyên qua một hàng lang ngắn ngủn, hắn đã đi tới một gian đại sảnh.

Phạm phu nhân mặc một bộ trang phục màu xanh đang đứng đợi bên trong, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười.

"Thiếp thân không nghênh đón từ xa, hy vọng tiền bối thứ tội" Nàng hé đôi môi anh đào nở một nụ cười quyến rũ thi lễ.

Sau đó thân thể mềm mại mời Hàn Lập ngồi xuống.

Mắt hắn nhìn chiếc ghế ở phía sau nữ nhân, lông mi khẽ chớp, không có khách khí ngồi xuống.

Sau đó, ánh mắt Hàn Lập nhìn vào khuôn mặt mỉm cười của nàng ta bình tĩnh nói.

"Xem ra phu nhân không hề lo lắng ta tới gây chuyện bất lợi cho quý môn".

"Tiến bối đùa rồi. Với tu vi của người thì như thế nào lại gây khó khăn với tu vi Trúc Cơ Kỳ của vãn bối" Phạm phu nhân bước đi nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh Hàn Lập,che miệng cười khẽ.

Bây giờ,nữ nhân xinh đẹp này cách Hàn Lập không tới một trượng. Hắn chỉ thấy một mùi hương ngào ngạt xông lên mũi.

Sau khi chau mày, thần sắc Hàn Lập trở lại bình thường.

Nhưng khi nữ nhân này ngồi xuống, trên khuôn mặt lại hiện ra một tia lơ đãng. Sau đó đột nhiên dung một loại ánh mắt kì quái nhìn Hàn Lập.

Trong mắt Hàn Lập chợt lóe lên vẻ lạnh lùng. Hắn đang định lên tiếng hỏi đối phương như vậy có ý gì.

Một nữ tu sĩ mi thanh mục tú mang theo một bình trà màu hồng lặng lẽ tiến vào phòng.

Cô gái đặt trước mặt hai người một ly trà thơm ngát, sau đó đứng sau lưng Phạm Phu Nhân.

Tuy thần sắc của Phạm Phu Nhân vẫn như thường, trong ánh mắt đã toát lên tia giận dữ. nhưng nàng lại không hề lên tiếng.

Thấy như vậy, Hàn Lập không khỏi đánh giá lại hai cô gái này. Trong lòng bắt đầu suy nghĩ.

"Tiền bối lần này tới đây có gì muốn nhờ bổn môn giúp việc gì sao? Nếu có thể tương trợ, bổn môn nhất định sẽ không chối từ" Phạm phu nhân cầm ly trà lên khẻ uống một ngụm nhỏ, sau đó bình tĩnh hỏi.

" Nếu Phạm Môn chủ đã nói như thế thì Lệ mỗ cũng không nói vòng vo nữa. Không biết quý môn đã hoàn thành xong Truyền tống trận trở lại nội hải chưa? Ta muốn mượn sử dụng" Hàn Lập không đổi sắc nói như là đang đề cập tới một chuyện vô cùng nhỏ mà thôi.

"Truyền tống trận?" Phạm Phu Nhân rùng mình, dau đó đôi mắt đẹp khẽ chớp vài cái, lộ ra vẻ mặt như cười như không.

"Chỉ sợ làm cho tiền bối thất vọng rồi. Truyền tống trận này vẫn chưa hoàn thành. Tuy nhiên sẽ rất nhanh chóng có thể sử dụng nhưng e là nguời phải chờ một thời gian nữa".

"Phải đợi bao lâu?" Hàn Lập không chờ nữ nhân này nói xong liền lạnh lùng ngắt lời.

"Cái này rất là khó nói. Tiền bối cũng biết, hiện tại pháp trận này còn thiếu Huyễn Mộng Thạch. Vân Trưởng lão cùng những người khác đã đi tới nơi sản sinh Huyễn Mộng Thạch để lấy về. Không ngờ lại kinh động đến yêu thú nơi đó. Tuy mang về một ít tài liệu nhưng mà không ít tiền bối đã phải bỏ mạng. Dưới sự bất đắc dĩ, Vân trưởng lão đang muốn tiến hành hành động tiếp" Phạm phu nhân lộ ra vẻ chần chờ nói, chén trà trong tay đã đặt lại bàn, hướng về Hàn Lập giải thích.

"Khụ." Nữ nhân đứng phía sau phạm phụ nhân ho nhẹ một cái.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của phạm phu nhân lộ ra một tia phẫn nộ. Nhưng nàng dường như cố kị điều gì đó nên dừng lời đang nói lại.

Trên khuôn mặt của Hàn Lập lộ ra một tia dị sắc, lạnh nhạt liếc mắt nhìn nữ nhân kia khiến cho cô gái sợ hãi mà vội vàng cúi đầu.

"Nếu đã trong một khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng Truyền tống trận, Lệ mỗ cũng không còn gì quan trọng để nói. Xin cáo từ" Hàn Lập tự đánh giá một chút, cũng không muốn ở lại đây lâu liền đứng lên nói.

Phạm phu nhân thấy cảnh này trên mặt lộ vẻ phức tạp một chút. Sau đó nói ra một câu khiến cho Hàn Lập dừng lại.

"Mặc dù đang có chút chuyện với Truyền tống trận, thiếp thân không thể trợ giúp. Nhưng bổn môn luôn vô cùng kính ngưỡng các vị tiền bối Kết Đan Kỳ! Tiền bối tạm ở lại nơi này một đêm, ngày mai hãy lên đường".

"Ở lại một đêm? Được! Ta sẽ ở lại" Hàn Lập nhướng mày vốn muốn từ chối nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt đẹp của nữ nhân thì lại thay đổi chủ ý.

"Hì hì, bổn môn sẽ phục vụ người chu đáo. Người đâu dẫn tiền bối tới căn phòng tốt nhất" Phạm phu nhân trong mắt hiên lên vẻ khác thường, vẻ mặt yêu kiều cười nói.

Nhất thời một nữ tu sĩ lên tiếng bước đến.

Hàn Lập không nói nhiều liền theo người này ra ngoài.

Nhưng trước khi rời khỏi, hắn dường như là muốn xác nhận điều gì lại liếc mắt nhìn lại một cách đầy thâm ý. Sau đó không do dự mà bước đi.

"Môn chủ! Tại sao phải lưu hắn ở lại đây. Có phải có chút mạo hiểm không? Tu sĩ họ Lệ này lần trước đã cự tuyệt việc giúp đỡ chúng ta" Khi thân ảnh của Hàn Lập biến mất, nữ nhân trẻ tuổi đằng sau Phạm phu nhân lên tiếng., thanh âm mềm mại, bên trong ẩn chứa nét kiều mị kết hợp cùng với khuôn mặt thanh tú khiến cho nam nhân nghe thấy không khỏi động tâm.

Bất quá nữ nhân này lời nói mặc dù cung kính nhưng ẩn bên trong lại có vẻ như là chất vấn.

"Vận Cầm! Lá gan ngươi càng ngày càng lớn đó. Vị Lệ tiền bối này tu vi kinh người, ta tận lực kết giao có gì không đúng. Trong Diệu Âm Môn này khi nào tới phiên ngươi làm chủ?" Phạm phu nhân nghe xong, sắc mặt trầm xuống nói.

"Không dám. Đệ tử chỉ theo lời dặn dò của Vân trưởng lão trước khi trưởng lão đi mà thôi. Hy vọng môn chủ đừng làm khó cho đệ tử" Lời nói của nữ tử vô cùng khiêm tốn nhưng lại hoàn toàn không có ý nhường nhịn nào. Đem Vân Thiên Khiếu ra làm chỗ dựa.

"Hừ! Đợi Vân Thiên Khiếu trở về ta sẽ nói với y. Bổn môn chủ còn có chuyện quan trọng. Thứ lỗi cho ta không thể phụng bôi" Sắc mặt Phạm phu nhân ngày càng lạnh lẽo, vung tay áo quay nguời đi không thèm nhìn lại.

Trong phòng chỉ còn lại nữ tử sắc mặt âm trầm bên trong phòng đại thính. Còn Hàn Lập đang nằm trên giường ở bên trong căn phòng rất thoải mái, sắc mặt bình tĩnh như là đang suy nghĩ điều gì.

Hắn qua đêm tại nơi này trong lòng cũng không có gì lo lắng. Nơi này sớm đã bị hắn dùng thần thức đảo qua một lần.

Tu vi cao nhất tại đây cũng chỉ có Phạm phu nhân và vài tên Trúc Cơ hậu kì. Nơi này hoàn toàn không có tu sĩ Kết Đan Kỳ chứ đừng nói tới các lão quái Nguyên Anh Kỳ.

Bởi vậy trừ khi có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì hắn hoàn toàn yên tâm ở lại đây.

Chẳng qua trong lòng hắn đang tự đánh giá có nên dùng mấy năm thời gian bằng đường biển để bay về nội hải hay không.

Đúng vào lúc này thì "cộc cộc" vài tiếng gõ từ bên ngoài cửa truyền đến.

"Vào đi" thân hình Hàn Lập vẫn không nhúc nhích, nằm trên giường lạnh nhạt nói. Hắn đã sớm biết người đến là ai rồi.

Một tiếng cười kiều mị từ bên ngoài vang lên, Phạm phu nhân trang điểm xinh đẹp bước vào.

Nàng tiến vào giữa gian phòng, mặc trường bào bằng lụa vô cùng xinh đẹp.

"Tiền bối dường như cũng không có nghỉ ngơi, xem ra đã biết là vãn bối sẽ tới" Cùng với làn gió thơm, nữ nhân này ngồi xuống bên giường của Hàn Lập không chút e dè, nhìn Hàn Lập mỉm cười nói.

"Phạm Môn chủ ám chỉ rõ ràng như vậy, ta cũng muốn biết rốt cuộc người có ý gì. Nói trước, nếu không phải là chuyện liên quan tới Truyền tống trận, ta không muốn nghe" Hàn Lập cũng không liếc mắt nhìn đối phương. Hai mắt nhắm nghiền thản nhiên nói.

"Tất nhiên. Bị nhiều cao thủ Nguyên Anh Kỳ như vậy đuổi giết đến đến Ngoại Tinh Hải không ngờ Hàn Trưởng lão lại muốn trở về".

"Ngươi nói cái gì? Ai là Hàn Trưởng lão?" Hàn Lập nằm trên giường, thân thể có chút cứng ngắc, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân kiều diễm trước mặt, lạnh nhạt hỏi.

"Thiếp thân tất nhiên là nói tới Hàn trưởng lão của bổn môn" Phạm phu nhân bị Hàn Lập nhìn như vậy nhưng thần sắc vẫn ung dung không có gì thay đổi, hoàn toàn không chút bối rối nói.

Hàn Lập lại nhìn nữ nhân này một lúc, sau đó ngồi dậy.

"Làm sao mà nhận ra ta? Với tu vi của ngươi không có khả năng nhận ra hình dáng thật của ta" Hàn Lập khôi phục vẻ trấn định, chậm rãi hỏi.

"Thiếp thân không phải nhìn ra mà là đoán được" Phạm phu nhân vươn cổ tay trắng như ngọc vuốt ve mái tóc, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ giảo hoạt.

"Đoán được?" Hàn Lập nghe thấy thế thì rùng mình, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng phức tạp.

Dường như nhận ra sự khó hiểu của hắn, Phạm phu nhân cuời khẽ giải thích.

"Thiếp thân từ nhỏ cũng thường nhân không quá giống nhau. Có thể phân biệt rõ ràng sự khác nhau của khí tức trên mỗi người. Hơn nữa lại còn có thể nhớ kĩ mùi vị của nó mãi trong lòng. Vừa khéo, lúc đầu thiếp thân cảm thấy mùi vị trên người Trưởng lão vô cùng thú vị nên đã nhớ nó. Đến giờ vẫn không quên. Lần trước khi ở trên phường thị thì Hàn trưởng lão lại cách thiếp thân quá xa nên không thể nhận ra được. Nhưng khi nãy do ngồi gần với nhau nên thân phận người tự nhiên không thể dấu được thiếp thân" Lúc này trong hai tròng mắt của Phạm phu nhân lộ ra phong tình vô cùng quyến rũ, nhìn Hàn Lập hé miệng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.