Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 607: Hắc y thiếu phụ



Không cần Hàn Lập phải tốn sức đi tìm, ngươi vừa cất tiếng nói đang ngồi trên đài đá cách đó hơn mười trượng

Đó là một thiếu phụ áo đen, trên đầu cài một chiếc trâm bằng gỗ

Thiếu phụ có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng sắc mặt trắng nhợt, tái xanh.sóng mắt lay chuyển đầy nét dụ hoặc nhưng khiến cho Hàn Lập ngạc nhiên nhất chính là thiếu phụ bị cụt một cánh tay.

Hàn Lập không nói gì, chỉ lặng lẽ thả ra pháp bảo, thấy cảnh đó thiếu phụ bật cười ngạc nhiên

"Không ngờ đạo hữu không phải là tu sĩ Luyện Khí kỳ mà là Kết Đan kỳ, Ẩn nặc thuật thật là cao minh, chút nữa là ta không thể nhận ra rồi." Sóng mắt lưu động đầy vẻ mê ngươi khi thiếu phụ đó mỉm cười.

Trên đùi của thiếu phụ là con Tuyết Vân Hồ, đang nằm vô cùng thoải mái. Nó cũng dùng ánh mắt tò mò để đánh giá Hàn Lập, mười phần tinh minh.

"Hóa ra nơi này lại là chỗ tiềm tu của tiền bối, Hàn mỗ thất lễ." Sau khi dùng thần thức đảo qua thiếu phụ đó thì Hàn Lập lạnh ngươi

Mặc dù đối phương đang ngồi ở đó nhưng mà cứ như là không hề tồn tại, thần thức dễ dàng xuyên qua thân thể của thiếu phụ, thậm chí không hề phát hiện ra một chút linh khí dao động nào.

Điều này có thể chứng tỏ rằng đối phương hoàn toàn không có chút gì che dấu mà là tu vi của đối phương cao hơn hắn rất nhiều. Xem cách nói và thủ đoạn vừa thi triển thì điều đó thực sự cũng không phải giả.

Tinh thần của Hàn Lập lại càng cảnh giác hơn.

"Nhìn ngươi tuổi không lớn nhưng không ngờ là đã đến Kết Đan hậu kỳ. Không thể tin được!" Trong khi Hàn Lập đang ngẫm nghĩ kế sách thì thiếu phụ nâng lên đôi bàn tay trắng muốt như ngọc vuốt ve đầu của Tuyết Vân Hồ, ung dung nói.

"Tiền bối đã quá lời rồi. Vãn bối may mắn mới tu luyện đến cảnh giới này. Chẳng biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì?" Hàn Lập bình tĩnh trả lời.

"Tên của ta thì có gì hay mà nói. Có nói ra thì ngươi cũng không biết, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ đồng lứa với ta cũng có rất ít ngươi biết ta." Thiếu phụ thở dài một hơi.

Nghe vậy Hàn Lập đầu tiên là ngẩn ra nhưng sau đó trong lòng lại lạnh lẽo, miệng cười khổ.

Chẳng lẽ vị thiếu phụ này lại là lão quái vật ẩn tu, không xuất thế?

Dù thế nhưng Hàn Lập cũng không hề bộc lộ ra vẻ kinh hoảng.

Dù sao theo thời gian tu vi ngày càng tăng, học càng nhiều mật tịch, Hàn Lập đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không có quá sợ hãi như trước kia, đặc biệt là vừa mới học được Huyết Ảnh Độn càng khiến cho lá gan của hắn to hơn không ít.

Nếu thực sự động thủ thì hắn hoàn toàn không có khả năng đánh lại nhưng hắn lại vô cùng tin tưởng vào khả năng chạy trốn của mình, chỉ tội là hao tổn không ít máu huyết, khẳng định phải bế quan vài năm là cái chắc.

Quay trở lại mới nói, không biết vị tiền bối thần bí này ẩn tàng ở đây ngay dưới mắt của ba phái chẳng biết có ý đồ gì, hay giống như hắn thấy nơi này linh khí sung túc mới tiềm nhập vào tu luyện.

Nghĩ như vậy, mắt Hàn Lập khẽ đảo qua bốn vách thạch thất, trong lòng lại càng kinh ngạc. Cả một gian phòng không hề có bất cứ vật gì, ngoại trừ cánh cửa đi vào, đài đá mà thiếu phụ ngồi thì đến cái bàn cũng không có, căn phòng trống trơn thật khiến cho người ngoài có cảm giác lạnh lẽo.

Hàn Lập tinh ý nhận ra, vách tường bằng đá này vô cùng thô sơ, không hề giống với động phủ bình thường của tu sĩ, thường là bị gọt đẽo chỉnh tề bằng phi kiếm hoặc pháp khí. Thạch thất giống như bị loại búa gì đẽo gọt thành, cực kỳ nhám và lồi lõm.

Thấy cảnh này trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc.

Tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng Hàn Lập, thiếu phụ cười khẽ nói.

"Đạo hữu nếu khó hiểu sao không có thử sờ qua tường đá xem, như vậy có thể giải quyết được nghi vấn trong lòng."

Hàn Lập nghe thế trong lòng khẽ động.

"Nếu mà tiến bối đã nói như thế thì vãn bối sẽ không khách khí." Thực chất trong lòng Hàn Lập cũng có chút tò mò, vừa rồi có dùng thần thức dò xét thử thì lại thấy nó hoàn toàn không khác gì đá bình thường.

Hắn chậm rãi đi tới gần tường đá.

Nhưng mà hắn vẫn cẩn thận dùng một tia thần thức giám sát thiếu phụ kia, chỉ sợ thiếu phụ ra tay đánh lén.

Dù đối phương chưa hề bọc lộ ra cái gì ác ý nhưng đã trải qua nhiều phen mưa gió nên tâm tính cẩn thận của hắn vượt xa thường nhân.

Đến trước tường đá, Hàn Lập lấy tay sờ sờ nhưng vẫn không phát hiện được điều gì khác thường.

Sau khi ngẫm nghĩ một chút, đầu ngón tay chợt động, thanh quang chợt lóe, kiếm mang bén nhọn dài vài tấc bỗng xuất hiện tại đầu ngón tay.

Hàn Lập vung tay lên, một tình cảnh không thể tin nổi xuất hiện.

Kiếm mang sau khi công kích lên vách tường thì phát ra một trận âm thanh rồi bị ngăn lại, trên đó chẳng có lưu lại vết tích gì cả.

Điều đó khiến cho Hàn Lập hơi hoảng sợ nhưng lại có vài phần không tin tưởng.

Trong giây lát, tất cả linh lực truyền tới khiến cho kiếm quang mở rộng hơn một thước, hung hăng đánh mạnh vào vách đá.

Tường đá vẫn bình thường, một vết xước cũng không thấy.

Hàn Lập lộ vẻ kỳ quái, không nói nhiều lời, chỉ tay tới phi kiếm đang bay trên đầu mình. Kiếm này hóa thành một đạo hào quang trực tiếp bắn tới, sau đó bay về.

Kết quả lại chỉ xuất hiện một lỗ nhỏ, sâu chừng một tấc nhưng mà không ngờ, chỉ trong phút chốc đã liền ngay lại.

"Đây là cái gì mà lại có thể tự chữa trị. Chẳng lẽ tiền bối đang thi triển cấm pháp?" Hàn Lập hít sâu một hơi, khiếp sợ hỏi.

"Thi triển cấm pháp sao? Ngươi cũng coi trọng ta quá. Loại Thanh Kim thạch này gọi là Hấp linh thạch, một loại tài liệu luyện khí vô cùng trân quý. Ngoại trừ dùng lực cực mạnh để phá hỏng thì không có bất cứ cái gì có thể tác động đến nó, ngay cả linh lực." Thiếu phụ thản nhiên nói.

"Thanh kim thạch? Thứ cho vãn bối kém cỏi, đúng là chưa từng nghe qua tên loại tài liệu này." Hàn Lập cau mày, xoay ngươi rời khỏi tường đá, trở lại chỗ cũ, chậm rãi nói.

"Hắc hắc, đạo hữu tất nhiên là chưa hề nghe qua tên của nó. Loại tài liệu này cho dù ở ngoài tự nhiên cũng vô cùng hiếm thấy, đến bây giờ ngươi còn biết về nó có lẽ chẳng còn mấy người." Thiếu phụ lơ đễnh nói.

Hàn Lập nghe lời này thì vô cùng chấn động đang định mở miệng hỏi thì thiếu phụ mỉm cười nói thêm.

"Đạo hữu mặc dù tu vi đã cao tới như thế này nhưng tư chất thì hình như không được tốt lắm. Phải nói là vô cùng kém, tới được giai đoạn này nhất định là có cơ duyên nếu không dù có tu luyện điên cuồng cũng chỉ có thể đến Trúc Cơ là cùng. Ngươi cùng ta gặp mặt cũng có thể là cơ duyên. Nếu mà không chê thì ta có một loại bảo vật có thể trợ giúp ngươi một tay."

"Cho vãn bối mượn bảo vật?" Hàn Lập nghe thế thì ngẩn ra nhưng ngay sau đó lộ vẻ kỳ quái.

"Đương nhiên là có điều kiện. Thứ nhất ta chỉ cho ngươi mượn mà thôi, dùng xong phải trả nó lại nguyện vẹn. Thứ hai ta muốn ngươi thay ta làm một việc, có thể nói đây là thù lao cho ngươi." Thiếu phụ hình như nhận ra sự nghi ngờ trên mặt Hàn Lập, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói.

Sau đó, bàn tay thò vào trong vạt áo một lúc rồi ấy ra một chiếc hộp ngọc.

Hộp ngọc màu đen này chỉ to bằng bàn tay mà thôi, vẻ ngoài vô cùng thô sơ còn có chút ánh vàng, trông rất cổ.

Hàn Lập nhìn khuôn mặt của thiếu phụ, sau đó lại nhìn chiếc hộp màu đen, không hề nói lên quyết định từ chối hay là chấp nhận gì.

Sau khi trầm ngâm một hồi, hắn mới ngưng thần mà hỏi:

"Tiền bối trước tiên có thể giới thiệu qua về vật này cho vãn bối được không? Sau đó vãn bối sẽ quyết định."

Thấy Hàn Lập lộ ra vẻ chần chừ, thiếu phụ lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, đôi mi thanh tú nhướn lên, chỉ về phía chiếc hộp nói:

"Chắc Linh nhãn chi thạch thì ngươi biết chứ. Bên trong hộp này chính là loại linh nhãn chi thạch cao cấp nhất "Linh nhãn chi ngọc", có nó tiếp thêm linh khí thì ít nhất cũng khiến cho gia đoạn trước Kết Anh – giả anh – ổn định thêm ba phần, sau đó ngưng kết Nguyên Anh sẽ dễ dàng. Kiện bảo vật đã theo ta lâu năm, nếu không phải tu vi của ta không thể dựa vào khổ tu để tăng tiến thì cũng không dễ dàng đem cho ngươi mượn."

Thiếu phụ nói xong thì khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối không muốn chút nào.

"Linh nhãn chi ngọc!" Ánh mắt Hàn Lập lay chuyển mấy lần, có vật này thì quá trình tu luyện của hắn có thể rút ngắn ba lần, lời từ chối trong miệng định nói ra đành nuốt lại.

"Không biết tiền bối muốn vãn bối làm cái gì, nếu tu vi tiền bối mà còn không làm được thì vãn bối tham gia chỉ làm cho mọi việc rối hơn mà thôi." Hàn Lập than nhẹ nói.

"Yên tâm, ta không bảo ngươi giết người phóng hỏa đâu mà sợ. Tu vi ta dù cao nhưng vì chút nguyên nhân nên không thể rời khỏi nơi này một bước nhưng lại có một tín hàm cần chuyển, ngươi giúp ta giao nó cho một người là được." Thiếu phụ thấy Hàn Lập đáp ứng thì lộ vẻ vui mừng.

"Chỉ là đưa tin?" Lời này khiến cho Hàn Lập vô cùng ngạc nhiên.

"Đúng thế! Chẳng lẽ ngươi thật sự tin rằng ta sẽ bảo ngươi giết người phóng hỏa sao?" Thiếu phụ một tay che miệng, cười khúc khích đầy vẻ dụ hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.