Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 631: Toán Kế



"Thế nào, Vệ huynh ở nơi đây hơn trăm năm, đối với nơi đây hoàn toàn lưu luyến không muốn rời khỏi sao?" Nho sinh hơi châm chọc nói.

"Không muốn? Còn chưa nói tới. Nhưng nhiều năm như vậy, chung quy cũng có một chút cảm tình. Dù sao người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Huống hồ năm đó, Vân trưởng lão Lạc Vân Tông đối đãi với ta chẳng khác nào con đẻ, không những truyền thụ một thân đạo pháp thần thông, càng mấy lần cứu ta trong nguy cấp. Hơn nữa còn dẹp bỏ nghi ngờ của mọi người giúp ta thiếu chút nữa nắm đại quyền trong Lạc Vân Tông. Ân tình này, Vệ mỗ không thể không báo. Linh Nhãn Chi Thụ này, tại hạ không thể để nhị vị đạo hữu mang đi" Lão giả tóc rối mặt không đổi truyền âm từ trong quang tráo ra.

"Tốt, tốt! Nói như vậy, Vệ huynh thật sự muốn làm trưởng lão Lạc Vân Tông hàng thật giá thật. Bất quá đừng quên rằng, nếu chúng ta đem thân phận chân thật của ngươi nói ra, ngươi nghĩ rằng, một gian tế của Thiên Sát Tông có thể tiếp tục tiêu dao ở đây nữa sao?" Đỗ Đông giận giữ cười rộ lên, giọng nói trở nên âm trầm đáng sợ.

"Không cần các hạ nhắc nhở, tại hại cũng biết việc này. Hai vị đạo hữu tưởng rằng, bởi vì Vệ mỗ bị câu thúc một phần trong thánh địa này, không được tùy ý trở về Lạc Vân Tông. Tại hạ sớm khiến cho hai vị sư thúc hoài nghi, nhưng vì không có chứng cớ, nên mới bị cường hành tước đi đại quyền trong tông, bị canh giữ tại đây. Đương nhiên Vệ mỗ cũng có chịu qua đại ân của Thiên Sát Tông, vừa rồi, Đỗ đạo hữu cho ta xem cũng chính là tín vật của tông chủ. Cho nên mặc dù ta không thể cho các người mang linh thụ đi, nhưng thuần dịch thì có thể đưa các người một ít, cũng xem như là báo đáp đại ân năm đó của Thiên Sát Tông" Lão giả tóc rối bình tĩnh nói.

"Cái gì? Giao cho chúng ta thuần dịch, ta."

"Được, đem thuần dịch giao cho chúng ta cũng được. Chỉ cần trong tay có thuần dịch, ta thật cũng không cần tới Linh Nhãn Chi Thụ hiếm có này. Dù sao, ma đạo chúng ta cùng Thiên Đạo Minh bảo vật hằng hà sa số. Cho dù không có loại Linh Nhãn Chi Thụ này, nhưng Linh Nhãn Chi Tuyền cùng Linh Nhãn Chi Thạch cũng có thể tìm được không ít"

Lúc nho sinh muốn nói tiếp thì đột nhiên thần sắc Đỗ Đông hòa hoãn mở miệng đáp ứng.

Nho sinh nghe vậy liền ngẩn ra. Nhưng lập tức liếc nhìn Đỗ Đông, sau khi nghĩ lại, cũng không nói thêm gì.

Dù sao hắn nhận được lệnh, hết thảy đều nghe theo vị thiếu chủ Thiên Huyễn Tông này phân phó. Mặc dù không biết từ lúc nào mà Chánh đạo minh cùng Ma đạo lục tông thân cận như thế, nhưng đối phương xử lý việc này ra sao, cũng không liên quan tới hắn.

"Nếu hai vị đạo hữu đã đồng ý, vậy tại hạ cũng nên chuẩn bị tốt thuần dịch giao cho hai vị. Nói trước nếu trong lúc ta tạm thời khai mở cấm chế, trong chốc lát nếu hai vị thừa cơ hội muốn đánh lén thì đừng trách ta vô tình" Lão giả tóc rối lạnh lùng nói.

"Hắc hắc! Yên tâm, hai người chúng ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế. Dù sao Huyền Thiên Tiên Đằng mới là việc lớn, Linh Thụ chỉ là việc nhỏ" Thần sắc Đỗ Đông không đổi cam đoan nói.

Lão giả tóc rối gật đầu, bàn tay hướng vào trong Túi trữ vật, lấy ra một cái bình nhỏ màu trắng.

"Hai vị hãy chuẩn bị".

"Chuẩn bị cái gì, phải chăng muốn đem chí bảo ba phái chúng ta, hai tay dâng cho địch".

Không chờ lão giả tóc rối nói xong, hồng quang chợt lóe, hơn mười mấy đạo kiếm khí như tơ tằm từ bên ngoài bắn vào, đem lão giả không kịp đề phòng trói chặt lại, không thể nhúc nhích.

Đồng thời chỗ cửa đá động quật hàn quang chớp động, đám người lão giả họ Phó sắc mặt âm trầm xuất hiện, phong trụ đường đi của hai người Đỗ Đông.

Nho sinh cùng Đỗ Đông vừa thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.

Lúc này, phía sau lão giả tóc rối đang bị chế trụ, thân ảnh đồng tử họ Lam hiện ra.

"Tốt lắm, mấy lão bất tử chúng ta sớm đã biết, chánh ma lưỡng đạo sắp đặt nội gián trong ba phái chúng ta không ít, đối với mấy người các ngươi cũng đều trọng điểm để ý, chỉ là không có chứng cứ xác thực, mới không cách nào thanh lý môn hộ. Dù sao các ngươi đều là tu sĩ Kết Đan Kỳ, vạn nhất ngộ sát, sẽ là tổn thất lớn trong tông. Nhưng bây giờ các ngươi chủ động nhảy ra, lão phu cũng cũng không cần phải dò xét nữa" Đồng tử nhìn hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn băng hàn cất lời.

"Lam, ngươi sao lại xuất hiện ở nơi này. Bên ngoài…" Tu sĩ họ Bạch trợn mắt há mồm vẻ mặt khó có thể tin. Nhưng Đỗ Đông mặc dù sắc mặt tái mét, lại cười lớn hỏi.

"Ngươi quả thật cho rằng, bằng vào hai người Phần Lão Quái cùng Kiêm Kính Thư Sinh, là có thể làm cho chúng ta không thể phân thân ứng biến sao. Lúc này, bọn họ đang bị hai vị đạo hữu Lạc Vân Tông cùng mọi người vây khốn. Âm thanh tiến công bên ngoài, là ta gọi người cố ý làm giả ra. Nếu không, như thế nào các ngươi mới ngoan ngoãn hành động. Nhân đó, có thể đem từng tên gia hỏa chánh ma các ngươi một lần đánh cho đòn thật đau, không dám dễ dàng chêu trọc Thiên Đạo Minh chúng ta, lại có thể thuận tiện đem gian tế bên trong một lần dọn sạch" Đồng tử không có một điểm ý tứ che dấu, thản nhiên nói.

"Cái gì, sư thúc họ không có bên ngoài?" Khuôn mặt nho sinh lúc trước miễn cưỡng trấn định, rốt cục lộ ra vẻ kinh hoàng.

"Bạch sư huynh, ngươi thật sự là gian tế của chánh đạo minh?" Bạch y thiếu phụ nhìn song tu bạn lữ của mình, không nhịn được run giọng hỏi, trên mặt không còn một tia huyết sắc.

Nghe được thiếu phụ hỏi, nét kinh hoảng trên người nho sinh biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cười khổ, mở miệng muốn nói, nhưng cũng không nói được gì.

"Ta cũng không lấy lớn khi nhỏ, hai người các ngươi tự thúc thủ chịu trói, hay là muốn lão phu động tay chân!" Đồng tử nhếch môi, hạ thông điệp cuối cùng

Vừa nghe lời này, thần sắc hai người Đỗ Đông biến đổi.

Đúng lúc này, một đạo bạch quang từ ngoài cửa bay vụt vào.

Sau khi hào quang vừa dứt, trước mặt mọi người liền hiện ra lão giả họ Khương người đầy mồ hôi. Hắn vừa xuất hiện, liền cực kỳ bối rối hướng đồng tử kêu lên:

"Lam sư thúc, đại sự không tốt. Trình tiền bối Lạc Vân Tông phát Truyền Âm Phù đến, bọn họ cùng đám tu sĩ phái đi bị ma đạo Thiên Sát Tông cùng Thiên Huyễn Tông mai phục, bây giờ đang lâm vào khổ chiến, cần nhanh chóng tăng viện".

Vừa nghe lời này, tất cả tu sĩ ba phái bên trong xôn xao cả lên. Không phải ba phái đi mai phục đối phương sao, như thế nào lại "phản khách vi chủ" lâm vào mai phục của đối phương.

Đồng tử cũng đồng dạng cả kinh, nhưng sau khi tự đánh giá một lát, liền có chỗ thấu hiểu mở miệng mắng to.

"Hay cho một ma tế tử, dĩ nhiên dám đùa giỡn mấy lão bất tử chúng ta, xem lão phu thu thập các ngươi".

Mắng xong lời này, đồng tử không chút nghĩ ngợi há miệng, một đạo hỏa diễm kinh hồn bắn ra. Ý muốn đánh gục hai người trước mặt, sau đó lại đi cứu viện tu sĩ ba phái.

Nhưng ngay lúc này, trong phút chốc, tu sĩ tóc rối vốn bị chế trụ bỗng nhiên hét lớn một tiếng, một tay bỗng nhiên bành trướng gấp mấy lần, toàn thân một mảnh tử hồng, trong nháy mắt hướng đồng tử hung hăng chộp tới.

Nhìn ngũ chỉ trước mặt, tử mang lóe ra, nếu thật sự bị chộp trúng, nhất định đầu sẽ nát bấy không thể nghi ngờ.

Vẻ mặt Đồng tử hơi đổi, pháp bảo hắn vừa mới ra khỏi miệng, đột nhiên đối phương đánh lén như thế, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là hóp bụng lại, phồng miệng…

Một đoàn hồng quang cực nóng từ trong miệng lại phun lần nữa phún xuất, hướng yêu trảo màu tím của tu sĩ tóc rối.

"Xèo" Thanh âm của da thịt bị cháy khét vang lên, trảo thế của tu sĩ tóc rối bất giác bị chậm lại, nhân cơ hội này, thân hình Đồng tử không khỏi nhanh chóng mơ hồ dần, trong nháy mắt, tại trong đám mây đỏ độn xuất ra ngoài quang tráo.

Thiên Sát Chân Quân!

Đồng tử âm trầm kêu lên pháp danh của lịch đại tông chủ Thiên Sát Tông, sau đó nhìn chằm chằm vào tu sĩ tóc rối không nói một lời, đồng thời nắm tay hướng mỗi một phương hướng điểm một chỉ, đoàn hồng quang vốn được bắn sau khi xoay quanh một chút liền bay trở về, hóa thành một mãng xà đỏ đậm vô cùng sống động, đang giương nanh múa vuốt.

"Hắc hắc, không nghĩ tới Lam đạo hữu nhanh như vậy đã nhận ra bổn chân quân. Bổn tông chủ đối với đại danh của Hỏa Long Đồng Tử ngưỡng mộ đã lâu. Đáng tiếc đây là mượn thể làm phép, không thể chính thức cũng đạo hữu luận bàn một phen, thật là có chút đáng tiếc".

Tu sĩ tóc rối hơi cúi đầu, phảng phất như vô tri, nhưng một âm thanh dường như lười biếng từ trong miệng phát ra, vô cùng xa lạ.

Chứng kiến một màn quỷ dị này, trong đầu Hàn Lập lập tức hiện lên hình ảnh Cực Âm Lão Tổ từng thi triển qua "Phụ Thân Đại Pháp", mặc dù phương pháp có chút không quá giống nhau, nhưng khẳng định là cùng một loại công pháp ma đạo.

Mà theo Hàn Lập biết, loại công pháp này hẳn là trước lúc phụ thân phải chuẩn bị cực kỳ phức tạp, sau đó mới có thể thi triển. Xem ra vị Tông chủ Thiên Sát Tông này, khi đưa tu sĩ tóc rối vào Lạc Vân Tông nằm vùng, đã có đề phòng trước đó.

Hôm nay mới thông qua Đỗ Đông không biết âm thầm thi triển loại phương pháp gì, lúc này mới mở ra phụ thân thuật.

Khi xem đến đây, đầu óc Hàn Lập xoay chuyển nhanh một trận, sau đó đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền ngưng trọng hướng tiểu hồ trong tay áo truyền âm tới:

"Ngân Nguyệt, ngươi lập tức trở về tĩnh thất. Cần phải biến hóa ra bộ dáng ta bị trọng thương, đừng làm cho người ta phát hiện ta không có ở trong tĩnh thất. Về phần như thế nào che dấu chuyện ta vừa rồi không chết, ngươi cứ tùy cơ ứng biến cho tốt. Nếu có thể không bại lộ tu vi thân phận, ta sẽ nhanh chân trở về".

Ngân Nguyệt thấy bộ dáng Hàn Lập trịnh trọng như thế, biết việc này vô cùng trọng yếu. Lúc này không nói hai lời từ trong cổ tay áo trốn xuống đất, trở lại tĩnh thất.

Lúc này Thiên Sát Chân Quân trong quang tráo khoát tay, cầm trong tay bình nhỏ chứa thuần dịch, vứt cho hai người Đỗ Đông đã tiến về phía hắn. Sau đó có chút tiếc hận nhìn Linh Nhãn Chi Thụ liếc mắt một cái, thản nhiên hướng hai người nói:

"Các ngươi đem thứ này mang về, vị Hỏa Long Đồng Tử này, ta sẽ giúp các ngươi đối phó một lát. Nhưng thời gian tranh thủ cho các ngươi sẽ không nhiều lắm, các ngươi hãy tự lo thân".

Thiên Sát Chân Quân lời chưa dứt, thân hình thật nhanh xạ xuất, lóe tới ngay bên người lão giả họ Khương, sau khi cười một tiếng, cự trảo màu tím hung hăng chộp xuống đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.