Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 717: Chỉ Hoàn



Vầng sáng đỏ đậm do Nam Cung Uyển phát ra hiển nhiên không truy đuổi kịp, đạo hào quang vẽ thành hình cung, trong nháy mắt đến đỉnh đại sảnh, hung hăng công kích.

"Bụp" một tiếng, hồng quang lại không có xuyên thủng ra mà trần nhà chỉ rơi ra một chút đá vỡ mà thôi.

Băng lãnh nữ tử ngẩn ra, đang không rõ chuyện gì thì chợt thấy quang mang chợt lóe, một đàn tam sắc phi trùng từ phía trên bay xuống, sau đó kêu lên một tiếng bén nhọn, nhanh chóng tụ tập lại ở giữa, tạo thành một cái thuẫn lớn ba màu.

Băng lãnh nữ tử trong lòng kinh hãi, không kịp suy nghĩ, đơn thủ giương lên, giữa ngón tay xuất hiện một đạo phù.

Nam Cung Uyển thấy thế liền biết ý định của sư tỷ. Lúc này sắc mặt trầm xuống, cũng không quản gì đến Luân Hồi Thần Quang nữa mà đưa tay vỗ vào túi trữ vật, một lá cờ nhỏ màu hồng liền xuất hiện. Nam Cung Uyển không chút chần chờ ném xuống mặt đất phía dưới chân.

Xoạt một tiếng, tiểu kỳ hóa thành một cổ khói hồng chui nhanh tiến vào đất.

Băng lãnh nữ tử phất tay, phát động thần thông của lá phù, sau đó nàng bị một đoàn hoàng quang bao phủ vào trong, giống như sao xẹt bay lên phía trên.

"Phốc" âm thanh vang lên, hoàng quang xuyên qua cự thuẫn giống như chẳng có vật gì ngăn cản, trực tiếp bay về phía đỉnh đại sảnh ở phía sau.

Nhưng cơ hồ cùng lúc đó, chú ngữ cũng từ trong miệng Nam Cung Uyển truyền ra, nàng cũng phát động ẩn bí cấm chế trong phủ.

Hồng quang chợt lóe lên khắp gian đại sảnh, một tầng quang mạc màu hồng chói mắt xuất hiện ở trên tường, ngay cả đỉnh đại sảnh cùng với nền đá xanh cũng lấp lánh không ngừng.

Hồng quang dường như là khắc tính đối với hoàng quang do nữ tử băng lãnh hóa thành. Khi nó tiếp xúc với quang mạc thì không có khả năng độn xuất nữa mà ngược lại sau khi hai loại hào quang giao nhau thì một đám lớn hồng quang bay về phía đó giống như bị hút bằng nam châm, đem hoàng quang bao vậy lại bên trong.

Sư tỷ của Nam Cung Uyển trong lòng kinh hãi nhưng nàng cũng là người có kiến thức rộng rãi. Sau khi suy nghĩ liền lập tưcs biết đây là loại cấm chế gì.

Ngay lúc thần sắc nàng ngưng trọng thì ngón tay bắn ra một đạo bạch sắc kiếm mang băng hàn nhập xương khiến cho hông quang thất linh bát lạc.

Nữ tử băng lãnh vô cùng vui mừng, hoàng quang lúc này lại lóe lên, phá cấm thoát ra, trực tiếp độn nhập vào đỉnh của đại sảnh.

Nhưng ai ngờ được khi thân hình nàng vừa tiến vào được một nửa thì trước mắt đột nhiện xuất hiện một đạo hào quang màu tím rồi nàng chợt thấy có cái gì úp xuống, đem nàng bao vây vào trong. Sau đó lôi mạnh nàng ra khỏi đỉnh của đại sảnh.

Theo sau là một tiếng cười khẽ, bóng trắng lóe lên, một thiếu phụ quyến rũ bỗng xuất hiện, từ trong đỉnh đại sảnh đi ra.

Trong tay nàng đang cầm một sợi dây màu tím cực kỳ lấp lánh mà đầu kia của sợi dây lại hướng đến nữ tử băng lãnh kia.

Lúc này vì đại trưởng lão của Yểm Nguyệt Tông mới phát hiện có một cái lưới phát ra ánh sáng màu tím chụp lên người mình.

Bảo vật này như có như không, thoắt ẩn thoắt hiện.

Nữ tử băng lãnh cực kỳ kinh sợ và giận dữ, không chút nghĩ ngợi, mười ngón tay búng ra mười đạo hắc bạch kiếm khí công kích, sau đó chẳng an tâm tiếp tục hé miệng phun ra một đoàn hỏa diễm màu xanh quỷ dị đánh lên cái lưới.

Hào quang màu tím sáng lên, vô luận là hắc bạch kiếm khí hay lục hỏa đều được tử võng (lưới tím) tiếp được mà không chút hao tổn.

Lần này nữ tử băng lãnh mới lộ ra vẻ kinh hoảng thực sự, nàng đang muốn cắn răng, thi triển thêm bí thuật tổn hao nguyên khí nào đó để thoát thân nhưng bạch y thiếu phụ liền cười khẽ, kéo sợi dây màu tím trong tay, đôi môi anh đào khẽ hô lên "Thu".

Nguyên bản tử võng có chút lơi lỏng liền thu rút lại.

Người trong võng bị cầm cố nên không có cách nào nhúc nhích được nữa.

Sắc mặt nữ tử băng lãnh trở nên đỏ hồng. Từ sau khi nàng ngưng anh thành công thì đều được các tu sĩ khác ngưỡng mộ và kính trọng, có lúc nào trải qua loại tình hình kiểu này, càng đừng nói hôm nay nàng còn là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Dưới sự nổi giận, trong mặt nang ta lóe lên một tia hàn quang, linh lực quanh thân đột nhiên đại thịnh, lớn hơn gấp mấy lần, trong mắt lờ mờ có những đạo huyết sắc di chuyển.

Ngân Nguyệt thấy vậy, nụ cười trên mặt chợt biến mất, trong lòng kêu to "Không tốt". Nàng đang muốn phát động "Ngọc Dương Chân Hỏa" của Tử Vân Đâu thì thanh âm của Nam Cung Uyển vội vàng truyền đến.

"Đừng hai tính mạng tỷ ấy, cứ giao cho ta là được!" Theo âm thanh này vang lên, một vầng hào quang màu đỏ từ trên bay xuống, bao vây lấy nữ tử băng lãnh vào trong.

Vầng hào quang nhanh chóng xoay tròn, từng đoàn từng đoàn hồng quang phát ra, trong nháy mắt liền tràn nhập khắp đại sảnh.

Hàn Lập ở bên dưới chú ý hết thảy nhưng lúc này đột nhiên thấy tâm thần khẽ rung lên, hoa đầu chóng mặt, không nhịn được trong lòng cả kinh.

Trách không được mà nữ tử băng lãnh lại cố kỵ đối với Luân Hồi Thần Quang của Nam Cung Uyển như vậy. Xem ra nó cũng cực kỳ lợi hại.

Vầng hào quang sau khi luân chuyển trong thời gian một chén trà nhỏ liền dừng lại nhưng sắc mặt Nam Cung Uyển lúc này cũng tái mét.

Tiếp theo nàng giơ tay lên, "Bụp" một tiếng, vầng hào quang bỗng nhiên tán ra, hóa thành vô số tinh quang lấp lánh.

Thân ảnh của sư tỷ nàng lúc này cũng xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.

Chỉ thấy nàng bị Tử Vân Đâu giam cầm nhưng linh khí kinh người trên thân đã khôi phục lại bình thường. Cả người hôn mê bất tỉnh, trên mặt mang theo một tia cười quỷ dị.

"Đây là?" Hàn Lập có điểm kinh ngạc.

"Người bị Luân Hồi Thần Quang của thiếp vây khốn thì cho dù nguyên anh xuất khiếu cũng không cách nào thoát được, ngoài ra thần quang này còn kèm theo thần thông mê hồn cực kỳ lợi hại. Sư tỷ tạm thời chỉ bị hôn mê. Thế này mới có thể lưu lại cho tỷ ấy một mạng được." Sắc mặt Nam Cung Uyển sau khi có một chút huyết sắc mới mỉm cười xinh đẹp giải thích cho Hàn Lập.

"Có thể khiến tu sĩ không thể nào xuất ra Nguyên Anh, trách không được mà sư tỷ của nàng rất kiêng kỵ công pháp này. Nếu không phải giữ mạng cho nàng ta thì có thể thi triển thủ đoạn diệt sát nàng đi. Cần gì phải bó chân bó tay, phiền nhiễu như thế." Hàn Lập sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ nói.

"Diệt sát vị đại trưởng lão này thì không được! Thiếp nếu có ý định theo chàng rời đi thì thực lực của Yểm Nguyệt Tông đã tổn thất rất lớn rồi. Nếu còn giết chết tỷ ấy thì tông phái nhất định sẽ bị chia năm xẻ bảy. Đại trưởng lão năm xưa của Yểm Nguyệt Tông có ơn với thiếp. Tuy thiếp không vì sư môn mà hi sinh thân mình nhưng cũng tuyệt đối không thể để Yểm Nguyệt Tông gặp phải đại họa diệt môn." Nam Cung Uyển than nhẹ một tiếng, miễn cưỡng cười giải thích.

"Hắc hắc! Thế nhưng vị sư tỷ này khi xuất thủ, hạ cấm chế đối với nàng thì không một chút lưu tình đó." Hàn Lập cười khổ một tiếng, thì thầm nói.

"Điều này cũng chẳng sao. Lưu lại tính mạng cho sư tỷ cũng tính là thiếp đã báo đáp đại ân của sư môn. Sau khi theo chàng rời đi cũng không quá thấp thỏm bất an. Tuy nhiên trận đấu vừa rồi thực quá nguy hiểm, thiếp thực sự không biết trong tay sư tỷ còn có loại ma khí nghịch thiên như Huyết Ma Kiếm kia. Thiếu chút nữa hại tới chàng. Nếu biết trước như thế thì thiếp…" Đôi mắt trong sáng của Nam Cung Uyển chớp động, trên mặt tràn đầy vẻ hối lỗi.

Nhưng Hàn Lập đã sớm biết ý tứ của nàng. Hắn lúc này cười cười, lơ đễnh nói:

"Nàng đừng lo! Không có gì đâu. Huyết Ma Kiếm chẳng phải không làm gì được ta hay sao? Nàng mau lấy lệnh bài cấm chế đi rồi chúng ta cùng xuống núi."

Nam Cung Uyển lần này gật gật đầu, không có chút ý tứ phản đối.

Ngân Nguyệt nhu thuận ở bên cạnh rung tay lên. Tử Vân Đâu lập tức tản ra, cởi trói cho nữ tử băng lãnh.

Nam Cung Uyển đi tới vài bước, không chút khách khí, ngón tay liên tiếp điểm ra, hạ mấy loại cấm chế trên người sư tỷ nàng rồi mới lấy túi trữ vật màu xanh trên thân. Sau khi dốc ngược xuống, hào quang lóe lên, một đống đồ xuất hiện.

Hàn Lập thấy thế cũng tò mò đi tới.

Lệnh bài Khốn Tâm Thuật kia tự nhiên dễ dàng tìm được, Nam Cung Uyển sau khi nhận thấy, sắc mặt liền lập tức trở nên vui mừng.

Mà ánh mắt của Hàn Lập sau khi liếc qua một lần, đột nhiên phất tay, một kiện đồ vật trực tiếp bay vào tay hắn. Đấy là một chiếc nhẫn (chỉ hoàn) tinh xảo khéo léo, toàn thân đen bóng.

Hàn Lập nhíu mày, đem vật này để trước mắt, lật qua lật lại xem xem mấy lần.

"Chàng lấy vật đó để làm gì? Thứ ấy hình như chỉ giống như một loại pháp khí phổ thông mà thôi." Nam Cung Uyển kinh ngạc hỏi.

Hàn Lập nghe vậy mỉm cười, tay đột nhiên vỗ vào túi trữ vật. Một cái hộp ngọc bỗng nhiên xuất hiện, sau khi thanh quang lóe lên, nắp hộp mở ra, trong đó có một chiếc nhẫn màu đen giống hệt.

"Ồ!" Nam Cung Uyển thấy thế liền lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Hàn Lập đem hai chiếc nhẫn gần lại với nhau, sau khi so sánh thì thấy chúng quả nhiên không có linh khí. Tiếp theo hắn bỏ cả hai vào hộp ngọc rồi thu vào túi trữ vật.

Nam Cung Uyển mỉm cười, không để ý cũng không nói gì, sau khi ngẫm nghĩ liền không chú ý gì đến đống đồ kia nữa mà đi đến trước người nữ tử băng lãnh kia.

Hồng quang trên tay chợt lóe, nàng khom người, đặt một tay lên trán của sư tỷ mình, sau đó đôi mắt trong veo nhắm lại, im lặng không nói gì.

Hàn Lập thấy thế, dường như biết Nam Cung Uyển đang làm gì. Trên mặt hắn lộ ra vẻ mỉm cười, đứng yên tại chỗ.

Một lát sau đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Uyển mới mở ra, nàng nhấc tay lên, tại lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh huyết hồng tiểu kiếm – chính là thanh Huyết Ma Kiếm nọ.

"Kiện ma khí này uy lực quá lớn, đối với hai người chúng ta có uy hiếp không nhỏ. Tốt nhất là nên mang đi theo. Thiếp sẽ không dùng vật này nhưng kim hồ lúc nãy dường như có khả năng khắc chế nó. Cho nên lưu lại cho chàng dùng lúc vạn nhất nhé!" Nam Cung Uyển liếc nhìn tiểu kiếm trong tay một chút, lắc lắc đầu nói rồi đưa nó cho Hàn Lập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.