Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 720: Điện nghị



Lệnh Hồ lão tổ khi nhìn Hàn Lập thì thần sắc như thường, không lộ ra một tia khác thường nào, không biết là không có nhận ra một tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ nhỏ nhoi ngày xưa hay là tâm cơ quá thâm trầm nên không để lộ ra nét hỉ nộ.

Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt.

Trừ mấy người này ra thì ngồi tại vị trí chính giữa trong đại điện có một lão giả mặt ngăm đen cùng một mỹ phụ xinh đẹp, phong thái ung dung ăn mặc xa hoa.

Hàn Lập sau khi thần thức dò xét hai người một chút thì trong lòng rùng mình.

Hai người này đều có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hẳn là người chủ sự tại Cửu Quốc Minh.

Ngay lúc Hàn Lập nhìn chúng tu sĩ trong điện thì đồng thời các tu sĩ khác trong điện cũng đồng dạng đánh giá tên thanh niên đang tiến vào điện.

Đại bộ phận hiển nhiên đối với dung mạo cùng tuổi tác của Hàn Lập thì cảm giác kinh ngạc. Dù sao công pháp có thể vĩnh viễn trú nhan thích hợp cho nam tu sĩ đích xác không thấy nhiều lắm.

"Hàn sư đệ, ngươi rút cuộc đã đến. Nhập hội đi! Chúng ta đang cùng đám người Ngô tông chủ thương lượng chuyện người Mộ Lan" Lữ tu sĩ mỉm cười nói.

Hỏa Long đồng tử một bên cũng lộ vẻ tươi cười, thân thiện gật đầu.

Hàn Lập bình thản cười cười, hướng tới các tu sĩ khác trong điện chắp tay một cái rồi an vị tại một chiếc ghế gỗ bên tu sĩ họ Lữ.

"Vị này chính là Lạc Vân Tông Hàn đạo hữu sao? Tại hạ là Bối Diệp Tông Ngô Bằng. Tại hạ từ Lữ huynh biết được đạo hữu trong vòng hơn hai trăm năm đã tiến vào Nguyên Anh Kỳ, đúng là kỳ tài của Thiên Nam tu sĩ chúng ta. Nói không chừng thật sự có hy vọng thành đại đạo!" Tu sĩ mặt ngăm đen chờ Hàn Lập ngồi xong thì nhìn Hàn Lập cười nói.

Mặc dù Hàn Lập bây giờ tu vi còn thấp nhất nhưng nói về tiềm lực thì không ai dám khinh thị.

"Ngô tông chủ khách khí rồi. Tại hạ chỉ là nhờ may mắn nên mới tiến vào Nguyên Anh Kỳ, nào dám đàm luận cái gì đạt thành đại đạo." Bối Diệp Tông cùng Hóa Ý Môn là hai đại phái hàng đầu của Cửu Quốc Minh, Hàn Lập không dám làm cao, khách khí khiêm tốn nói vài câu.

Bất quá nói xong lời này ánh mắt Hàn Lập đồng thời đảo qua trung niên mỹ phụ bên cạnh lão giả.

Nếu lão giả mặt đen này là Bối Diệp Tông tông chủ thì vị mỹ phụ này tám chín phần mười là tu sĩ Hóa Ý Môn.

Quả nhiên Hàn Lập trong lòng vừa mới nhận định thì Ngô Bằng sau khi ho nhẹ một tiếng nói:.

"Vị này chính là Hóa Ý Môn Thích phu nhân, đang cùng Ngô mỗ tạm thời phụ trách sự vụ tại Cửu Quốc Minh. Các vị đạo hữu này là..."

Lão giả đem các tu sĩ khác trong điện nhất nhất giới thiệu với Hàn Lập, khi giới thiệu đến Hoàng Phong Cốc Lệnh Hồ lão tổ thì vị lão tổ này mặt không chút thay đổi đáp lại, sắc mặt chẳng có vẻ gì đặc thù.

Hàn Lập trong lòng khẽ động nhưng đồng dạng sắc mặt như thường chỉ gật đầu một cái mà thôi.

Sau khi giới thiệu hết mọi người Ngô Bằng mới nghiêm sắc mặt nói:.

"Hàn đạo hữu tới rất đúng lúc, chúng ta đang thương lượng đến việc thế công của pháp sĩ lần này mạnh. Thật khác xa so với dự liệu ban đầu. Tin tức truyền về, đám người Dư trưởng lão lại vừa đại bại một trận, thậm chí còn có hai cấm chế đại trận bị đối phương sử dụng cự thú mạnh mẽ phá tan. Chúng ta chết mất không ít tu sĩ, thậm chí Ám Ảnh Tông Hoàn đạo hữu còn tử chiến trong trận này. Từ khi cùng pháp sĩ khai chiến tới nay đây là vị Nguyên Anh Kỳ đồng đạo thứ hai chết trận. Có thể thấy được lần này người Mộ Lan hung hãn thế nào. Bổn minh cấp thiết đề nghị chư vị đồng đạo hiệp trợ một chút"

Nghe ngôn ngữ thận trọng của vị Bối Diệp Tông này, vẻ tươi cười trên mặt chúng tu sĩ toàn bộ thu liễm lại, một tia khí tức ngưng trọng lập tức lan ra khắp đại điện.

"Ngô tông chủ, việc này chúng ta cũng thu được một ít tin tức. Dù sao tại tiền phương cùng pháp sĩ tác chiến cũng có đệ tử của các phái trong quý minh thay phiên nhau. Nhưng chuyện Phong đạo hữu tử trận cụ thể như thế nào thì ta cũng không rõ ràng lắm. Ngô huynh có thể kể lại chi tiết hơn một chút. Phải biết rằng trong thời gian ngắn như thế liên tiếp tổn hại mất hai vị Nguyên Anh tu sĩ thật sự có chút khó tin. Chẳng lẽ đối phương sớm xuất động nhiều cao giai pháp sĩ như thế." Một vị lục bào lão giả âm trầm hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.

Hàn Lập sau khi nghe thì nhìn người này vài lần. Mới vừa rồi nghe Ngô Bằng giới thiệu thì vị này chính là ma đạo Ngự Linh Tông trưởng lão. Không biết cùng Liễu Ngọc và Hạm Vân Chi có quan hệ gì nữa.

"Đối phương có xuất động cao giai pháp sĩ hay không thì ta thật không có thu được tin tức này. Nhưng là lúc Phong đạo hữu hi sinh thì vẫn là lấy một chọi một với đối phương, cũng không có bị vây công." Ngô Bằng nghe được lời của Lục bào lão giả thì mặt mang cổ quái vẻ nói.

"Không có khả năng. Cho dù đối mặt với pháp sĩ Nguyên Anh trung kỳ thì nếu bị thua vẫn có thể bỏ chạy được. Chẳng lẽ người ra tay chính là thần sư của Mộ Lan nhân?" Lục bào lão giả nghe vậy, bỗng nhiên cả kinh nói.

"Không phải, chỉ là pháp sĩ hai gã Nguyên Anh Sơ Kỳ mà thôi. Nhưng hai người này ra tay có chút cổ quái. Chẳng những linh thuật uy lực vô cùng lớn, hơn xa pháp sĩ đồng giai. Hơn nữa sử dụng một loại bảo vật cực kỳ cổ quái. Hai vị đạo hữu sau khi đại bại, Nguyên Anh mới vừa xuất khiếu đã bị đối phương dùng bảo vật này vây khốn. Thậm chí không có cách nào sử dụng thần thông thuấn di nên mới vẫn lạc (chết)." Ngô Bằng tựa hồ sớm đoán được sẽ có người hỏi việc này nên thở dài một hơi nói.

"Nguyên Anh không cách nào thuấn di, không biết là bảo vật gì. Là cổ bảo hay là pháp bảo?" Một người sau khi nghe lời ấy thì hít một ngụm khí lạnh, có chút không tin khẽ hỏi.

Kể cả Hàn Lập ở bên trong cũng những người khác nghe vậy cũng biến sắc.

Phải biết rằng Nguyên Anh tu sĩ sở dĩ rất khó chết vì sau khi Nguyên Anh xuất hiểu thì có thể thi triển thần thông thuấn di để trốn thoát. Hôm nay lại xuất hiện thần thông bảo vật có thể khắc chế điểm này, sao có thể không làm cho các tu sĩ liên quan không kinh hãi được.

"Cụ thể là loại bảo vật gì, các đệ tử của bổn minh ở tiền phương cũng không rõ ràng lắm. Chỉ nói là hai người nọ giương tay thì có một đạo hắc hồng quang đến vô ảnh, đi vô tung, rất khó lòng phòng bị. Hơn nữa..." Ngô Bằng trầm ngâm một chút có vẻ do dự.

"Ngô tông chủ, sự tình cho tới bây giờ còn có cái gì không thể nói rõ nữa?" Lục bào lão giả thấy vậy thì mặt lộ vẻ không hài lòng.

"Ngô huynh không phải là không tiện nói rõ mà là cảm giác được có chút khó tin cho nên mới ấp a ấp úng. Việc này để thiếp thân nói giùm vậy!" Hóa Ý Tông Thích phu nhân nhoẻn miệng cười, đột nhiên thay Ngô Bằng giải vây.

Hai người đều thuộc Cửu Quốc Minh tông môn, nàng tự nhiên phải giúp phe mình.

Hàn Lập nghe nói đến việc này thì lòng hiếu kỳ nổi lên.

Những người khác trong điện cũng đều giống hắn, phấn khởi tinh thần nhìn chăm chú vào Thích phu nhân.

"Chuyện là như thế này, một số đệ tử ở tiền phương đang xem cuộc chiến phát hiện, hai gã pháp sĩ Nguyên Anh Kỳ nọ có tướng mạo vô cùng cổ quái, tựa hồ trực tiếp hấp thực linh hồn người chết, hơn nữa vô luận pháp sĩ hay là tu sĩ đều không buông tha. Cho nên Ngô tông chủ có chút hoài nghi hai người nọ không thuộc nhân loại mà là loài yêu dị biến thành. Nhưng trên người bọn chúng lại không có quỷ khí xuất hiện rõ ràng cho nên đám đệ tử này cũng không có cách nào phán đoán chuẩn xác. Nhưng lại nói tiếp, trong đám pháp sĩ lần này đột nhiên có vài con man hoang cự thú lợi hại dị thường. Chắc hẳn có liên quan với đám pháp sĩ lạ mặt kia. Bởi vậy chúng ta hoài nghi Mộ Lan nhân cấu kết với thế lực khác cho nên lần này mới có thể xâm chiếm Thiên Nam chúng ta với quy mô lớn như thế." Thích phu nhân khẽ thở dài một hơi nói.

"Dị loại! Ý phu nhân là yêu thú có thể hóa hình?" Vừa nghe Thích phu nhân nói, tất cả tu sĩ trong điện đều thất kinh, lúc này Lệnh Hồ lão tổ trầm giọng hỏi.

"Chắc vậy. Bất quá cho dù không phải yêu thú thì cũng là pháp sĩ tu luyện yêu quỷ chi đạo. Nếu như vậy thì ta tình nguyện đụng độ với yêu thú còn hơn, nếu không thì càng phiền toái." Ngô Bằng sắc mặt âm trầm nói.

"Tin tức này Ngô tông chủ có được lúc nào?" Hàn Lập vốn vẫn trầm mặc không nói gì, thần sắc vừa động chậm rãi hỏi.

"Tin tức này truyền về cùng với chiến báo lần trước. Hàn đạo hữu hỏi như vậy là có dụng ý gì?" Ngô Bằng giật mình ngẩn ra, khẽ vuốt râu có chút kỳ quái.

"Không có gì. Tại hạ thấy rằng mặc kệ đám pháp sĩ xa lạ kia là người hay là yêu nhưng nếu đã không chút kiêng nể gì ra tay sớm như thế thì chắc chắn bọn chúng không sợ chúng ta hiểu rõ thân phận, xem ra Mộ Lan nhân sẽ không muốn kéo dài cuộc chiến giống như trước. Hơn phân nửa sẽ đánh nhanh, đánh mạnh, tìm tu sĩ chủ lực của chúng ta để phân định thắng bại sớm. Vậy chẳng lẽ Mộ Lan thảo nguyên xảy ra biến cố gì lớn hay sao?" Hàn Lập tay vuốt cằm có chút đăm chiêu nói.

Vừa nghe Hàn Lập phân tích, Ngô Bằng cùng Thích phu nhân sắc mặt đại biến, khiếp sợ liếc mắt nhìn nhau một cái.

Các tu sĩ khác đồng dạng trong lòng trầm xuống. Ý tứ của Hàn Lập tất nhiên là đám lão quái vật rất rõ ràng.

Trước kia Mộ Lan nhân xâm lấn nhiều lần, mỗi lần đều kéo dài cuộc chiến, trên cơ bản mỗi lần đại chiến ngắn thì khoảng một năm, dài thì khoảng hơn mười năm.

Vô luận tu sĩ Cửu Quốc Minh hay là Mộ Lan pháp sĩ, song phương cũng cực lực tránh cho chủ lực hai bên phải quyết chiến.

Bởi vì làm như thế mà nói thì nếu không phải một phương hoàn toàn bị diệt điệu thì song phương cũng lưỡng bại câu thương, mà trên cơ bản thì khả năng sau dễ xảy ra hơn.

Thiên Nam tu sĩ cùng Mộ Lan pháp sĩ đều không thể tiếp nhận được việc hao tổn nguyên khí trầm trọng như thế.

Đặc biệt Mộ Lan nhân là do đông đảo bộ lạc hợp thành, Thiên Nam tu sĩ cũng là do các tông phái lớn nhỏ liên thủ, song phương đều không thể thực sự đồng tâm đồng lòng.

Nhưng hiện nay Mộ Lan nhân khí thế hung hãn như thế, đích xác khác hẳn với những lần xâm lấn trước.

Hơn nữa man hoang cự thú cùng quỷ dị pháp sĩ xuất hiện, nhìn thế nào thì hình như đều là do Mộ Lan nhân có biến cố.

"Hàn huynh nói rất có lý, xem ra Mộ Lan nhân đích xác có chút không bình thường. Chúng ta không thể sơ suất được. Tất cả các tông môn ở Thiên Nam phải tổng động viên môn đồ, lập tức phái nhóm viện quân thứ hai tới. Nếu không vạn nhất bị Mộ Lan nhân kích phá, như vậy thì hỏng bét. Hy vọng mấy vị đồng đạo sau khi trở về, hướng tới các tông môn nói rõ việc này, nhất định phải nhanh chóng hành động. Chỉ bằng vào lực lượng Cửu Quốc Minh thì không thể chống đỡ được bao lâu." Sau một hồi lâu, Ngô Bằng cười khổ một tiếng, trầm trọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.