Nữ tử xinh đẹp xuất hiện trước mặt Hàn Lập lúc này chính là Mai Ngưng - người đã cùng đến Thiên Nam với hắn. Dung nhan bây giờ của nàng so với mấy năm trước còn động lòng người hơn rất nhiều.
"Vãn bối có thể có cảnh giới như hôm nay đều nhờ vào đại ân tặng đan dược của tiền bối lúc trước cả." Sau khi biểu tình u oán của Mai Ngưng lóe lên rồi biến mất, trên mặt lộ xuất vẻ cung kính nói lời cảm ơn.
Hàn Lập hiện tại đã có tu vi Nguyên Anh kỳ, thân phận so với lúc trước thực sự đã khác xa.
"Mai muội muội, Tử Linh đạo hữu cũng ở trong hay sao?" Lúc này nữ tử họ Tống liền từ phía sau lưng Hàn Lập đi ra, cực kỳ thân thiết hỏi.
Điều đó khiến cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, liếc mắt dò xét một cái.
"Tống tiền bối! Tử Linh tỷ tỷ đang tu luyện ở trong thạch ốc, tuy nhiên sẽ nhanh chóng thu công đi ra mà thôi. Hai vị trước tiên hãy đến phòng vãn bối ngồi chơi đã." Mai Ngưng không dám chậm trễ, vẻ mặt mang theo ý xin lỗi nói.
Hàn Lập nghe vậy cũng không nói gì bởi vì sau khi thần thức hắn đảo qua, đã xác định được có người ngồi đả tọa ở trong một gian thạch ốc, linh khí chuyển động, đích xác là đang trong quá trình thu công.
Vì thế dưới sự khiêm nhường của Mai Ngưng, Hàn Lập và nữ tử họ Tống tiến vào trong thạch ốc, phân chia nhau ngồi xuống.
Sau đó Mai Ngưng liền nhanh nhẹn dâng lên linh trà cho hai người.
"Mai cô nương, mấy năm gần đây cô nương và Tử Linh cô nương ở chỗ nào tu luyện vậy? Chẳng lẽ không có gia nhập vào các tông, môn sao?" Hàn Lập nhấm một ngụm linh trà rồi bình hòa hỏi.
"Vãn bối cùng tỷ tỷ đã thương lượng qua, trước tiên quan sát xem các đại tông môn ra sao rồi chờ lúc tu vi bản thân củng cố thêm một ít mới nghĩ đến chuyện gia nhập tông môn. Cho nên mấy năm nay đã đi khắp nơi xem xét. Dù sao tình hình của Thiên Nam so với chỗ lúc trước còn loạn lạc hơn một chút." Mai Ngưng khoanh tay đứng bên cạnh Hàn Lập, cúi đầu đáp lời.
Thấy Mai Ngưng không có ý tứ giấu giếm mình là tu sĩ ngoại lai ngay cả khi có mặt nữ tử họ Tống, Hàn Lập liền ngẩn ra nhưng hắn lập tức minh bạch rằng vị sư điệt của mình hơn phân nửa là có biết sự tình Loạn Tinh Hải.
Xem ra nàng ta có giao tình không tệ với Tử Linh và Mai Ngưng.
Nhưng khi thấy bộ dáng vô cùng dịu dàng, thành thật của Mai Ngưng, Hàn Lập liền sờ sờ cằm, không tiếp tục hỏi thêm gì nữa. Hắn chỉ quay đầu nhìn nữ tử họ Tống đứng ở bên kia một cái rồi cười hỏi:
"Lần này ngươi thế Tử Linh tìm ta không phải chỉ là để ta cùng hảo hữu của sư điệt nói chuyện cũ chứ. Nếu không Tống sư điệt sao khi giao ngọc giản lại phải giấu giấu giếm giếm, bộ dạng do dự cả nửa ngày như thế?"
"Sư thúc, ta…" Tống nữ tử nghe xong, sắc mặt đỏ hồng, có chút ấp úng nói.
Sắc mặt của Mai Ngưng cũng xuất hiện một tia xấu hổ, nàng đang muốn nói gì đó thì từ ngoài bỗng nhiên truyền đến thanh âm cười nói trong trẻo của một nữ tử khác.
"Hàn huynh, huynh sao lại làm khó hai vị muội muội vậy! Kỳ thực lần này thỉnh đạo hữu tới đây, quá nửa là do chủ ý của Tử Linh mà thôi."
Lời vừa mới dứt, ở cửa vào đã xuất hiện một nữ tử áo trắng dung mạo như tiên.
Sắc đẹp của nàng làm rung động lòng người, làn thu ba lóng lánh, từng cử chỉ hành động đều khiến người ta say đắm, mê mẩn.
"Kỳ thực ta hiện tại nên phải xưng hô Hàn huynh một tiếng tiền bối mới đúng, tuy nhiên ta nghĩ gọi Hàn huynh thì thích hợp hơn. Dù sao niên kỷ của huynh không nhất định lớn hơn ta. Hàn huynh sẽ không phật lòng chứ?!" Tử Linh ưu nhã tiến vào trong phòng, đôi môi anh đào cười nói.
Sau khi cùng Hàn Lập trải qua sự tình ở Hư Thiên điện và Âm Minh chi địa cộng thêm việc tiếp xúc với nhau mấy ngày ở Vô Biên Hải, rõ ràng giữ nàng với Hàn Lập không phải là xa lạ. Hiện tại còn có chút tự nhận mình là hồng nhan tri kỷ của hắn nữa.
Hàn Lập nghe vậy liền nhìn nhìn Tử Linh vài lần.
Cho dù với tu vi tâm cảnh Nguyên Anh kỳ nhưng khi thấy chân diện mục của Tử Linh, hắn cũng cảm giác tâm thần rúng động, không thể tự chủ được bị nàng hấp dẫn. Đại khái như sách vở đã nói "Họa quốc ương dân" chính là chỉ bậc tuyệt sắc giai nhân trước mặt hắn bây giờ đây.
Thậm chí nếu so sánh về mặt tư sắc thì cho dù Nam Cung Uyển – người không thể thay thế trong lòng hắn – cũng phải kém nàng ta một bậc.
Đương nhiên khí chất thanh lãnh của Nam Cung Uyển cùng với sự kiều diễm vũ mị của Tử Linh là hai loại phong tình bất đồng, không thể so sánh với nhau được.
"Tử Linh cô nương muốn gọi thế nào cũng được cả, tuy nhiên nếu cô nương dùng dung nhan tuyệt sắc này đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ lập tức làm cho Thiên Nam rúng động. Nhưng đừng để mấy lão quái vật nhìn thấy, kẻo không bọn họ sẽ cướp đoạt đó." Hàn Lập gặp lại được người quen cũ khi đang ở Loạn Tinh Hải nên muốn trêu đùa nàng ta một chút.
Nét cười trên mặt của Tử Linh không hề biến mất, sau khi quan sát Hàn Lập liền hướng về phía nữ tử họ Tống nói:
"Lần này thực sự đã làm phiền Tống tỷ tỷ rồi. Ta cùng Mai Ngưng thực có chút bất tiện khi tiến nhập vào Thiên Nhất thành."
"Có gì đâu! Việc này cũng có phần tham gia của ta, xuất lực một chút cũng là đúng mà." Sắc mặt của nữ tử này có chút kinh ngạc trả lời.
Tuy nàng biết Hàn Lập và Tử Linh là người quen cũ nhưng nhìn xem sự thoải mái tùy ý giữa hai người vẫn cảm thấy ngoài sức tưởng tượng. Hiện tại nàng đối với mục đích của lần hẹn ước này càng tin tưởng thêm ba phần.
"Cơ hồ mỗi lần gặp mặt thì tu vi của Hàn huynh lại tăng cường một bậc, làm cho Tử Linh thật sự kinh hãi. Không biết Hàn huynh tu luyện như thế nào vậy? Ngoài ra danh tiếng của Hàn huynh hiện tại còn làm cho ta cùng Mai muội muội trừng mắt líu lưỡi. Bên ngoài đồn rằng thực lực của Hàn huynh thậm chí có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, thần thông vô cùng to lớn. Không biết điều này là thực hay giả?"
Sau khi hỏi xong, Tử Linh mỉm cười mà như không, chăm chú nhìn Hàn Lập, trong mắt ẩn hiện một tia chờ đợi hồi đáp.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động nhưng sau khi suy nghĩ liền không trực tiếp trả lời mà ngược lại nhìn giai nhân tuyệt sắc trước mặt hỏi:
"Không biết Tử Linh cô nương vừa gặp mặt đã muốn biết thực lực của ta là sao? Có chăng đã quá nóng lòng rồi không? Trước tiên hãy nói mục đích tìm Hàn mỗ đã. Tại hạ rất muốn nghe rõ ràng một chút rồi sau đó hãy nói đến những việc khác."
Bộ dáng Hàn Lập không nhanh không chậm, bình tĩnh nói.
Vừa nghe xong những lời đó, đôi mắt xinh đẹp của Tử Linh chớp chớp, có chút xấu hổ đáp lời:
"Ta thật là có chút nóng vội. Tuy nhiên điều này cũng khó trách vì việc sắp tới quan hệ trọng đại, nhất định phải có tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ mới có khả năng thành công."
"Sự việc trọng đại? Đến cùng là việc gì mà cần Hàn mỗ xuất thủ. Tử Linh cô nương không ngại nói rõ ràng chứ!" Ánh mắt của Hàn Lập chớp động vài cái, sau khi thu liễm bộ dáng tươi cười, lãnh đạm hỏi.
"Xem ra không cần ta nói, Hàn huynh cũng đã đoán được vài phần. Mấy người chúng ta đích xác muốn tìm Hàn huynh để hợp tác. Tuy nhiên trước tiên ta muốn hỏi Hàn huynh một chút. Có phải không lâu trước đây huynh cùng với mấy lão quái Nguyên Anh kỳ đi Mộ Lan thảo nguyên và thu được di vật của Thương Khôn thượng nhân đúng không?" Biểu tình của Tử Linh cũng trở nên trịnh trọng.
"Cô nương sao biết chuyện này?! Hình như việc đó chỉ có một số ít người biết thôi mới đúng!" Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến, có chút ngoài ý muốn.
"Sự việc đó là do chúng ta thu được từ miệng của một tên tu sĩ Quỷ Linh môn. Hắn ta là hậu nhân của một vị trưởng lão nắm quyền trong Quỷ Linh Môn, sau khi vô tình nhìn được chân dung của Tử Linh tỷ tỷ, thần hồn liền điên đảo. Như thế thì có chuyện gì mà không thể nói được chứ!" Mai Ngưng đứng ở một bên, đột nhiên cười khẽ nói.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói năng bậy bạ gì đó!" Tử Linh vừa nghe xong, khẽ gắt một tiếng, hai má đỏ lên.
Xem ra những năm gần đây, cảm tình của hai nàng thực sự rất tốt a.
"Nếu là thông tin từ Quỷ Linh Môn thì việc này cũng bình thường." Hàn Lập sau khi nghe rõ, gật gật đầu, thần sắc nghi hoặc đã mất đi hơn phân nửa.
"Nghĩ không ra Hàn huynh sau khi tiến giai lên Nguyên Anh kỳ vẫn cẩn thận như hồi xưa." Đôi mắt xinh đẹp của Tử Linh khẽ động, liếc Hàn Lập một cái, dịu dàng nói.
"Ta chỉ vừa mới ngưng kết Nguyên Anh, tấm thân cũng chẳng phải bất tử. Nên cẩn thận thì phải cẩn thận chứ. Tuy nhiên việc Hàn mỗ đi Mộ Lan thảo nguyên tìm bảo vật thì có liên quan gì đến việc mọi người tìm Hàn mỗ này chứ? Chẳng lẽ các ngươi lấy được bí mật gì từ tay của Quỷ Linh Môn hay sao?" Hàn Lập có chút đăm chiêu hỏi.
"Sư thúc quả thực sáng suốt. Việ này đích xác liên quan đến một bảo vật ở trong Trụy Ma Cốc. Tên đệ tử Quỷ Linh Môn kia trong lúc vô ý đã để lộ trước mặt ba người nên mọi người mới biết được." Nữ tử họ Tống ban đầu khi đối mặt với Hàn Lập vẫn có chút không tự nhiên nhưng thấy hắn cực kỳ hòa nhã với hai người kia nên tự nhiên hơn, lúc này nói chen vào.
"Trụy Ma Cốc? Ta nhớ là chỉ có một mình Thương Khôn thượng nhân là sống sót đi ra thôi mà. Quỷ Linh Môn làm sao biết trong cốc có bảo vật gì? Không phải các ngươi bị lừa đó chứ?" Hàn Lập ngẩn ra, tiếp theo sắc mặt cổ quái hỏi.
"Chắc chắn không. Ba người chúng ta lúc đó vô cùng tò mò, đã liên thủ sử dụng huyễn thuật, không những biết được tên của bảo vật đó mà còn hiểu được đại khái vị trí của nó. Về phần Quỷ Linh Môn vì sao biết được thì tên kia cũng không rõ. Tuy nhiên sự tình này tám, chín phần không phải là giả." Đôi mắt xinh đẹp của Tử Linh phát sáng, nói.
"Cho dù việc đó là thật thì cuối cùng bảo vật đó là gì mà khiến cho ba người động tâm như vậy? Không có khả năng là cổ bảo bình thường chứ?" Hàn Lập nhíu nhí mày, rút cuộc hỏi đến chỗ mấu chốt.
"Hàn sư thúc đã từng nghe nói đến Linh Chúc quả hay chưa?" Nghe thế, ba người liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó nữ tử họ Tống mới ngưng trọng hỏi Hàn Lập một câu.
"Sao, Linh Chúc quả hả? Không nhầm đó chứ? Loại thiên tài địa bảo đó đã tuyệt tích từ lâu rồi mà. Không đúng. Trụy Ma Cốc bị phong bế từ thời kỳ man hoang cho đến nay nên trong đó không chừng có loại quả đó thật." Thần sắc Hàn Lập từ đầu vẫn thản nhiên nhưng lúc này đã biến đổi, cả kinh hỏi, thậm chí có thể nói còn có chút kích động.
"Xem ra Hàn huynh biết không ít về loại quả đó, vậy chắc hẳn phải biết Tạo Hóa đan luyện chế từ nó. Theo truyền thuyết, tu sĩ trong suốt cuộc đời chỉ có thể phục dụng Tạo Hóa đan một lần, đồng thời phải có tu vi dưới Hóa Thần kỳ thì hiệu quả đối với việc đột phá bình cảnh là rất rõ ràng. Có người nói sau khi phục dụng, trong một đoạn thời gian thần thức của tu sĩ sẽ bị dược lực thôi thúc, biến hóa lên một tầng cảnh giới khó có thể tưởng tượng được. Tuy nhiên việc cảm thụ này không cách nào nói rõ, thậm chí mỗi cá nhân đều khác nhau nhưng sau đó tất cả tu sĩ đều đột phá bình cảnh là việc có thực. Có rất nhiều cổ thư ghi chép việc này. Nếu không loại linh đan đó sao có đại danh đỉnh đỉnh và lưu truyền cho đến ngày hôm nay. Đáng tiếc chủ dược luyện chế Tạo Hóa đan cho dù tại thời kỳ man hoang cũng là việc khả ngộ bất khả cầu. Ngoài ra do không có phương thuốc nên từ sau thời kỳ thượng cổ cũng chẳng có ai luyện chế được." Tử Linh cố gắng bình tĩnh giảng giải.
Nữ tử họ Tống cùng Mai Ngưng tuy đã sớm biết nhưng hiện tại nghe Tử Linh đề cập đến Tạo Hóa đan, trong mắt cũng nhịn không được lộ xuất vẻ hưng phấn.
Đặc biệt là Mai Ngưng, nếu có một viên linh đan loại đó thì xác suất Kết Đan của nàng chắc chắn sẽ nắm chắc hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này thần sắc kích động trên mặt Hàn Lập lại từ từ biến mất, hắn bắt đầu trở nên trầm ngâm.
Sau khi suy ngẫm kỹ càng, Hàn Lập mới bình tĩnh hỏi:
"Nếu nói Trụy Ma Cốc có loại linh quả đó thì việc Quỷ Linh Môn tốn hao tài của để lôi kéo các tu sĩ khác tầm bảo, đồng thời còn muốn diệt sát Nam Lũng Hầu để đoạt di vật của Thương Khôn thượng nhân cũng có thể lý giải được. Tuy nhiên ta còn có mấy chỗ khó hiểu, cần ba người giải đáp một chút. Nếu không cho dù Linh Chúc quả có dụ người đi chăng nữa, Hàn mỗ cũng sẽ không mạo hiểm đem tính mạng ra đùa chơi đâu!"