Hai người ôm nhau hồi lâu, Diệp Thanh mới thoáng bình tĩnh lại, hắng giọng một cái, nói, “Vết thương có đau không? Ta nhìn qua giúp ngươi.”
Vừa nói vừa kéo Trương Triệu huyền ngồi bên bàn, lấy thuốc tới trị thương cho hắn.
Vết thương kia cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là một vết rách chảy máu, thoạt nhìn có chút kinh tâm.
Diệp Thanh cau mày, thận trọng dùng thuốc, đáy mắt bốn bề dậy sóng, hiển nhiên là hối hận vừa rồi để cho con miêu yêu lớn gan kia chạy mất.
Trương Triệu Huyền nếu đã nói dối, liền thẳng thắn giả ngu đến cùng, lại hỏi một lần, “Thứ đồ trong bình có quan trọng hay không?”
Diệp Thanh thần sắc ảm đạm, dường như lúc này mới nhớ tới, bình tĩnh nhìn Trương Triệu Huyền. Cách một hồi lại cười khẽ một tiếng, đưa tay sờ đầu hắn một cái, như có như không than thở, “Không có gì lớn, không cần để trong lòng.”
Sau đó liền ngậm miệng không đề cập tới chuyện này nữa.
Chỉ là, đôi tay đang bôi thuốc hơi run rẩy.
Trương Triệu Huyền nhìn thấy rõ ràng, trong lòng bất giác lại đau đớn, bắt lấy tay Diệp Thanh, bật thốt lên, “Diệp công tử, ngày mai chúng ta đi núi Lạc Hà một chuyến a!?”
Hắn muốn đến ngọn núi kia.
Hắn muốn hỏi Diệp Thanh, câu hỏi mà hắn chưa từng thốt ra khỏi miệng.
Hắn… muốn nhớ lại những hồi ức đã quên.
Nghe vậy, thân thể Diệp Thanh cứng đờ, tức giận vừa mới đè xuống lại dâng lên, tuy đã kiệt lực kìm nén, dung nhan tuấn mỹ vẫn tái nhợt hơn trước nhiều, trầm giọng nói, “Bất quá chỉ là một ngọn núi mà thôi, có gì vui?”
“Nếu ta không đi xem một chút, luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái.” Con mắt khẽ chuyển, tay nắm chặt hơn mọt chút, cố ý kéo dài âm thanh, “Diệp công tử –”
Trước mặt Trương Triệu Huyền, Diệp Thanh luôn nói gì nghe nấy, lúc này cũng không nỡ làm trái ý hắn, quả nhiên thu mắt lại, khoan thai nói, “Ngươi vui là tốt rồi.”
Nói xong, trên mi tâm hiện lên vẻ ủ rũ.
Nhưng đáy mắt y vẫn là một mảnh xanh biếc yêu kiều, ẩn chứa muôn vàn tình ý.
Trương Triệu Huyền vui mừng, quay đầu cắn một cái lên gò má Diệp Thanh.
Diệp Thanh ngẩn ngơ, bất giác bật cười, “Ngươi đã biết ta không phải quế hoa cao rồi, sao vẫn cắn?”
Trương Triệu Huyền chớp mắt, đã làm thì phải làm cho ra chuyện, cọ vào ngực y, cắn gặm trên cần cổ trắng nõn, thì thào đáp, “Hương thơm trên người ngươi thật tuyệt.”
Diệp Thanh không đáp lại.
Trương Triệu Huyền lúc này mới nhớ đến chuyện ma phấn, ngẩng đầu muốn xem vẻ mặt Diệp Thanh.
Đáng tiếc, Diệp Thanh lại đi trước một bước, thận tay vung lên, dập tắt ngọn nến trên bàn.
Trong phòng một mảnh đen tối.
Trương Triệu Huyền vẫn chưa từ bỏ ý định, xoa lên khuôn mặt y.
Diệp Thanh toàn thân chấn động, bỗng nhiên cúi đầu, hung hăng hôn lên môi hắn.
Triền miên lưu luyến.
Nhưng đôi môi mỏng của Diệp Thanh vẫn lạnh buốt, lạnh đến dọa người.
#########
Hai người trầm luân, cơ hồ một đêm chưa ngủ.
Sáng sớm ngày thức hai, vừa ra khỏi cửa, liền đi thẳng tới núi Lạc Hà.
Khi đến chân núi, mặt trời mới nhô lên ở hướng Đông, mây tím trải khắp bầu trời, ánh sáng mờ ảo hắt lên ngọn núi, thật động nhân.
Trương Triệu Huyền chỉ cảm thấy có một cảm giác quen thuộc ập tới, lập tức tìm đường lên núi, từng bước đi lên. Diệp Thanh vẫn như cũ, bình lặng như nước, nắm thật chắc chiếc ô trong tay, một tấc không rời, theo sát hắn.
Trong truyền thuyết, Đoàn thần y sẽ sống ở nơi sườn núi, vì nơi đó thường xuyên có người đi qua, cầu chữa bệnh, sáng sớm rất náo nhiệt. Trương Triệu Huyền một câu cũng không hỏi, chỉ đi theo một đường mòn vắng vẻ, trèo đèo lội suối, cuối cùng tìm được một căn nhà gỗ nơi hẻo lánh.
Ngôi nhà rất đơn sơ, vì đã có niên đại xa xưa, thoạt nhìn lung lay sắp đổ, cũ nát không chịu được.
Nhưng Trương Triệu Huyền vừa liếc mắt liền nhận ra, đây là nơi hắn từng ở.
Ký ức mờ nhạt không rõ, tiên thư trong ngực lại mơ hồ nóng lên, Trương Triệu Huyền chậm rãi tiến bước, vừa muốn tự tay đẩy cửa, đã bị Diệp Thanh ôm lấy.
“Diệp công tử?”
Khuôn mặt Diệp Thanh vẫn như cũ, lúc này mỉm cười, ánh mắt thoáng nhìn qua căn nhà gỗ, từ từ quay lại, nhìn thẳng Trương Triệu Huyền, ôn nhu hỏi, “Ngươi ngửi một cái, xem trên người ta còn hương vị đó không?”
Giọng y nhẹ nhàng như vậy, phảng phất như có thể mê hoặc lòng người.
Trái tim Trương Triệu Huyền nhảy dồn dập, quả nhiên xoay người ôm chặt hông y, hít một hơi bên cổ.
Hương hoa quế ngọt ngào càng lúc càng nhạt.
Ngược lại, mùi máu tươi như có như không xộc thẳng lên.
Là bởi vì ma phấn còn lại đều đã đưa cho miêu yêu sao? Đúng như Lưu Ngọc nói, mùi máu này làm dạ dày hắn nôn nao, hầu như không đứng nổi.
Nhưng Trương Triệu Huyền sau khi hít xong một hơn, vẫn khẽ cười một tiếng, nói, “Thơm quá.”
Vừa nói, mắt vừa nheo lạo, bộ dáng như ý loạn tình mê.
Diệp Thanh lúc này mới trầm tĩnh lại, miệng cười ôn hòa, đụng một cái lên trán Trương Triệu Huyền, nắm tay hắn đẩy cửa phòng, nói, “Vào thôi.”
Cửa gỗ cổ xưa “’Két” một tiếng, rồi mở ra.
Trong phòng rộng rãi thoáng mát.
Bên trong bài biện rất đơn giản, ngoại trừ bàn cùng giường, hầu như không còn vật gì khác. Nhưng kỳ quái là, rõ ràng đã cách đây mấy trăm năm, ngôi nhà vẫn sạch sẽ, hoàn toàn không nhiễm bụi.
“Vì sao…?” Trương Triệu Huyền nhìn xung quanh một vòng, trong lòng nghi hoặc.
Diệp Thanh lại có tâm tư khác, không khỏi hừ hai tiếng, nói, “Đương nhiên là có người thường xuyên tới quét dọn.”
“A.” Trương Triệu Huyền bất chợt hiểu ra, trên mặt đỏ lên, nói, “Đồ tử của thần y?”
Diệp Thanh không để ý tới hắn.
Trương Triệu Huyền thấy y giận dỗi, nhìn không được mà con khóe miệng, cười rộ lên.
Vô luận hiện tại là yêu hay hận, ít nhất trước kia… Diệp Thanh cũng từng yêu hắn.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt tiếp tục đảo quanh trong phòng, trong lúc lơ đáng, tháng nhìn thấy trên bức từng cạnh cửa có mấy chiếc đinh nho nhỏ được đóng lên, Trương Triệu Huyền cảm thấy quen mắt, bật thốt lên, “Nơi này trước đây treo thứ gì a?”
Vừa nói vừa nhìn sang phía Diệp Thanh.
Diệp Thanh giật mình, theo trực giác đưa chiếc ô về phía sau, sau đó lại giật mình nhận ra chưa đánh đã khai*, biểu tình cứng ngắc vẫy vẫy tay áo, ngồi xuống bên bàn.
*Chưa đánh đã khai tương đương với câu “lạy ông tôi ở bụi này” ấy =)))
Trương Triệu Huyền vội vàng theo tới, thân mật ôm y, khàn giọng hỏi, “Diệp công tử, thần y từng đợi trên núi cả đời là ngươi, đúng không?”