Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 61: Bị Thương



Cả bọn Phạm Ngọc nghe tiếng quát giật mình nhìn về phía trước. Chỉ thấy trên cơ thể con Mác Thú từng đoàn năng lượng đang chấn động mãnh liệt. Các cơ thịt của nó co rút lại với tốc độ nhanh chóng.

Nguyễn Đức Khoa nghe Trần Uy quát cũng theo phản xạ nhìn lại. Nhưng vừa nhìn hắn lập tức biến sắc mặt. Đôi mắt con Mác Thú đã hoàn toàn ảm đạm mất đi sự sống nhưng từ trên người nó như có cái gì sắp bùng nổ khiến hắn cảm thấy một tia nguy hiểm rất lớn.

Bùng nổ? Năng lượng?

Ý nghĩ xẹt qua rất nhanh trong đầu khiến Nguyễn Đức Khoa rùng mình, đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Ngay lập tức hắn muốn rút đao chạy càng xa càng tốt. Nhưng đã muộn.

- Uỳnh!

Ngay gần như tức khắc khi Nguyễn Đức Khoa định bỏ chạy thì một chùm sáng loé lên nuốt lấy cơ thể hắn. Bên cạnh cơ thể con Mác Thú như tan ra. Sau đó lấy nó làm trung tâm một vụ nổ năng lượng bộc phát càn quét ra xung quanh.

Đám Phạm Ngọc vẫn âm thầm cảnh giác bỗng thấy xuất hiện một đóa hoa màu phấn trắng lan ra với tốc độ rất nhanh. Bông hoa đó lan tới đâu nơi đó liền biến thành bình địa. Cây cối nổ tung, đất đá thì bị cày xuống rất sâu. Phạm Ngọc và mấy người khác theo phản xạ chỉ kịp lui ngay lại nhưng vẫn bị một phần bông hoa đó lan tới.

- Xuỳ.

Khói bụi mù mịt cùng những mảnh đất đá bay tứ tán. Bọn Phạm Ngọc kinh sợ nhìn mảnh đất phẳng phiu trước mắt. Trông nó giống như vừa bị siêu bom quét qua vậy. Uy lực của vụ nổ vừa rồi chí ít tương tương với một kích toàn lực của cấp Tinh Vân chiến tướng bậc ba. Có khi còn hơn thế. Tất nhiên công kích khi giao chiến hoàn toàn tập trung vào đối thủ chứ không lan rộng thế này. Hơn thế phạm vi sát thương cũng không rộng lớn như vậy.

Thiêu đốt tu vi.

Bốn chữ chấn động mạnh mẽ hiện lên trong đầu cả bọn. Đó chính là cách dùng toàn bộ sinh mệnh lực của mình kích phát toàn bộ năng lượng trong hạch tâm cơ thể rồi bộc phát. Ở chiến sĩ bọn họ chính là năng lượng nguyên tinh, lên cấp chiến tướng như bọn Phạm Ngọc, Trần Uy thì chính là Tinh Vân trong Tinh Hải, còn với Mác Thú hiển nhiên là hạch nguyên tinh nằm trong đầu của nó.

Khi thiêu đốt tu vi thì lực lượng bộc phát ra thường cao hơn rất nhiều thực lực hiện tại. Nhưng muốn thực hiện được chiêu này thì sinh mạng lực cùng ý chí phải rất cường đại. Nếu không khi năng lượng trong hạch tâm chưa kịp hội tụ đã bị kích phát thì không có được hiệu quả như mong muốn. Tất nhiên đó là một chiêu tự sát hoàn toàn.

Mấy người Phạm Ngọc cũng do phản ứng kịp thời cùng với hiệu quả phòng ngự cường đại của trang phục chiến đấu nên không nghiêm trọng lắm. Tuy vậy nhìn qua cả đám khá chật vật. Mấy người yếu một chút thậm chí đã xuất hiện thương tích.

Thật không ngờ ngay buổi đầu huấn luyện bọn Phạm Ngọc đã gặp phải chuyện này.

- Rắc!

Một tiếng động vang lên. Dường như có thứ gì đó bị bẻ gãy. Cả đám Phạm Ngọc định thần nhìn lại.

Giữa mảnh đất trống Nguyễn Đức Khoa đã quỳ một gối xuống. Trông hắn thật thảm hại. Trên phần ngực hắn bị ba thanh đao gai đâm vào nhìn rất ghê rợn. Những vết máu đã bị đốt cháy còn lưu lại trên những chỗ rách nát của bộ trang phục.

- Cách!

Thanh đao dài cùng những chiếc đao gai bị hắn rút ra rồi quăng xuống một bên, đôi mắt Nguyễn Đức Khoa hiện ra vẻ giận dữ cùng sợ hãi. Hắn đã quá bất cẩn trong tình huống vừa rồi. Nhưng cũng khó trách hắn vì bọn họ cũng không thể ngờ những sinh vật được tạo ra này lại có một ý chí như thế.

Điều này là do kinh nghiệm chiến đấu, nhất là chiến đấu với dạng sinh vật lạ của bọn hắn chưa nhiều. Thường ở trường bọn hắn chỉ tập chiến đấu với những người khác. Còn chiến đấu dạng này cũng thường thông qua một loại trò chơi không gian ảo. Ở đó cũng có rất nhiều dạng quái thú cùng sinh vật lạ trong Vũ trụ được mô phỏng ra cho bọn họ chiến đấu. Tất nhiên những loại này khi bị đánh bại hoặc chém chết thì tự động mất đi chứ đâu có phản ứng như mấy con Mác Thú này.

- Đức Khoa!

Đám đội viên vội vàng tiến lại. Phạm Thiên Bảo nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Nguyễn Đức Khoa. Trong cả đám thì hai tên này khá thân từ trước.

- Cậu không sao chứ?

Minh Châu lên tiếng hỏi thăm. Cô nàng trông cũng khá vất vả sau vụ nổ vừa rồi.

- Khục. Không... sao.

Nguyễn Đức Khoa khó khăn lên tiếng. Thực ra hắn bị thương khá nặng.

Giây phút đó hắn chỉ kịp giơ tay che chắn những chỗ yếu hại trên cơ thể cùng khởi động chức năng phòng hộ của bộ trang phục. Nó ngay lập tức giãn ra tạo thành một màng chắn che lấy toàn bộ cơ thể hắn. Bộ trang phục này có thể chịu được công kích cấp F tiêu chuẩn. Cũng nhờ vậy mà hắn coi như cứu lại một mạng.

- Thuốc trị thương tức thời đây. Cậu uống đi.

- Đây nữa. Đá hồi phục. Cậu mau dùng nó.

Đám đội viên thấy vậy nhao nhao lên, vẻ mặt đầy lo lắng cùng quan tâm. Mấy người cùng đưa ra những vật phẩm trị thương cùng cứu chữa cấp tốc. Ngay cả Phạm Ngọc cũng cầm trong tay một viên thuốc trị thương cao cấp.

- Cám ơn...

Dù rất đau nhưng Nguyễn Đức Khoa cũng khẽ mỉm cười, trong lòng vô cùng xúc động. Nụ cười hắn do bị thương trở nên méo xẹo. Nhưng chẳng ai cười hắn cả.

Nguyễn Đức Khoa không cảm kích không được. Trong bọn họ ngoài Minh Châu Bí ẩn ra thì gia cảnh hắn là tốt nhất. Còn những người còn lại đều xuất phát từ giới bình dân. Như Đào Văn Quang, Phạm Thiên Bảo cũng chỉ sinh sống ở nhũng tiểu khu dân cư cấp thấp. Trần Uy, Hoàng Văn Bỉnh cũng vậy. Phạm Ngọc thì thậm chí còn đến từ một trấn ở khu ngoại thành. Vậy mà bọn họ không ngần ngại đưa ra mấy thứ rất đắt tiền kia. Hắn có thể chắc chắn họ cũng chỉ có từng ấy chứ không hơn.

Đây cũng là lí do mà hắn, một công tử con quan theo cách nói xa xưa lại chọn vào trường học chiến sĩ Thăng Long, một trường công lập cổ hủ nghèo nàn.

- Cậu khách sáo làm gì. Uống đi.

Trần Uy thúc giục. Hắn cũng đưa ra một viên thuốc màu xanh đựng trong một cái lọ thuỷ tinh nhỏ xíu.

Nguyễn Đức Khoa định nói tiếp nhưng thấy ánh mắt đám bạn nhìn hắn lại thôi. Hắn nhận lấy viên thuốc trị thương tức thời từ tay Phạm Thiên Bảo. Trong cả đám kia gia cảnh tên này khá hơn chút. Nguyễn Đức Khoa cũng có sẵn mấy thứ như thế nhưng hắn biết hắn không thể từ chối thành ý này. Sau đó hắn được Phạm Thiên Bảo đỡ ngồi xuống đưa viên thuốc lên miệng uống vào.

- Xuỳ.

Viên thuốc vừa tan vào miệng lập tức có tác dụng ngay. Miệng vết thương khép lại với tốc độ nhanh chóng có thể thấy bằng mắt thường. Nhất là ba chỗ bị đâm kia thậm chí có tiếng vết rách khép lại rõ rệt. Sắc mặt tái nhợt của Nguyễn Đức Khoa cũng hồng hào trở lại. Kế tiếp Nguyễn Đức Khoa cầm lấy một viên đá phục hồi. Đây là loại đã đăc biệt có chứa năng lượng nguyên tinh rất cao. Có thể hấp thu nó để phục hồi trong những lúc nguy cấp.

Một lát sau.

- Mọi người. Tôi ổn rồi.

Nguyễn Đức Khoa mở mắt ra rồi đứng lên. Hắn đã hồi phục rất nhiều, thậm chí khí thế còn có chút mạnh mẽ hơn trước. Tuy vậy bọn Phạm Ngọc không hề thấy kinh ngạc. Cơ thể con người vốn kì diệu như vậy, càng chiến đấu trong nguy cơ thì càng khai phá ra tiềm lực mạnh hơn. Nhưng nó cũng cho thấy tố chất thân thể của Nguyễn Đức Khoa rất tốt.

- Hừ, Thiêu đốt tu vi. Đại tướng quân vậy mà không nói với chúng ta. Cả hiệu trưởng cũng vậy.

Lên tiếng là Đào Văn Quang. Giọng hắn tỏ ra tức tối.

- Tôi nghĩ chắc là có lý do. Nên nhớ đây là huấn luyện thật chứ đâu phải chơi trò không gian ảo. Tôi cảm thấy sẽ có nguy hiểm hơn nữa nên cần cẩn thận.

Trần Uy thấy vậy thì lên tiếng chấn an. Thực ra trong lòng hắn cũng khá bực bội cùng cảm giác nguy cơ nào đó khiến hắn bất an.

Cả đám suy nghĩ lại cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Dường như đợt huấn luyện này chứa đựng mối nguy nào đó. Các thông tin lại rất ít ỏi. Nó khác hẳn các nhiệm vụ tu luyện mà bọn họ từng trải qua hay nghe nói.

- Các cậu, lần tới nếu thấy khó chơi thì để tôi và Trần Uy thử trước. Cần phải ra tay nhanh gọn mới ngăn được chúng làm vậy. Chưa biết chừng đó cũng là thử thách cho chúng ta.

Phạm Ngọc sau khi phân tích kĩ mới đưa ra đề nghị. Tất cả đội viên nghe thế cũng thoáng nghiền ngẫm rồi đều gật đầu đồng ý. Bọn họ cũng là những chiến sĩ thực thụ nên không ngại những thử thách dạng này.

- Chỉ tiếc tại tôi mà vuột mất hạch nguyên tinh, làm lỡ tiến độ tu luyện của đội ta.

Nguyễn Đức Khoa bỗng cúi đầu tự trách.

- Cậu không nên nói vậy. Chuyện như vậy ai mà ngờ được chứ. Chỉ cần chúng ta cẩn thận chú ý hơn là được. Còn nhiều cơ hội mà.

- Đúng vậy.

- Khoa, cậu không cần trách. Lần tới chúng ta cùng lên là được chứ gì.

Cả đám thấy vậy lên tiếng an ủi. Trần Uy thì tiến tới vỗ vai.

- Không được. Chúng ta phải nhanh lên. Đám Cao Lỗ đã đạt 7 điểm rồi. Các đội khác thì đang tiến rất xa.

Phạm Thiên Bảo sực nghĩ tới điều gì đó rồi nhằn xuống phía cổ tay. Sau đó hắn thất thanh la lớn.

- Trời ạ. Thật vậy. Các cậu, mau đi thôi. Vì Thăng Long!

- Đúng. Mau đi.

Trần Uy và cả đám còn lại nghe hắn la lên như vậy cũng hoảng hồn cúi xuống xem sau đó cả đám xôn xao lên. Rất nhanh họ chỉnh trang lại rồi lập tức cất bước tiến sâu vào khu vực phía trước.

...

Ở một chỗ khác, ngay lối vào của không gian Ba Tích, mấy người đại nguyên soái Võ Hồng Hà cũng đang chăm chú nhìn về chín hình chiếu không gian trước mặt. Trên đó lần lượt hiện ra quang cảnh chiến đấu của chín chiến đội. Tất cả đều diễn ra rất ác liệt. Cũng có một vài thương tích cùng sự cố đã xuất hiện.

- Bọn nhóc khá lắm.

Lão cố vấn Trần Văn Thương nhìn qua phía một hình chiếu sau đó lên tiếng khen ngợi.

- Ừ, mặc dù tôi không tán thành cách này lắm nhưng đúng là hiệu quả rất tốt. Có điều, đám trường Thăng Long kia hơi yếu thì phải.

Lão nguyên soái Lê Văn Ba cũng nói, ánh mắt thoáng nhìn qua mấy người còn lại, đặc biệt là Anh Cả. Bên ngoài không ai biết Anh Cả cũng có xuất thân từ trường chiến sĩ Thăng Long vào cái thời hào hùng của nó.

- Cách làm này đúng là hơi ác nhưng cần thiết. Không có nguy cơ thực sự thì khó mà kích thích tinh thần bọn trẻ được sẽ khiến chúng thụt lùi. Trường Thăng Long cũng thế thôi. Kẻ yếu cần loại bỏ.

Anh Cả ngồi ở một góc trên cao chỉ nhàn nhạt lên tiếng. Trong giọng nói của ông có vẻ lạnh sắc cùng một sự quyết tâm nào đó.

- Lần này được nhất vẫn là Thiên Phong và Phi Long. Hi vọng chúng có thể đủ bản lĩnh vượt qua. Có thế mới đủ sức chống lại được tên kia. Những đứa khác chỉ mong không quá tệ.

Lão Tứ Đỗ Xuân Thu ở bên cạnh nhìn qua hai hình chiếu có quang cảnh chiến đấu nhàn nhã nhất rồi quay ra nói. Mấy người còn lại nghe vậy không khỏi trầm tư. Trong mắt mấy vị này hiện lên tia lo lắng rõ rệt. Tên quái thai kia đúng là nỗi lo của bọn họ.

- Tôi thì lại có chút chờ mong ngọn gió mới. Tuổi trẻ vốn đầy bất ngờ mà.

Đại Nguyên soái Võ Hồng Hà sau khi suy tư bỗng nhìn về một hình chiếu sau đó nói. Kế tiếp bọn họ lại trầm tĩnh đi vào trạng thái tu luyện. Đạt tới tu vi như bọn họ cũng không chút nào lơi lỏng được. Nhất là trong hoàn cảnh trái đất phong ba sắp nổi này.

(Nguồn: VipTruyen.Vn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.