[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 63



"Giờ nói ta nghe được chưa?". Hashi ngồi xếp bằng trên nệm vải, lạnh mặt hỏi.

Kiiro và thổ thần đang ngồi phía đối diện nàng, nghe nàng hỏi mặt lại méo xệch.

Saruchi ngồi đằng sau Kiiro nhỏ giọng nói với nàng ấy: "Kiiro, tiên tử nên nói thẳng ra cho Himemiko biết đi. Cũng không thể giấu nàng mãi".

Kiiro bĩu môi liếc ra phía sau: "Ngươi thì biết cái gì!". Vừa quay đầu lại đã thấy Hashi thẳng tắp chiếu nhãn quang về phía mình, tim thịch một nhịp nhảy lên.

Hashi vẫn không nói chỉ chờ đợi, khoé môi như có như không nhếch lên, tuy vậy không có chút ý cười nào khiến người ta bỗng thấy nguy hiểm khó diễn đạt.

Thổ thần cũng bán rẻ muội muội mình, quay sang nhìn Kiiro chất vấn.

"Himemiko..". Kiiro bị ba đôi mắt nhìn đến cả người lạnh buốt, cuối cùng lên tiếng hòa hoãn. "Ta nói, ta nói..".

Hashi gật đầu.

"Nhưng trước đó phải quay lại lúc ta còn chưa bị mất đi thần trí..". Kiiro thở dài. "Sau khi thổ thần ca ca ta mượn Bạch nhãn chi lực về để thanh tẩy oán khí trong núi, có sai ta mang nó trở lại trả cho pháp sư Yogen".

Nàng như dần hồi tưởng lại khoảng thời gian đó, sắc mặt dần không tốt lắm.

"Ta vâng mệnh lên đường. Vốn là tiên tử nên ta có thuật cưỡi mây đi rất nhanh, chỉ hơn vài ngày đường là về. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì cũng không ra cơ sự hôm nay".

"Ai bảo nha đầu ngốc nhà ngươi lại đi động lòng với hắn". Thổ thần đột nhiên xen vào mắng Kiiro một câu. Hashi ngạc nhiên nhìn họ, Kiiro lại oan ức dẩu môi: "Được rồi! Là muội sai! Muội cũng đâu muốn vậy đâu"

"Chuyện gì đã xảy ra sao?". Hashi tò mò thúc giục. "Động lòng thì liên quan gì đến Bạch nhãn chi lực?".

Kiiro lại thở dài, ánh mắt lạnh dần: "Người đó là một trong những môn khách của ca ca, muội vốn là đi ngao du thiên hạ khắp nơi, không nghĩ tới hiếm khi về nhà lại vô tình gặp được chàng. Muội là lần đầu tiên thấy được nam tử tuấn mỹ như vậy mới muốn gần gũi chàng.."

Quả nhiên là cô gái ngây thơ, mới đó đã bị mỹ nam kế dụ dỗ. Có sa lầy thì cũng chỉ nên sa vào mỹ nữ kế thôi chứ...

"Bản thân chàng cũng không từ chối ta, cứ như vậy chúng ta càng ngày càng thân thiết, ta cũng động lòng, cũng đã từng thề cả đời nguyện ý chỉ yêu một mình chàng, tin tưởng một mình chàng...". Ánh mắt Kiiro trở nên sắc bén, giọng nói kích động theo. "Vậy mà tên khốn kiếp đó lại sẵn sàng đâm ta một nhát, hóa ra ngay từ đầu tất cả chỉ là một màn kịch".

Hashi không nghĩ tới sự tình lại là như vậy, bất giác nàng cũng ngẩn người. Bị người mình yêu nhất phản bội, quả thực rất không dễ dàng, yêu hận giằng xé.

Trong phòng nhất thời im ắng. Kiiro lấy lại bình tĩnh trầm giọng kể tiếp: "Việc ta giữ Bạch nhãn chi lực cũng có kể cho hắn nghe, thậm chí hắn nói muốn đồng hành cùng ta tới chỗ pháp sư Yogen để bảo vệ ta ta cũng không nghi ngờ mà đồng ý, lại còn không cho Saruchi đi cùng...".

Nàng nghiến răng: "Nào ngờ chỉ mới đi xa khỏi đền hắn đã phản bội ta. Vốn dĩ Bạch nhãn chi lực là nguồn sức mạnh vô cùng kinh khủng, ta đành dùng pháp lực và chân thân của mình bảo vệ nó. Tên lòng lang dạ sói đó nhân lúc ta không đề phòng liền cho ta một chưởng từ phía sau, lấy đi Bạch nhãn chi lực, cũng nhẫn tâm lấy đi pháp lực của ta. Himemiko... nếu như không có Saruchi âm thầm đi sau bọn ta, có lẽ ta cũng chỉ còn là bông hoa cúc vô tri mà chết đi rồi... ta cũng chỉ mới khôi phục được thần thức.".

Nàng nói xong, trong mắt có lệ quang, lại quật cường tự giễu chính mình: "Vậy mà, khi đó ta được Saruchi truyền cho chút pháp lực đã chạy đi tìm hắn, ngu muội ngốc nghếch như vậy... ".

Nàng nói xong cũng không nói gì nữa, khuôn mặt trầm lặng. Hashi thiết nghĩ còn đứa con nàng nói có lẽ là tu vi của nàng bị cướp mất thôi, căn bản nàng lúc đó không hề tỉnh táo. Lại xem cô gái bên kia, xinh đẹp yêu kiều, vui vẻ tinh nghịch hoá ra rất mạnh mẽ, bằng không cũng không thể kể lại quá khứ của mình dễ dàng như vậy.

Hashi lên tiếng phá vỡ yên tĩnh: "Hiện tại thần trí của cô đã khôi phục.. cô có biết kẻ kia là ai không?".

Không để Kiiro trả lời, thổ thần đang im lặng liền lên tiếng: "Ta mới điều tra ra... có điều vẫn chưa thu xếp xong chuyện ở đền, chưa thể đi tìm hắn. Không nghĩ tới Himemiko đã tìm đến cửa".

Hashi hơi hồi hộp, nàng hỏi: "Vậy kẻ đó là..?".

"Là thủy thần".

Tâm của Hashi nghe được đáp án chợt dấy lên dự cảm không lành, sắc mặt trở nên u ám.

Tất cả đầu mối gần như đều tụ lại một chỗ, thủy thần.

Kiiro lấy lại vẻ hoạt bát thường ngày, nàng kì lạ nhìn Hashi:"Himemiko làm sao vậy? Phải rồi, hình như đi cùng cô còn có tiểu Hỏa thần..". Bây giờ nàng mới nhớ ra cô gái kia, thành công chọc trúng chỗ Hashi đang lo lắng: "Cô nương đó đâu rồi?".

Hashi cười không chút độ ấm: "Đang đi tìm thủy thần".

Mọi người hết thảy sững sờ. Hashi ngược lại điềm nhiên đứng lên:"Ngay bây giờ ta sẽ đến chỗ đó".

Thổ thần cũng không chậm trễ nói:" Ta cũng đi cùng cô".

Kiiro cùng Saruchi cũng đứng lên theo: "Muội cũng đi. Hơn nữa muội có thuật cưỡi mây, có thể đi nhanh, vài ngày sẽ tới".

Hashi biết bọn họ cũng có việc cần tính sổ, đương nhiên nàng không cản, khẽ gật đầu xoay người bước ra.

_______________o____________o_________

Seika ôm tâm trạng oán hận ngày đêm phóng ngựa về núi của Yogen. Nàng không quản gì nữa, không cần gì nữa, chỉ cần trả thù được hai nữ nhân đáng hận suốt đời kia, cái gì nàng cũng sẽ đánh đổi.

Mà trực giác báo cho nàng biết, quay lại nơi sư phụ nàng sẽ có manh mối. Nàng sẽ cản trở hai người kia đến cùng.

Oán hận càng lúc càng tích tụ trong thân thể Seika, nhiều đến nỗi thoát ra ngoài nàng cũng không biết. Xung quanh bao bọc khí xám mờ ảo, Seika phi ngựa như bay, không phát giác có một con lục xà sớm đã theo nàng như hình với bóng.

"A!!". Một tiếng hét vang lên, Seika ngã ngựa chúi xuống lăn vài vòng. Nàng ngồi lên, bực tức quắc đôi mắt hằn tia máu nhìn lại, chỉ thấy một con lục xà khổng lồ. Ra chính nó dùng đuôi quật ngang vó ngựa nàng.

Seika lần đầu tiên gặp phải một con rắn hung tàn như vậy, nhất thời hoảng loạn, cũng không nhận ra làn khói xám của nàng liên tục với về phía lục xà kia.

Lục xà đảo đôi mắt gian ác, há to mồm gồng người lên rồi bổ xuống, Seika sợ hãi nhắm chặt mắt, liên tục lết lùi lại.

Nhưng lục xà chỉ há miệng phun về phía nàng một luồng khói đen, Seika thấy hơi nóng bao bọc liền mở bừng mắt, cho tới khi nhận ra luồng khí chính là yêu khí dày đặc không nhịn được hét lên.

Lục xà ngậm miệng, quay đầu rời đi. Seika cũng an tĩnh trở lại, không gian dần yên ắng, chỉ có tiếng gió xào xạc vắng vẻ.

Seika chậm rãi mở mắt, khói đen lẫn khói xám đều tản hết.

Nhưng là, trong đôi mắt đen bóng bỗng mờ dần, con ngươi xám hiện ra. Seika chớp mắt vài cái, đôi mắt trong trẻo trở lại.

Khoé môi nhếch lên, Seika se sẽ gầm lên trong cổ họng.

"Himemiko!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.