[Phần 1] Bảo Bối À!

Chương 65



"Ta ... nói gì sai sao?". Nhận thấy có mười con mắt đang chằm chằm nhìn mình, tứ hoàng tử vội tỉnh táo lại ngạc nhiên hỏi.

Hashi từ trước tới giờ với tứ hoàng tử vẫn không có hảo cảm. Nghe được câu hỏi nàng nhẹ nhếch môi, quay lại nói với bọn thổ thần: "Người này là nhi tử của thủy thần, tứ hoàng tử của thủy cung đó".

Rất nhanh sự ngạc nhiên đã bị thay thế bằng tức giận, đầu tiên là thổ thần rồi tới Kiiro cùng Saruchi bước tới nắm cổ tứ hoàng tử kéo ra khỏi mật đạo tính sổ, mặc kệ hắn giãy giụa la hét.

Yuku bình thản nói với theo tứ hoàng tử: "Bằng hữu, chúc may mắn!", làm hắn không nói nên lời.

Đợi bọn họ đi xa, Hashi quay sang Yuku hỏi nàng: " Như thế nào tứ hoàng tử lại ở đây? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì... Bọn ta vừa đến liền thấy Mê hồn thuật giăng đầy trời mới tìm được xuống đây."

Ra tiếng động lớn kia là do bọn nàng tạo ra, Yuku nắm tay nàng kéo nàng vừa ra ngoài vừa trả lời: "Ta đến đây tìm thủy thần nên nhờ tứ hoàng tử dẫn đường. Sau đó trúng Mê hồn thuật chỉ mới thoát ra được. Tứ hoàng tử đi theo ta có lẽ cũng trúng Mê hồn thuật ngất đi, ban nãy lúc thủy thần trốn thoát hắn mới tỉnh dậy"

Hashi trầm ngâm: "Yêu khí không dễ nhập vào một ai đó, nhưng lần này xem ra thủy thần bị yêu khí thao túng thật rồi". Cũng không biết làm sao mới bắt được ông ta.

Yuku chợt nhớ ra: "Kiiro cùng thổ thần đến đây làm gì? Bảo bối, lấy được Bạch nhãn chi lực rồi sao?"

"Ta vẫn chưa...". Hashi nhẹ ôm lấy tay Yuku: "Chúng ta đi ra khỏi đây, mọi chuyện ta đều kể cho Yuku nghe".

_______________o_________o_____________

Cũng không cần đợi lâu, hai nàng vừa đi vừa nói, tới khi gặp lại bọn thổ thần thì khúc mắc đã giải quyết xong, chỉ có vài điều trong giấc mơ, Yuku vẫn chôn sâu trong lòng không hé miệng.

Mà bên kia có vẻ đôi bên đã hòa hoãn trở lại. Yuku quét mắt sang phía tứ hoàng tử, thấy hắn vẫn như trước y phục nhếch nhác, nãy giờ có bị đánh không cũng không rõ. Tứ hoàng tử nhìn thấy nàng đang nhìn mình , bối rối vội quay đi hướng khác. Yuku thấy đôi mắt vốn trong sáng của hắn như đang nổi dông bão.

Cũng đúng thôi, thủy thần cha hắn lại là người như vậy. Tứ hoàng tử từ trước tới giờ thiện lương có lẽ chưa từng trải qua chuyện như thế này.

Hai nàng chậm rãi đi về phía bên kia, khẽ gật đầu chào bọn thổ thần. Thổ thần hắng giọng: "Tứ hoàng tử quả thực không biết gì, bọn ta chỉ dạy dỗ hắn một chút, cũng cho hắn biết toàn bộ sự tình rồi"

Dạy dỗ một chút...

Tầm mắt mọi người đặt trên người tứ hoàng tử làm hắn không tự nhiên, nhưng vẫn là gạt bất ngờ cùng có lỗi qua một bên, hắn tiếp lời: "Nếu như chuyện mọi người nói là thật, thủy thần phụ thân ta hiện tại cũng không ở trong thủy cung, nơi này cũng xem như an toàn. Mọi người tạm thời có thể ở đây".

Căn bản thủy thần đi đâu chưa cần biết, khoan nói tới việc đi tìm, thủy cung này cũng là đầu mối duy nhất của bọn họ, ở lại đây đều có thể chờ đợi hoặc thám thính. Mọi người hiểu như vậy liền đồng ý.

"Vậy ta đi sắp xếp phòng. Lát nữa ta sẽ mở yến thỉnh tội với các vị".

Thổ thần xua tay: "Không cần, ngươi không có lỗi. Đợi khi nào cha ngươi bị bắt rồi tính tiếp. Ta cũng không có hứng thú tiếp yến của ngươi!".

Tứ hoàng tử lặng thinh không nói, câu này của thổ thần đúng là rất nặng nề, không khí thật bất đồng gượng gạo.

Kiiro rất chán ghét loại không khí như vậy, nàng cất giọng tinh nghịch: "Bỏ qua đi, Himemiko, lát nữa chúng ta có thể hay không cùng nhau dùng cơm?"

Yuku không nhanh không chậm trả lời: "Ta cùng thánh nữ có chút chuyện cần bàn..". Nàng đương nhiên muốn ở riêng với bảo bối, lâu lắm không gặp nhớ chết nàng rồi.

Kiiro bĩu môi phản bác: "Có chuyện gì chúng ta vừa ăn cơm vừa bàn thẳng ra không hay hơn sao?".

Cuối cùng vẫn là Hashi nhếch môi lên tiếng, khoé mắt thanh lãnh: "Kiiro xác định muốn cùng ta dùng cơm?".

"....".

Bỏ đi, cả ba người bọn thổ thần đồng loạt phủ định. Bọn họ mới không muốn ăn cùng tảng băng này, tránh cho nuốt cơm không trôi.

Tứ hoàng tử lúc này liền thuận theo: "Vậy để ta sắp xếp phòng, cơm sẽ mang đến riêng cho mọi người".

Hashi lúc này mới vừa lòng gật đầu chào muốn đi trước. Yuku lập tức theo sau nàng, trước khi đi dặn dò tứ hoàng tử: "Sắp xếp sao cũng được, hai bọn ta ở chung phòng là được".

Tứ hoàng tử muốn hỏi tại sao, khoé mắt nhìn qua bóng lưng Hashi... Bỏ đi,  đúng là chỉ có Yuku mới ở cùng với nữ nhân khủng bố đó được thôi.

_____________o__________o______________

Tứ hoàng tử đơn bạc ngồi trên cành cây, mắt mơ hồ xa xăm nhìn ánh trăng mờ ảo.

Phụ thân hắn, như thế nào với tiểu Hỏa thần cũng dám ra tay? Nàng là người hắn yêu..

Dù người nàng yêu không phải là hắn.

Dốc nốt số rượu cuối cùng, tứ hoàng tử nâng mắt ngó quanh quất, lại thở dài lau khoé miệng.

Bỏ cơm uống rượu không nghĩ tới cũng vui như vậy.

Biết thế lần trước không cá cược hết rượu quý cho Himemiko. Đó là rượu hỷ của hắn, vốn dĩ hắn hiểu mình không có được tiểu Hỏa thần nên mới cho nàng hết.

Nhưng hắn quên mất rằng, dùng rượu đó để quên đi tiểu Hỏa thần cũng tốt lắm...

Gió đêm nơi thủy cung vắng vẻ lùa tới, thanh lạnh nhưng không khiến tứ hoàng tử tỉnh táo.

Giờ đây hắn làm sao có thể đối mặt với nàng được nữa? Cha hắn nhập ma vẫn chưa thể giải quyết, hắn không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, càng không đủ tư cách cùng với nàng.

Hắn còn nhớ, tiểu Hỏa thần năm đó quyết liệt xuất hiện trước mặt hắn, giương một tên đã bắn trúng ác điểu, lấy lại bộ cung tên hắn bị ác điểu cướp mất.

Cả người toát ra anh khí phi phàm, khuôn mặt chính nghĩa, tóc dài buộc cao uốn lượn. Nàng ném bộ cung tên vào ngực hắn rồi chạy đến chỗ ân sư của nàng, một lời cũng không thèm nói, cũng không cần cái gì trả ơn.

Hắn sinh ra bội phục, ngưỡng mộ, rồi dõi theo nàng từ lúc nào không biết. Hắn vì nàng tập bắn cung luyện múa kiếm, lại muốn gần gũi nàng nên mặt dày thách đấu nữ nhân. Nhưng nàng lúc nào cũng xa vời như vậy, tài giỏi như vậy, có muốn cũng không thể chạm tới.

Còn hiện tại, quên được nàng là điều hắn phải làm.

Phụ thân sai, hắn sẽ không bao che.

Nhưng vì là con của Người, hắn không thể giữ lại tình cảm trong lòng mình nữa.

Tiểu Hỏa thần, cũng gần tám năm trời rồi...

Cả đời thì cũng vậy thôi, nàng, có lẽ vĩnh viễn không biết...

Tứ hoàng tử lặng thinh, chỉ qua một đêm hắn lại như qua mười năm người đời . Trăng kia vẫn cao vời vợi, dịu dàng toả sáng, lúc đỏ lúc trắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.