[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 127: Con trai cô tìm đến cô.




Viêm Cảnh Hi thấy là một dãy số điện thoại lạ.


Rất kỳ quái, khoảng hai mươi số, tưởng là điện thoại lừa đảo quấy rầy, trực tiếp tắt.


Cô rất chân thành nói với Lục Hựu Nhiễm: "Đời người, có việc nên làm, có việc không nên làm.


Có lẽ,  cách tự bạo này của tôi rất ngu, ít nhất tôi dựa theo tâm ý của tôi đi tùy hứng.


Đời người chính là ngắn mấy chục năm, qua rất nhiều kham khổ, rất nhiều nuối tiếc, rất nhiều bất đắc dĩ.


Nhưng mà, tôi vẫn lựa chọn tình huống dưới, không muốn bản thân bị tủi nhục.


Cảm ơn ý tốt của Lục thiếu gia.


Còn Viêm Nhị, ai làm gì, trời đều thấy, không phải là không báo, mà thời gian chưa đến, cô ta sẽ không có kết quả tốt."


Viêm Cảnh Hi xoay người, quyết tuyệt đi về phía trước.


Lục Hựu Nhiễm nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, lại một lần nữa phá bỏ ranh giới của chính mình, bất đắc dĩ nói: "Chọn ngày kí hiệp nghị đi. Tôi không chạm vào em, trừ phi em nguyện ý, bắt đầu kí kết hiệp nghị, ai cũng không được hối hận."


Viêm Cảnh Hi dừng bước, ngoái đầu nhìn lại, thanh u nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm.


Lục Hựu Nhiễm mở cửa xe, nặng nề nhìn Viêm Cảnh Hi, nói: "Trong nhà tôi có máy tính, bây giờ trở lại với tôi, cùng nhau định ra."


Di động Viêm Cảnh Hi lại vang lên, cô thấy vẫn là liên tiếp những con số xa lạ kia, lập tức cũng hơi tức giận.


Đời người vốn có đã không dễ dàng, lại ở lúc dưới đáy vực, còn có nhảy ra một tên lừa đảo lắc lư lắc lư, bọn họ chuyên nghiệp như thế, thật nên tìm chú cảnh sát ca ngợi thật tốt.


"Alo, có chuyện gì sao?" Khẩu khí Viêm Cảnh Hi không tốt lắm hỏi.


"Nghe nói em thiếu tiền, làm sao vậy?"


Viêm Cảnh Hi nghe thấy giọng nói quen thuộc trầm thấp, có từ tính kia của Lục Mộc Kình, dừng lại, trong đầu vẫn chưa hoạt động, tim đã bắt đầu phát đau, chua xót.


Lúc trước cô gọi điện thoại cho anh, vừa kết nối không nghe thấy anh nói chuyện, chính là âm thanh hi hi ha ha của anh và người phụ nữ khác, có lẽ người đẹp kia cố ý để cô nghe thấy.


Lục Mộc Kình căn bản cũng không biết cô đã biết chuyện ân ái của anh.


Nếu như cô khó chịu, không phải đã trúng kế rồi sao?


Nhưng mà, bây giờ cô rất khó chịu, kỳ quái nói: "Ngọn gió nào đã thổi điện thoại của anh tới vậy, giờ nước Mỹ là buổi tối nhỉ, Lục tổng không tìm người đẹp làm ấm giường, tìm tôi sẽ không khiến người đẹp tức giận chứ?"


Lục Mộc Kình nghe ra giọng điệu châm chọc của cô, hoài nghi nhíu chân mày, giải thích nói: "Người đẹp gì? Nghĩ bậy cái gì! Tức giận? Anh có một chút bận, di động lại bị trộm, cho nên không gọi điện thoại cho em được."


Còn giả bộ!


"Tôi tức giận cái gì nha, cũng không phải động cơ, thêm chút dầu, là khói có thể sinh ra không ngừng được*, mất một cái điện thoại di động đối với Lục tổng mà nói, đáng giá."

*Trong tiếng Trung, tức giận là  生气 âm Hán Việt là sinh khí, chị đang chơi chữ. =)))


"Viêm Cảnh Hi, có chuyện gì nói rõ ràng, em nói như vậy khiến người nghe không thoải mái." Giọng Lục Mộc Kình trầm mấy phần.


"Muốn thoải mái à, chỗ này của tôi không có! Không có việc gì thì tôi cúp, sau này đừng  gọi điện thoại cho tôi, chịu không nổi đâu." Viêm Cảnh Hi quyết tuyệt nói.


Đầu Lục Mộc Kình đau muốn nứt ra.


Bây giờ chủ yếu là tìm được Nam Nam, cũng không có tâm tư ầm ĩ với cô, ở bên trong điện thoại cũng nói không rõ ràng, tốt tính nói: "Chuyện này cứ giữ đó đi, chờ anh về rồi nói, bây giờ em thiếu bao nhiêu tiền, đưa số tài khoản cho anh, anh gửi qua cho em."


Viêm Cảnh Hi dừng một chút, trả lời: "Tôi không có thẻ ngân hàng."


"Em về trường trước đi, rốt cuộc cần bao nhiêu tiền? Anh nói trợ lí Tần đưa tới cho em." Lục Mộc Kình cao giọng nói.


Viêm Cảnh Hi không trả lời.


Lục Hựu Nhiễm ở bên cạnh nghe, anh ta thiếu chút nữa quên mất, Viêm Cảnh Hi còn có một Lục Mộc Kình có thể vay tiền.


Anh ta đoạt lấy di động trên tay Viêm Cảnh Hi, lạnh giọng trả lời: "Chuyện này cháu sẽ xử lý, chú út không cần lo lắng, dù sao tiểu Hi là bạn gái của cháu."


Lục Hựu Nhiễm nói xong, cúp điện thoại di động.


"Tôi thành bạn gái của anh lúc nào?" Viêm Cảnh Hi hỏi ngược lại, nhận lấy di động trên tay anh ta.


"Chú út tôi coi trọng tiền bạc không nặng tình thương người, em cảm thấy chú ấy cho em một trăm vạn điều kiện là cái gì?"


Lục Hựu Nhiễm khóa lấy đôi mắt xinh đẹp của Viêm Cảnh Hi, tiếp tục nói: "Chú ấy không thể nào lấy em, cho nên, em nguyện ý làm người phụ nữ không danh không phận của chú ấy sao? Em cần gì phải lãng phí bản thân, thứ chú nhỏ tôi coi trọng chẳng qua là tấm da tốt em thôi."


"Nói xong chưa?" Viêm Cảnh Hi lim dim nghe anh ta nói xong, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa, nói: "Tôi về, đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ."


Lục Hựu Nhiễm nắm cổ tay Viêm Cảnh Hi, "Tôi đưa em về, bộ dáng em như vậy, người khác sau khi thấy sẽ nghĩ như thế nào?"


Viêm Cảnh Hi nhìn trên người mình toàn là vết máu khô.


Hơn nữa, trường học là nơi thị phi, bọn họ thấy thật không tốt.


"Chở tôi về khu rừng phía tây trước đi, tôi thay đồ rồi sẽ về kí túc xá."


Dọc theo đường đi, Viêm Cảnh Hi ngây người nhìn phía trước.


Lục Hựu Nhiễm kiệm lười ít nói, vừa vặn cho cô không gian yên tĩnh suy nghĩ.


Lục Hựu Nhiễm kỳ thực nói có chút đúng.


Lục Mộc Kình không chỉ có một người phụ nữ là cô, anh là cao thủ tình yêu, cô theo anh, một ngày nào đó sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được.


Mà theo Lục Hựu Nhiễm, ít nhất sẽ không đánh mất bản thân, chỉ cần qua hai năm, thật ra rất nhanh.

(Sr, nhg mà chị ngốc vcl, bị lừa còn không biết. Hmm..)


Cô ở nhà họ Viêm mười mấy năm cũng sống qua được, Lục Hựu Nhiễm đáp ứng không chạm vào cô, hai năm qua, sẽ không quá gian nan.


Chỉ là, Lục Mộc Kình nói, chờ anh trở về rồi nói, cô cũng muốn nghe một chút xem anh nói cái gì, cô không muốn để bản thân có tiếc nuối.


Haiz.


Cô cảm giác mình giống như đang đi trên một con đường giao nhao, mỗi một con đường đều không giống nhau, cô không biết mình nên chọn điều nào.


Xe lái đến khu rừng phía Tây trường học, trước cửa nhà trọ của Lục Mộc Kình.


Lục Hựu Nhiễm nhìn Viêm Cảnh Hi cởi dây an toàn ra, trầm giọng nói: "Viêm Cảnh Hi, tôi nguyện ý cưới em, ít ra còn cho em danh phận, hôn nhân không chỉ trói buộc mình em, còn có tôi, bởi vì, tôi không muốn đùa giỡn tình cảm của em, cũng không muốn lừa gạt em, mặc dù bây giờ tôi không yêu em, nhưng, ít nhất tôi công bằng với em, mà chú út tôi, ngay cả tôi cũng nhìn không thấu chú ấy đang suy nghĩ gì, em cảm thấy, em có thể nhìn thấu sao?"


Viêm Cảnh Hi thật sâu nhìn anh ta, ánh nắng rơi vào trên thân thể cao gầy của cô, phản chiếu ra ánh sáng màu vàng.


Cô không muốn mù quáng, không muốn kích động, sẽ rất lý trí.


"Trước ngày bồi thường, tôi sẽ cho anh đáp án. Để tôi suy nghĩ thật kỹ." Viêm Cảnh Hi trầm giọng nói, hít sâu một hơi, uyển chuyển hạ lệnh đuổi khách nói: "Không tiễn ha, trên đường cẩn thận."


Viêm Cảnh Hi trở lại trong nhà trọ trong lúc tắm, vẫn còn đang suy tư chọn lựa vấn đề.


Thật ra, tất cả đáp án đều tóm gọn cùng một chỗ, hợp thành một điểm, cuối kết quả là:


Cô chờ Lục Mộc Kình trở về cho cô một lời giải thích hợp lý, nếu không, sợ rằng cô cũng không cam lòng.


Viêm Cảnh Hi thay đổi váy dài có đai, đi về kí túc xá.


Mặc dù không nhờ vở gì được Gia Mẫn, nhưng có Chu Gia Mẫn làm bạn, ít nhất, cô sẽ không cảm thấy cô đơn như vậy.


Lúc đi qua phòng công nhân viên chức, Viêm Cảnh Hi nghe thấy một tiếng huýt gió ngả ngớn.


Loại âm thanh này cô nghe đã nhiều, cũng không thèm để ý, đi qua.


"Người đẹp, chân em gắn môtơ sao? Đi nhanh như vậy?"


Viêm Cảnh Hi nghe thấy giọng nói non nớt của đứa bé, xoay người, nhìn thấy một bé trai khoảng chừng bảy tuổi, dáng vẻ cao cao khỏe mạnh, mặc quần đùi.


Tóc làm thành kiểu xoăn.


Làn da trắng nõn hồng hào, đôi mắt to giống như chuông đồng, tròng mắt tròn, đen nhánh như đá Obsidian.


Sống mũi cao cao, đặc biệt cái miệng nhỏ nhắn, hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, cười rộ lên, lại có bộ dáng có chút lưu manh.


Tên nhóc tuấn tú này quả thực như một thiên thần nhỏ, không biết sau này lớn lên sẽ khiến bao nhiêu cô gái phải chết mê chết mệt vì nó.


"Em trai nhỏ, em đang nói chuyện với chị sao?" Viêm Cảnh Hi nhìn chung quanh một chút, bây giờ không phải là lúc ăn cơm, xung quanh vừa vặn không có người.


Bé trai từ trên bậc thang nhảy xuống, vẫn cách Viêm Cảnh Hi một chút, lại nhảy một bước, đến trước mặt cô, nói: "Em trai nhỏ là chỉ cái xuỵt xuỵt gì đó của em, chị cũng đừng dạy hư trẻ nhỏ nha, gọi em đẹp trai là được."


Viêm Cảnh Hi: "..."


Đứa nhỏ này thật đáng yêu, đây là ý nghĩ đầu tiên của Viêm Cảnh Hi khi nhìn thấy cậu bé, nhìn cậu bé chỉ tới eo cô, ngước lên thật vất vả, Viêm Cảnh Hi đứng ở trước mặt của cậu bé.


Cậu nhóc mở đôi mắt to tròn quan sát cô, trên mặt mở hồ có chút ý cười, cuối cùng, ý cười mở rộng, lộ ra hàm răng trắng tinh.


Cậu bé cười rộ lên, Viêm Cảnh Hi cảm thấy tim của mình đã bị đáng yêu hóa rồi.


Trước đây cô chưa từng thấy tên nhóc này, nhìn chung quanh lại không có người, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, hỏi: "Em đẹp trai, ba mẹ em đâu? Làm sao em lại ở đây một mình?"


Nghe thấy mấy chữ ba mẹ này, ánh mắt cậu nhóc ảm đạm rũ mắt xuống, cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Ba em và bảo mẫu trong nhà thông đồng với nhau, cắt điện, cắt mạng lại cai sữa, khiến em thiếu chút nữa là chết, em liền bỏ nhà đi bụi."


Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn vẻ tình mặt bi ai của cậu bé, hỏi: "Vậy mẹ em đâu, mẹ em mặc kệ không quản sao?"


"Mẹ em cũng muốn quản lắm, nhưng mà, bà ấy ở trong quan tài không ra được, mấy lần thâm tình còn gọi em vào cùng."


Viêm Cảnh Hi: "...'


Cậu nhóc lau mắt, đáng thương, nước mắt lưng tròng, nhìn Viêm Cảnh Hi, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào vểnh lên, nói: "Chị à, chị thu nhận em có được không, em nhất định sẽ ở bên cạnh làm một mỹ nam yên tĩnh, làm tiểu bạch kiểm* thân thiết nhất của chị."

*Tiểu bạch kiểm: Những anh chàng da dẻ trắng trẻo được bao nuôi =)))


Viêm Cảnh Hi khẽ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, có lẽ cậu bé bị tủi thân, trấn an nói: "Em đừng buồn, ba em nhất định sẽ đón em về nhà."


"Ông ấy đón em là em phải trở về nhà sao?" Cậu nhóc oán hận lau mũi nói: "Nếu như ông trời lại cho em một cơ hội, em muốn đổi một ngưòi cha khác, nếu như không được em hi vọng có thêm một khẩu hiệu, đó chính là em không muốn làm con của ông ấy."


Viêm Cảnh Hi nhìn bộ dáng thở phì phì của cậu bé, hẳn là cậu bé bị không ít oan uổng, mới chạy tới đây.


Trong cô nhi viện rất nhiều đứa bé đều là bị người lớn vứt bỏ.


Cô rất thích trẻ con, thế nhưng, cũng hiểu lo lắng của người ba.


Viêm Cảnh Hi rất có kiên nhẫn dịu dàng nói: "Ông ấy cũng sai, chuyện đã như vậy, hay là em có muôn cho ông ấy một cơ hội không? Bây giờ em chạy đến đây, ông ấy sẽ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.