[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 129: Chỉ vợ em mới có thể làm như vậy.




Viêm Cảnh Hi xách túi của mình lên, nhìn thấy thẻ trên bàn, suy nghĩ một chút, bỏ vào trong túi.


Chu Gia Mẫn thừa cơ véo khuôn mặt trắng trẻo đầy đặn của Nam Nam.


Nam Nam nhìn lại Chu Gia Mẫn, mở đôi mắt to tròn, nhìn không ra cậu bé đang tức giận hay là chán ghét, ánh mắt đó, có loại năng lực uy hiếp.


"Chỉ có vợ em mới có thể nhéo mặt em." Nam Nam nói rất chân thành.


Thật đáng yêu a.


Chu Gia Mẫn thu tay, chống ở trên đầu gối, cong lưng, mềm giọng nói: "Sau này chị làm vợ của em có được không?"


Nam Nam cho cô một ánh mắt ngạo kiều, "Chị đã bao nhiêu tuổi rồi, chờ em lớn lên, thì chị vừa già vừa xấu, chị cảm thấy em vẫn để ý đến chị?"


Chu Gia Mẫn: "..."


Viêm Cảnh Hi nhíu mày, đối diện với ánh mắt của Nam Nam.


Hình như cô cũng nhéo mặt cậu bé, cũng không nghe thấy nó nói cái gì a=mà.


Lúc Nam Nam đối với Viêm Cảnh Hi, híp mắt lại, lại là một bộ hồn nhiên đáng yêu, như sợ Viêm Cảnh Hi khó chịu, thêm một câu, "Chị qua 20 năm sau vẫn sẽ xinh đẹp như vậy."


Viêm Cảnh Hi: "..."


Chu Gia Mẫn: "..."


Căng tin


Chu Gia Mẫn và Viêm Cảnh Hi ngồi cùng một hướng, Nam Nam ngồi đối diện bọn họ.


Chu Gia Mẫn nhìn Nam Nam nghiêm túc gắp hành, tỏi, hạt tiêu ra ngoài, dùng cánh tay đẩy Viêm Cảnh Hi, tay che miệng, hạ giọng nói: "Nó thật kén ăn, có loại bệnh nhà giàu, chắc chắn sẽ không phải con nhà nghèo."


Viêm Cảnh Hi cũng phát hiện, cậu bé còn không ăn nội tạng động vật, nhìn cũng không nhìn, liền chọn thức ăn.


"Vitamin trong hạt tiêu rất tốt, em không ăn, sau khi lớn lên sẽ không còn đẹp trai như vậy nữa, hơn nữa còn sẽ không cao." Viêm Cảnh Hi nói.


Nam Nam nhìn Viêm Cảnh Hi, chớp chớp mắt, ngoan ngoãn không gạt tiêu nữa, còn đặt ở trong miệng ăn.


Chu Gia Mẫn như là nhìn thấy thần kỳ, nhảy nhót nói: "Nhóc con thật đúng là nghe lời."


"Ba em nói, phải nghe lời vợ, thiên hạ mới có thể thái bình." Nam Nam nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.


Chu Gia Mẫn giơ một ngón tay cái về phía Nam Nam, khen ngợi: "Ba em rất có trình độ."


Khóe miệng Viêm Cảnh Hi hơi nhếch lên, không ngờ, mình ở hoàn cảnh bi thảm như thế, còn có thể nhẹ nhõm hiếm có.


Cô dịu dàng vuốt đầu Nam Nam, khẽ nói: "Hành và tỏi mặc dù là hơi hôi, nhưng có thể sát trùng, ăn vào sẽ tốt cho sức khỏe, lát nữa trước khi ngủ chỉ cần đánh răng là được rồi."


"Dạ dạ, Hỏa Hỏa, chị thật thông minh." Nam Nam lanh lợi gật đầu, còn không quên khen một câu.


Chu Gia Mẫn nhìn lén Nam Nam, lại nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, phán đoán nói: "Tên nhóc này, có ý xấu với cậu. Công phu nịnh hót ngay cả ngựa cũng tự nguyện tránh mông ra."


...


7 giờ , Viêm Cảnh Hi đưa Nam Nam đến nhà trọ ở khu rừng phía tây.


Trên đường, cô nhận được điện thoại của Lý Uyên đội trưởng đội cảnh sát giao thông.


"Xin chào, tôi là cảnh sát giao thông Lý Uyên của bộ phận tại nạn, người nhà người chết nguyện ý giải quyết riêng, ngỏ ý càng nhanh càng tốt, cô xem 10 giờ ngày mai có rảnh không? Nếu rảnh, đến khu trống và chuông của đội cảnh sát giao thông." Lý Uyên giải quyết việc chung nói.


"Được." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng, nghĩ đến một việc, hỏi: "Bây giờ thi thể của cô gái kia có người nhận chưa?"


"Cô nói là người chết Tiền Kim Ngân sao?" Lý Uyên hỏi.


"Ừ, lúc trước tôi đến, cô ấy được đẩy đến nhà xác, ý tá bệnh viện nói phải làm thủ tục mới có thể nhận lại." Viêm Cảnh Hi buồn bã hỏi, trong lòng có chút lo lắng mơ hồ, nói không chừng, kẻ bài bạc kia nhận tiền liền đi đánh cược, chẳng quan tâm đến thi thể của con gái.


"Ngày mai tôi đi tìm hiểu một chút." Lý Uyên nói.


"Được, cảm ơn."


*


Trong nhà trọ ở khu rừng phía tây phòng có thể ngủ liền là phòng của cô và Lục Mộc Kình, Lục Mộc Kình không ở đây, Viêm Cảnh Hi liền sắp xếp  Nam Nam ở trong phòng Lục Mộc Kình.


Viêm Cảnh Hi đẩy cửa phòng Lục Mộc Kình ra, cô quét dọn qua, coi như sạch sẽ.


Nam Nam nhảy lên trên giường, vỗ vỗ giường, nhìn xung quanh, "Cũng được, trong phòng có mùi rất dễ chịu."


Nghe được câu này, không hiểu vì sao, Viêm Cảnh Hi nghĩ đến Lục Mộc Kình, trong lòng có chút chua xót, liếc nhìn ba lô phồng phồng của Nam Nam, hỏi: "Trong ba lo em mang có đạo cụ gì, thần kỳ như vậy?"


"Có." Nam Nam từ trên giường nhảy xuống.


"Tắng tắng tắng tăng." Từ bên trong lấy ra một chiếc áo ba lỗ màu trắng in hình hiệp sĩ heo, một chiếc quần đùi màu vàng nhạt, còn có một chiếc quần lót nhỏ, chính diện quần lót nhỏ vẫn là hiệp sĩ heo, mặt đối diện, còn cộ một cái đuôi nhỏ.


"Rất đáng yêu nha, em mà mặc cái này vào là có thể mê đảo muôn vàn cô gái." Nam Nam rất có tự tin nói.


Viêm Cảnh Hi: "... Xác thực, đưa vào trong chuồng heo, em tuyệt đối muôn người nhìn chằm chằm, ngay cảTrư Bát Giới cũng phải nhường đường cho em."


"Em mặc bộ đồ này thực sự rất đẹp mắt, Hỏa Hỏa, ở đây có thể tắm không, lát nữa em thay cho chị ngắm." Nam Nam ôm chặt bộ đồ muốn tắm nói.


"Có, phòng có phòng tắm, em đi tắm trước đi, sau khi tắm thì đưa đồ cho chị, chị giặt cho em." Viêm Cảnh Hi nói.


"Được rồi." Nam Nam vung lên nụ cười sáng lạn, "Hỏa Hỏa, chị thật tốt."


Viêm Cảnh Hi trong lúc Nam Nam tắm, đi xuống dưới lầu đóng kỹ các cửa, kéo rèm cửa sổ lại.


Di động vang lên, Viêm Cảnh Hi nhìn lại là một dãy con số dài, y như dãy số lúc trước Lục Mộc Kình gọi cho cô.


Bây giờ là 7 giờ 30 phút, ở Las Vegas hẳn là hơn 3 giờ sáng đi!


Anh, vẫn chưa ngủ?


Viêm Cảnh Hi rũ mắt, suy nghĩ có nên nhận hay không?


Điện thoại ngừng, lúc lại vang lên, Viêm Cảnh Hi trả lời.


"Ăn cơm tối chưa?" Lục Mộc Kình thanh âm có chút ảm câm, có lẽ là vừa tỉnh ngủ quan hệ, rất họ cảm tiếng nói.


"Ừm, ăn rồi, anh không ngủ được sao?" Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng, hỏi ngược lại.


"Có một số việc, vừa mới xử lý xong, lát nữa sẽ đi chợp mắt một lúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cần một trăm vạn?" Lục Mộc Kình quan tâm hỏi.


"Tông người, cô ấy chết rồi." Viêm Cảnh Hi buồn bã nói, cúi đầu, vành mắt hơi đỏ lên.


Bên Lục Mộc Kình dừng lại ba giây, anh đặt đồ ở trên tủ đầu giường, ngồi xuống giường, dịu dàng nói: "Đừng tự trách, cũng không phải em cố ý, đối với tín đồ Chúa cứu thế mà nói, người đến thế gian bị khổ cực chính là bởi vì kiếp trước bản thân phạm phải tội nghiệt, trả hết tội nghiệt, sẽ được sống mãi, chết là một loại phương thức kết thúc đau khổ, là viên mãn của anh ta."


Viêm Cảnh Hi không biết Lục Mộc Kình sao lại ngụy biện nhiều như vậy, nghe rồi, lại có một chút đạo lý, xác thực, trong lòng cô thoải mái hơn.


Viêm Cảnh Hi lại nghĩ tới âm thanh đen tối của Lục Mộc Kình và người phụ nữ khác trong điện thoại, trong lòng trái lại càng thêm chùng xuống, hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cô tạm thời không muốn suy nghĩ, muốn nghỉ ngơi một đêm.


"Tôi biết rồi, như vậy đi, hơi mệt." Viêm Cảnh Hi uyển chuyển nói.


"Ừ, nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ em có khổ sở, tự trách, thương tâm, cũng sẽ không thay đổi được gì, chuyện tiền nong không cần lo lắng, anh biết em độc lập, coi như anh cho em mượn, chờ sau khi em đi làm đưa anh là được, nếu như vẫn không nỗi, cũng không sao, coi như anh làm từ thiện là được, không cần lo lắng."


"Anh cho tôi mượn tiền, không có điều kiện gì sao?" Viêm Cảnh Hi hồ nghi hỏi, cơ hồ ở trong nháy mắt, nghe xong lời nói này của anh, cô có rung động muốn chọn sự giúp đỡ của anh.


"Tiểu Hi, anh ở trong lòng em, xấu xa đến vậy sao?" Lục Mộc Kình có chút thất bại hỏi.


"Tôi chỉ là không tin trên trời có một cái bánh rớt xuống, nếu có, có lẽ cũng là hóa trang thành thuốc diệt chuột, bỏ đi, không nói chuyện này nữa, thật sự có chút mệt, ngủ đây." Viêm Cảnh Hi nói, cúp điện thoại.


Cô đi lên lâu, cậu nhóc đã tắm sạch sẽ, nằm trên giường, hai chân vắt chéo, chân nhỏ lắc lư, trong tay cầm cuốn sách cô đặt dưới gối lúc trước, trong tay còn nhìn một tấm hình.


Nhìn thấy Viêm Cảnh Hi đii vào, buông sách và ảnh chụp xuống, từ trên giường ngồi dậy, rất đáng yêu lộn một vòng, hỏi: "Đẹp không?"


"Em nói là em lộn, hay là nói bộ đồ của em?"


"Đương nhiên là bộ đồ, đây là bộ đồ em thích nhất." Nam Nam rất tức giận nói.


Viêm Cảnh Hi buông màn cho Nam Nam, khẽ liếc bộ đồ của cậu bé, nói: "Quan điểm thẩm mỹ của em vẫn cần được nâng cao!"


Nam Nam không ủng hộ , nói: "Chị cũng không thấy đẹp sao, chị xem..."


Cậu bé trở mình sang bên, cầm bức hình trên giường lên, nói: "Cái này là chị sao? Kẹp ở trong cuốn sách bản tiếng Nga kia, ngay cả mặt cũng không có."


Viêm Cảnh Hi theo bản năng tiến lên, nhận lấy bức ảnh.


Trong hình là một cánh đồng lớn hoa oải hương tím, mặt trời chiều ngả về tây, một màu đỏ in nhuộm bầu trời, một cô gái mặc quần trắng đứng giữa khóm hoa, gió thổi qua làn váy, tóc dài, trang nhã động lòng người.


Cô gái trong bức ảnh đang cúi người hát hoa oải hương, không thấy rõ mặt, chỉ để lại một tư thế tươi đẹp linh động, mặt nghiêng tiên khí bức người.


Cô gái này là ai?


Vì sao Lục Mộc Kình lại giấu tấm hình này ở trong sách?


Là bởi vì quý trọng hay là lưu luyến, hay là căn bản chưa buông?


Nếu như người phụ nữ ở Las Vegas kia là gặp dịp thì chơi, vậy người bây giờ này lại là cái gì?


Bộc lộ chân tình?


Rốt cuộc cô ở trong cuộc đời Lục Mộc Kình sắm vai gì?


Tay Viêm Cảnh Hi run nhè nhè, buồn bực, khó chịu, trong đầu còn chưa kịp hoạt động, nhưng trong lòng lại bị đau đớn tập kích, cứ thể hô hấp có chút không ổn.


"Chữ phía sau là chị viết sao? Nắm tay người cho đến bạc đầu." Nam Nam dò hỏi.


Viêm Cảnh Hi lật lại mặt sau.


Quả nhiên, bên trên có một câu tiếng Nga, chữ viết mây bay nước chảy lưu loát sinh động, lại mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp.


Kí tên là Dempsey.


Tên tiếng Anh của Lục Mộc Kình.


Viêm Cảnh Hi thấy tên của Lục Mộc Kình, bật cười một tiếng, khóe miệng tự giễu nhếch lên.


Nếu như cuộc điện thoại vừa rồi còn để cô nằm mơ, thì một câu "Nắm tay người cho đến bạc đầu" này đã tàn nhẫn đập nát giấc mơ của cô.


Trong mắt cô nhanh chòng tràn đầy mờ mịt, chát chát, dòng nước ấm sôi trào mãnh liệt chảy từ khóe mắt xuống.


Viêm Cảnh Hi xoay người, nhíu chân mày, nói, "Chị đi giặt quần áo cho em."


Cô vọt vào phòng tắm, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.


Hai tay chống trên bồn rửa mặt, nhìn đôi mắt đỏ bừng xa lạ trong gương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.