[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 149: Người đàn ông như thiên thần, đáng có



Viêm Cảnh Hi nheo mắt lại, nghiêm túc phân tích nói: "Nhóm gian lận, các thành viên đều biết, nhóm 3 cũng đều có người từng trải đời, bọn họ kỳ thực không cần sao chép, cũng không nhất định thất bại, sao chép như vậy chuyện này chỉ là dùng để nhằm vào cậu, hoặc là nhằm vào tớ."


"Nói lời vô ích, Phùng Kiều Kiều chắc chắn không muốn cậu thắng cuộc thi." Chu Gia Mẫn cắt ngang Viêm Cảnh Hi đang suy nghĩ nói.


"Nếu như là Phùng Kiều Kiều làm, bước đầu tiên của cô ta là thuyết phục đối phương mạo hiểm, chuyện nhóm chúng ta và nhóm 3 này là ăn cơm xong mới biết." Trong mắt Viêm Cảnh Hi sáng lên một tia tinh quang, "Cho nên, phải tìm được chứng cứ bọn họ lén lút liên lạc..."


Viêm Cảnh Hi đứng lên, nói với Chu Gia Mẫn: "Đi, chúng ta đi phòng an ninh."


Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn chạy đến phòng bảo an, phát hiện Lục Hựu Nhiễm đã ở đây, đang tra camera giám sát trên hành lang lầu 7.


Viêm Cảnh Hi bỗng nhiên nhớ đến vài chuyện.


Chiều hôm qua Lục Mộc Kình có đến phòng của cô.


Hai người bọn họ đơn độc ở cùng một phòng, một hồi lâu.


Lúc ở lầu 21, Lục Mộc Kình còn đang hôn cô, ôm lấy cô trên hành lang đi đến phòng tổng thống.


Thời gian lại sớm một chút, sau khi cô từ phòng Lục Hựu Nhiễm đi ra, liền bị Lục Mộc Kình kéo gần lại phòng của anh, hai người cùng một chỗ một lúc lâu một lúc lâu.


Cuối cùng, Lục Hựu Nhiễm cũng đi vào.


Cảnh tượng đó, nếu như bị Lục Hựu Nhiễm nhìn thấy, cô hết đường chối cãi, tim, đập nhanh như muốn nhảy lên cổ.


Chu Gia Mẫn hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện đó, nắm tay Viêm Cảnh Hi,lòng bàn tay hai người đều đổ mồ hôi.


Viêm Cảnh Hi quan sát sắc mặt Lục Hựu Nhiễm, thoạt nhìn, hình như rất bình thản.


"Tra được cái gì không?" Viêm Cảnh Hi hỏi dò.


Dù cô tận lực trấn định, nhưng chột dạ cứ thế tràn ngập đại não cô, tròng mắt lóe lên, không tự chủ được toát ra lo lắng.


Lục Hựu Nhiễm nhíu mày nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nói: "Bắt đầu từ hôm qua, camera giám sát đã tê liệt, không biết là trùng hợp hay có người cố ý."


Trong lòng Viêm Cảnh Hi vừa thả lỏng lại thắt chặt, vẻ mặt cũng lộ ra năm màu.


Thả lỏng chính là, chuyện của cô sẽ không bị Lục Hựu Nhiễm biết, thắt chặt chính là, Chu Gia Mẫn làm sao đây?


Chân tướng làm sao đây?


"Bỏ đi, Cảnh Hi, không sao, dù sao tớ cũng không được giải gì, loại một mình tớ là được rồi." Chu Gia Mẫn nghĩa khí nói.


"Đừng nói bậy, chuyện này liên quan đến danh dự của cậu, chúng ta vẫn còn thời gian, tiếp tục nghĩ cách." Viêm Cảnh Hi nghiêm túc nói.


"Dù lần này em bị loại, nếu như muốn vào Lục thị làm việc, tôi sẽ nghĩ cách." Lục Hựu Nhiễm nhìn Viêm Cảnh Hi trầm giọng nói.


Viêm Cảnh Hi lắc đầu, một chút buồn bã ủ rũ, ánh mắt kiên định lại nói ra quật cường của cô.


"Nếu như tài năng không bằng người bị loại, tôi không còn lời nào để nói, về danh dự, sẽ không thỏa hiệp."


Viêm Cảnh Hi nhún vai, khóe miệng giật giật nhìn như nhẹ nhõm, rộng rãi nói: "Dù sao kết quả tệ nhất chính là bị loại, giờ đang cố gắng, nói không chừng sẽ có kết quả không giống vậy, mặc dù bị loại, tôi cũng không thẹn với bản thân, còn có..."


Viêm Cảnh Hi giống như cười với Lục Hựu Nhiễm, "Cảm ơn, sau này có cơ hội, sẽ mời anh ăn cơm."


Viêm Cảnh Hi kéo tay Chu Gia Mẫn, quay lưng đi.


Chu Gia Mẫn quay đầu nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, nhận ra anh ta hình như không còn lạnh lùng như trước, ánh mắt nhìn về phía Viêm Cảnh Hi cũng chỉ toàn dịu dàng.


"Cái đó, cậu có nhận ra không, Lục thiếu gia hình như thay đổi." Chu Gia Mẫn nói với Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi liếc qua Chu Gia Mẫn, gõ một cái lên đầu cô, "Bây giờ còn nghĩ bậy bạ, cậu muốn chọc giận chết tớ à."


Chu Gia Mẫn bưng đầu, "Xin lỗi, xin lỗi, chúng ta kế tiếp làm như thế nào đây?"


"Nhóm 3 tổng cộng có năm người, chỉ cần thuyết phục một người, chúng ta liền an toàn." Viêm Cảnh Hi mê man nhìn về phía trước nói.


"Thế nhưng, các tổ viên khác mặc dù không sao chép, cũng là bao che, không có lợi với bản thân bọn họ, chắc chắn sẽ không nói." Chu Gia Mẫn bi quan nói, "Hơn nữa, tớ cảm thấy, khách sạn Lục thị này quản lý rất nghiêm ngặt, sao camera giám sát có thể đột nhiên biến mất được? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm mưu tính được trước rồi."


"Camera giám sát chắc chắn không phải là bọn họ giở trò quỷ, phải biết, bọn họ hãm hại cậu cũng là dựa vào camera giám sát, sao có thể tự mình phá hư camera giám sát được." Viêm Cảnh Hi nói đến đây, đột nhiên dừng lại, như có điều suy nghĩ.


"Sao vậy, Cảnh Hi, cậu nghĩ đến cái gì sao?" Chu Gia Mẫn hỏi.


"Nếu như bọn họ có ý định lợi dụng camera giám sát, vậy nhất định cũng sẽ lo camera giám sát ghi lại chuyện bọn họ lén lút gặp mặt." Viêm Cảnh Hi suy đoán nói.


"Cho nên?" Chu Gia Mẫn vẫn không hiểu.


"Bọn họ sẽ không lén lút gặp mặt ở bên trong khách sạn." Viêm Cảnh Hi xác định nói.


"Vậy chúng ta chẳng phải là chứng cớ gì cũng không có?" Chu Gia Mẫn thất vọng nói.


"Còn có một loại khả năng." Viêm Cảnh Hi nhíu mày, màu sắc trong con ngươi màu hổ phách trở nên cơ trí.


"Khả năng gì, Cảnh Hi, cậu nói mau lên, tớ vội muốn chết rồi." Chu Gia Mẫn sốt ruột nói.


"Rất nhiều người đến đây đều là sinh viên ưu tú tốt nghiệp của trường học, nói cách khác, trong trường cócách liên lạc với họ."


Chu Gia Mẫn tỉnh ngộ, sau đó tiếp lời Viêm Cảnh Hi: "Ba Phùng Kiều Kiều là hiệu trưởng trường, muốn lấy được số điện thoại của Lý Âu cũng dễ như trở bàn tay, sau đó bọn họ liên lạc qua di động."


Viêm Cảnh Hi gật đầu.


"Có lẽ là qua Email, qua WeChat, QQ, Weibo, hoặc chính là dùng tin nhắn từ di động gửi bản thiết kế của chúng ta qua, sau khi gửi xong thì xóa đi, chúng ta không phải càng tra càng không ra sao?" Chu Gia Mẫn lo lắng nói.


"Phùng Kiều Kiều sẽ xóa bỏ, nhưng Lý Âu thì không, bởi vì Lý Âu không có lý do gì để hãm hại chúng ta, trừ phi là bị sai khiến, đã bị sai khiến, nhất định là lấy được lợi ích từ chỗ Phùng Kiều Kiều. Trước khi chuyện thành công Phùng Kiều Kiều cũng sẽ không cho gì, Lý Âu vì phòng ngừa Phùng Kiều Kiều lật lọng, trước khi chưa nhận được, nhất định sẽ lưu lại chứng cứ." Viêm Cảnh Hi cau mày nói.


"Sau đó thì sao?" Chu Gia Mẫn không hiểu, hai tay vò đầu, hỏi.


"Cho dù là QQ, Weibo, hay là WeChat, Email thì đều tự động đăng nhập trên điện thoại di động, bây giờ còn có một loại giải mã có thể gỡ khóa, nói cách khác, nếu như chúng ta lấy được di động của Lý Âu, vô được nhật kí liên lạc của cô ta, thì có thể tìm ra được là ai đã gửi bản thiết kế của chúng ta cho cô ta." Viêm Cảnh Hi nói.


Chu Gia Mẫn đã hiểu ra, nói: "Hơn nữa, mặc dù bọn họ gặp mặt ở bên ngoài, cũng không phải đưa bản vẽ, chỉ là ảnh chụp, giờ sẽ giấu những hình này trong di động, tra không được ai gửi, cũng có thể chứng minh chúng ta trong sạch, còn chờ cái gì, chúng ta đến phòng cô ta trộm thôi."


Viêm Cảnh Hi cầm cánh tay Chu Gia Mẫn, nói: "Đừng vội, di động là thứ riêng tư như vậy, đều sẽ mang theo bên người, cậu đi như thế, không chỉ trộm không được, còn có thể bị cô ta lên án một lần nữa."


"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không, cướp đi." Chu Gia Mẫn trực lai trực vãng* nói.

*Trực lai trực vãng: Thẳng thắn chính trực, không vòng vo quanh co.


Viêm Cảnh Hi trầm tư, nói: "Cho dù cướp, chúng ta cũng phải sắp xếp cẩn thận, đảm bảo không lộ ra sơ hở."


Chu Gia Mẫn cũng trở nên lo lắng, chỉ có một lần cơ hội, nếu như cướp không được, chính là rút dây động rừng, Lý Âu liền sẽ xóa tư liệu liên quan.


Dù cô không giành được giải, cũng không thể hại Viêm Cảnh Hi.


Chu Gia Mẫn có một chủ ý, "Cậu sắp xếp trước đi, tớ đau bụng đi vệ sinh, đi trước đây."


Chu Gia Mẫn nói xong, vọt vào trong thang máy, nhanh như chớp chạy mất.


Cô trực tiếp chạy về phía phòng Lục Mộc Kình, gõ cửa.


Lục Mộc Kình mở cửa, anh đứng ở cửa, ung dung hào hoa, bình tĩnh ổn trọng nhìn Chu Gia Mẫn, hỏi: "Có chuyện gì sao?"


"Giáo sư Lục, lần này thầy nhất định phải giúp Cảnh Hi, Cảnh Hi không có sao chép, thầy nhất định phải tin cô ấy, còn có, chúng tôi đã nghĩ ra cách rồi, thầy có thể tìm di động Lý Âu được không? Chứng cứ đều ở trong di động của cô ta." Chu Gia Mẫn nghĩ ra cách không sơ hở này, thế nhưng có đáp ứng hay không đều dựa vào Lục Mộc Kình.


Con ngươi sâu của Lục Mộc Kình thâm thúy, xoay người, cầm di động trên bàn lên, đưa cho Chu Gia Mẫn, trầm giọng nói: "Di động Lý Âu, đã gỡ khóa, cầm đi đi."


Chu Gia Mẫn kinh ngạc sững sờ đứng ở cửa.


Trong nháy mắt, dường như thấy vòng sáng kim quang thần thánh phía sau Lục Mộc Kình, coi anh như thiên thần mà ngưỡng mộ.


"Cái camera giám sát kia cũng là thấy lấy đi trước sao?" Chu Gia Mẫn nghi ngờ hỏi.


"Cô nói xem?" Lục Mộc Kình hỏi lại, khóe miệng hơi nhếch lên, trầm giọng nói: "Về đi, đừng làm cho cô ấy lo lắng."


"Dạ." Chu Gia Mẫn thận trọng gật gật đầu, chăm chú nắm di động trong tay, vành mắt cảm động đỏ lên.


Cô chạy trở về phòng, Viêm Cảnh Hi đã đứng trước gõ cửa.


Nhìn thấy Chu Gia Mẫn từ trong thang máy đi ra, Viêm Cảnh Hi kinh ngạc hỏi: "Sao cậu còn trễ hơn cả tớ."


"Cảnh Hi." Chu Gia Mẫn chạy đến trước mặt Viêm Cảnh Hi.


"Giáo sư Lục thật sự quá tốt luôn, thầy ấy không chỉ sớm mang camera giám sát đi, hơn nữa, cậu xem." Chu Gia Mẫn đưa di động cho Viêm Cảnh Hi, "Đây là di động của Lý Âu, đã gỡ khóa rồi, người đàn ông đó đáng để cậu yêu."


Viêm Cảnh Hi hoảng hốt nhìn di động trong tay Chu Gia Mẫn, tròng mắt trong suốt chớp chớp.


Trong lúc cô đang luống cuống do dự, Lục Mộc Kình lại yên lặng giúp cô giải quyết tất cả vấn đề.


Rõ ràng cô nên vui vẻ, cảm động, hoặc là xúc động.


Nhưng cô, nghĩ đến câu nói sau cùng ngày hôm qua của anh, chỉ cảm thấy xót xa trong lòng.


Chua xót nồng đậm lan tràn trong cơ thể cô, dẫn đến hô hấp cũng có chút không thông.


Chu Gia Mẫn không hiểu vẻ mặt thương cảm của Viêm Cảnh Hi, "Cậu đây là thế nào? Cảm động đến mức không nói ra được?"


Viêm Cảnh Hi rũ mắt xuống, trong mắt có chút mờ mịt khó hiểu, khẽ lắc đầu, "Đi vào rồi nói tiếp."


Viêm Cảnh Hi mở di động Lý Âu, trên màn hình chính là WeChat của Lý Âu, trên đó có một nickname Thiên Kim Tiểu Thư đã gửi bản thiết kế cho cô ta, mà Thiên Kim Tiểu Thư này cũng chính là Phùng Kiều Kiều.


"Gia Mẫn, thông báo cho giám đốc Khương đi, đã đến lúc trả lại sự trong sạch cho chúng ta rồi." Viêm Cảnh Hi trầm trọng nói.


Nửa tiếng sau


Viêm Cảnh Hi, Chu Gia Mẫn, Phùng Kiều Kiều, Lý Âu bị gọi vào phòng họp.


Lục Hựu Nhiễm đi tới, giám đốc Khương tới, giáo sư Dương tới, duy chỉ có, Lục Mộc Kình vẫn chưa tới.


Viêm Cảnh Hi cũng không rõ cảm giác mất mát trong lòng là gì.


Viêm Cảnh Hi đưa di động cho giám đốc Khương, nói: "Đây là di động của Lý Âu, mặt trên có ghi lại, Thiên Kim Tiểu Thư là nickname của Phùng Kiều Kiều, nếu như không tin, có thể kiểm tra số di động đã đăng kí ở phía trên."


Phùng Kiều Kiều có loại dự cảm xấu, trừng mắt, sợ hãi nói: "Viêm Cảnh Hi, tại sao cô có thể có Lý Âu di động, cô là ăn trộm sao? Lý Âu..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.