[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 161: Vì dân phục vụ, tiểu phúc hắc.



"Tiên sinh, hôm nay tôi phải tham gia thi đấu. Anh cũng biết quá muộn đi?" Viêm Cảnh Hi trả lời, bút nắm trên tay chuyển động.

"Làm bạn gái của anh mà vẫn có thể bạc đãi em à, anh đã sớm xin phép giúp em rồi, trễ giờ cũng không sao, chẳng lẽ em không cảm thấy chủ đề đã cố ý nhường?" Lục Mộc Kình cưng chiều cười nói.

Viêm Cảnh Hi nghe thấy chỗ anh có tiếng nói chuyện của y tá, lường trước Lục Mộc Kình đang ở trong bệnh viện, trong lòng vẫn rất cảm động, nhưng theo thói quen không chịu thua, học giọng điệu lúc trước của Lục Mộc Kình nói với Lục Hựu Nhiễm nói: "Cũng không biết ai đã nói, phải kiếm sống bằng bản lĩnh, sau khi gian lận sẽ trèo cao cao, té rất đau."

"A." Lục Mộc Kình nghe cô âm dương quái khí tính sổ cũng không tức giận, mỉm cười một tiếng, giọng hơi ám trầm, nói: "Anh cảm thấy ăn thịt chồng là bản lĩnh tốt nhất, em chỉ cần nắm giữ kỹ năng này, là có thể đánh đâu thắng đó, em muốn ngã xuống, cũng phải xem anh có đồng ý hay không."

Một câu ăn thịt chồng của anh, khiến Viêm Cảnh Hi nhớ lại chuyện hôm qua ở trong phòng bệnh, mặt ửng đỏ, nói: "Không nói với anh nữa, anh đã đến rồi thì trả phòng bệnh giúp em."

"Ừ." Anh nặng nề đáp một tiếng, cách hai giây, tiếng nói trầm thấp hỏi: "Nhớ anh không?"

Viêm Cảnh Hi liếc qua Chu Gia Mẫn, cô ấy chính là đang cắn bút cười hì hì nhìn cô.

Viêm Cảnh Hi hắng giọng một cái, nói: "Câu khẳng định, được rồi, em phải làm rồi, tạm biệt."

Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, sắc mặt ửng đỏ, lấy bút nhẹ nhàng đập vào đầu Chu Gia Mẫn, "Con nhóc nhà cậu, làm đi."

"Hì hì. Cảnh Hi, cậu thật đẹp." Chu Gia Mẫn vui tươi hớn hở ngây ngô cười.

"Đi, làm thiết kế nhanh." Viêm Cảnh Hi liếc qua bản vẽ trống trơn của cô ấy nói.

"Đúng rồi, nói đến thiết kế, vừa rồi cậu mới nói cũng quá xa xỉ, cái này phải tốn bao nhiêu tiền?" Chu Gia Mẫn dùng bút cọ đầu, nhìn bản vẽ nói.

"Yên tâm. Chúng ta đây là thi đấu, chỉ cần một bản vẽ bên ngoài hiện ra, sẽ không áp dụng với hiện thực, có xa xỉ đến mấy thì có làm sao, mau động thủ đi." Viêm Cảnh Hi nói.

"A, cũng đúng nha." Chu Gia Mẫn chà xát tay, cười hì hì nói: "Vậy tớ cũng không khách khí."

"Mời khách quan tự nhiên." Viêm Cảnh Hi nói đùa một câu, cúi đầu, nhìn bản vẽ, do dự một chút.

Ý tưởng thiết kế màn sân khấu ẩn hình cô vốn cần dùng, nhưng đã cho Chu Gia Mẫn, cô chỉ có thể nghĩ một cái khác.

Viêm Cảnh Hi lợi dụng nước, âm nhạc, cấp nước và cho hệ thống thoát nước, thiết kế ra một kiến trúc xa hoa kết hợp giữa tự nhiên và hiện đại.

Ở toàn bộ bên ngoài biệt thự dùng lồng bảo hộ lớn chắc làm bằng Silic vô cơ áp cột nước ở bên trong, theo âm nhạc, tạo thành cột nước mạnh yếu, cao thấp, lớn nhỏ tổ hợp thành điệu múa, cột nước có thể đủ màu sắc, đi qua nước ấm lạnh cũng có thể tạo thành hệ thống điều hòa thiên nhiên, khi đi vào giống như thế giới đại dương hoa lệ.

Trừ lồng bảo hộ lớn nhất ở phía bên ngoài, nhiều nhất còn có thể có bảy cái lồng nhỏ, cũng là nguyên lý như thế, nhưng dùng chính là kiếng chống đạn, ở giữa chỗ cao nhất của đỉnh tháp, có thể tự động co dãn, có thể hưởng thụ không khí mới mẻ, quan sát sao trên trời, còn có thể xem được toàn phong cảnh có sức hấp dẫn nhất.

Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn thiết kế trong đầu xong, hai người đều bận rộn vẽ trên giấy ra thiết kế của mình, tu sửa sửa chữa, sau đó ở một tờ giấy trắng khác viết ra lý niệm thiết kế của mình, giải thích toàn bộ thiết kế.

Buổi trưa khi hai người đi ăn cơm, Viêm Cảnh Hi cố ý dặn Chu Gia Mẫn giấu bản thiết kế đi, sau đó không nói chuyện với người lạ.

Hai giờ chiều, Viêm Cảnh Hi và Chu Gia Mẫn đều đã thiết kế xong, Chu Gia Mẫn mở ti vi, vừa vặn nhìn thấy chương trình Bát quái giải trí phát lại.

"Trời ạ, Cảnh Hi, đó là mẹ của Lục Hựu Nhiễm sao? Bà ta nói cô gái hôm qua lăn giường với Lục Hựu Nhiễm là vợ chưa cưới của Lục Hựu Nhiễm, đây là chiêu cáo tiết tấu cho thiên hạ sao?" Chu Gia Mẫn kinh ngạc nói.

Viêm Cảnh Hi liếc mắt nhìn ti vi một cái, nhìn thấy Lương Hương Ngọc đứng phía sau Thẩm Văn Quyên, ưu nhã, ung dung, bình tĩnh, mỉm cười.

Người phụ nữ Lục Hựu Nhiễm thích kia đã trở về, xem ra, rất nhanh sẽ có một trận gió tanh mưa máu nha.

Hoàn hảo, cô không ở trong nước đục.

Vì thế, cô cảm thấy Lục Hựu Nhiễm có vẻ không xấu xa như trong tưởng tượng.

"Cô gái đó không đẹp bằng cậu." Chu Gia Mẫn lắc lắc chân, cảm thán nói: "Nhưng mà, phía trên nói ba của cô ta làm ở Cục Tài nguyên lãnh thổ quốc gia, Lục thị vừa hay làm bất động sản, trái lại rất xứng đôi."

Viêm Cảnh Hi đoạt lấy điều khiển trong tay Chu Gia Mẫn, chuyển kênh.

Chu Gia Mẫn cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Viêm Cảnh Hi, nhẹ giọng hỏi: "Lục Hựu Nhiễm hôm qua huỷ bỏ hiệp nghị với cậu, sẽ không phải là nguyên nhân muốn kết thông gia với người phụ nữ khác này chứ?"

Viêm Cảnh Hi nhún vai, biếng nhác nói: "Chuyện sau này của anh ta không liên quan gì đến tớ, tò mò hại chết người, tớ nghiêm túc sống cuộc sống của tớ là được."

Vừa dứt lời, di động Viêm Cảnh Hi vang lên.

Viêm Cảnh Hi thấy là số điện thoại xa lạ, nghi ngờ trả lời.

"Cái đó, Hỏa Hỏa, em là Nam Nam." Giọng nói trẻ con bập bẹ của Nam Nam từ trong di động truyền đến, nghe điệu bộ rầu rĩ, muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Viêm Cảnh Hi lo lắng hỏi.

"Cái đó, cô em nói chị đến trường làm miếng trà, thuận tiện giao lưu một chút triết lý nhân sinh với chị, lại sau đó, giới thiệu một vài người không liên quan cho chị làm quen một chút, chị chuẩn bị tâm lý thật tốt." Nam Nam nói.

"Hả?" Viêm Cảnh Hi nhíu chân mày.

"Chị đến rồi nói, em ở nhà trẻ quý tộc Humphrey. Đúng rồi, đừng nói với ba em nha, ông ấy làm việc quá bận, chút việc nhỏ này, vẫn là chị với em tự giải quyết." Nam Nam dặn nói.

Viêm Cảnh Hi cảm thấy Nam Nam nhất định là đã xảy ra chuyện, cô chạy đến trường quý tộc Humphrey, giáo viên chủ nhiệm của Nam Nam - cô giáo Ân và Nam Nam đứng ở cửa phòng bảo vệ đón đón cô.

Viêm Cảnh Hi đi đến cửa phòng bảo vệ.

Cô giáo Ân khách khí đi lên, mỉm cười hỏi: "Chị chắc là mẹ Lục Khắc Nam?"

"Hả? Tôi không..." Viêm Cảnh Hi vẫn chưa nói đến miệng, đã nghe Nam Nam ngọt ngào gọi: "Mẹ, sao giờ mẹ mới tới vậy? Con đợi mẹ lâu lắm rồi đó."

Viêm Cảnh Hi thấy Nam Nam nháy mắt ra hiệu, tròng mắt lắng xuống.

Cô đoán có lẽ Nam Nam đã gây họa, tìm cô mạo danh phụ huynh đến.

Viêm Cảnh Hi đi đến trước mặt Nam Nam, ngồi xổm xuống, nghi ngờ nhìn Nam Nam, hỏi: "Làm chuyện tốt rồi?"

Nam Nam nheo mắt lại, lộ ra hàm răng trắng, theo lời Viêm Cảnh Hi, nói: "Vì nhân dân phục vụ."

Cô giáo Ân: "..."

"Cái đó, chị Lục, tôi có thể trò chuyện riêng với chị một chút không?" Cô giáo Ân khách khí như trước nói.

Xưng hô chị Lục này khiến mặt Viêm Cảnh Hi hơi đỏ lên, cô liếc mắt nhìn Nam Nam.

Nam Nam mím môi, tròng mắt chuyển động láo liên, như là hiếu kỳ, lại có chút lo lắng, nhưng vẫn kiên định cây ngay không sợ chết đứng.

"Con đợi một chút." Viêm Cảnh Hi sau khi nói với Nam Nam xong, theo cô giáo Ân đi chỗ bóng râm của sân thể dục.

"Cái đó, chị Lục, hôm nay con trai nhà chị xốc váy một cô bé trong lớp. Hơn nữa, cậu bé còn đánh bạn trong lớp." Cô giáo Ân mặt lộ vẻ khó khăn nói, "Còn có, hiện tại mẹ của cô bé và mẹ của bé trai đều đang ở trong phòng làm việc của tôi."

Viêm Cảnh Hi một giây đã hiểu, dự đoán ba mẹ của những đứa trẻ kia là tới dấy binh hỏi tội.

"Thật ra, cậu bé còn nhỏ, hành động vén váy này có lẽ chỉ là bởi vì chơi đùa, chuyện đánh người này cũng là bọn nhỏ đùa giỡn, không cẩn thận đánh nặng mà thôi, chị nói   rõ với Lục Khắc Nam một chút, đi vào nhận lỗi với bạn, hẳn là cũng là không có việc gì."  Cô giáo Ân ôn tồn nói.

"Tôi biết rồi." Viêm Cảnh Hi nói, phù một hơi, xoay người, đi đến cửa phòng bảo vệ.

Nam Nam thấy Viêm Cảnh Hi tiến vào, chạy đến, còn chưa đợi Viêm Cảnh Hi mở miệng, nói: "Hỏa Hỏa, chị đừng nghe cô giáo phiến diện nói gì cả, sự thật không phải như vậy."

"Ồ." Viêm Cảnh Hi ngồi xổm xuống trước mặt Nam Nam, nhìn khuôn mặt trắng trắng hồng hồng của Nam Nam, hỏi: "Chuyện này thật ra là như thế nào?"

"Con nhỏ đó sau khi đi nhà vệ sinh về, phân nửa váy ở trong quần, lộ mông ra ngoài, em thấy quá khó coi liền kéo váy của nó ra ngoài, kết quả nó trừng mắt lườm em một cái, nói muốn đi méc cô giáo, em đoán chừng là nó cố ý, em liền nhét váy của nó vào lại quần nó." Nam Nam giải thích nói.

Viêm Cảnh Hi: "..."

"Vậy đánh người thì sao?" Viêm Cảnh Hi hỏi.

"Con nhỏ đó khóc, một thằng nhóc mập mạp liền lao đến, nói em bắt nạt người đẹp, là ba la, nó là Hiệp sĩ heo phải tiêu diệt em. Sau đó xông lên đánh em, bị em đẩy té xuống đất, lúc nó tự bò dậy thì đụng phải bàn, sau đó hai đứa tụi nó đi méc cô giáo." Nam Nam qua loa nói.

Cây ngay không sợ chết đứng không cảm thấy mình có lỗi.

Mà đứng ở lập trường Viêm Cảnh Hi mà nói, xác thực, cũng không có gì sai.

Viêm Cảnh Hi xoa xoa đầu nhỏ của Nam Nam, nói: "Vậy mẹ của hai bạn nhỏ kia đều ở trong phòng làm việc của cô giáo, em cảm thấy làm như thế nào mới được? Nếu như không xử lý, bọn họ có thể mỗi ngày đều đến, nói không chừng, sẽ thông báo cho ba em."

"Haiz." Nam Nam thở dài một hơi."Ý của chị là nói em đi xin lỗi?"

Viêm Cảnh Hi giơ một ngón tay cái lên cho Nam Nam, cười nói: "Tuyệt đỉnh thông minh, em xem, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lời nói xin lỗi lại không mất miếng thịt nào, đúng không, đợi sau khi em nói xin lỗi, chị bao em đi ăn KFC."

"Được rồi, ba em nói, phải nghe lời vợ, vợ nói sai cũng thành đúng, đi thôi." Nam Nam tay đặt ở sau lưng, có chút không cam lòng, giống như một ông cụ non vậy, cúi đầu.

Lắc lư đi đến phòng làm việc của cô giáo.

Viêm Cảnh Hi đi theo phía sau Nam Nam.

Cô giáo Ân đã về trong phòng làm việc, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi đến, rót nước cho Viêm Cảnh Hi.

Nam Nam tự giác đi tới trước mặt cô bé, tròng mắt dấp dính nửa cụp, mặt không biểu tình nói: "Xin lỗi nha."

Cô bé nhìn mẹ của mình đang ở đây, cũng rất ngang ngược, tay chống ngang hông, hất cằm lên, cao ngạo nói: "Tớ không tha thứ cho cậu."

Nam Nam bất đắc dĩ, xoay người, nhún vai với Viêm Cảnh Hi, bật thốt lên: "Tiện nhân, chính là già mồm."

Những lời này bị mẹ cô bé nghe thấy, mẹ cô bé trong nháy mắt tức giận, bắt lấy cánh tay Nam Nam, chán ghét nói: "Cháu cái đứa nhỏ này làm sao nói chuyện như vậy? Ai là tiện nhân, cháu không tiện thì vén váy con bé làm cái gì, lúc bé không lo học hành, lớn lên làm sao hả?"

"Dì à, gien xấu này đều là kế thừa ba cháu, bây giờ ba cháu cũng sống rất tốt." Nam Nam không thèm cãi lại, đẩy tay người phụ nữ này ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.