[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 162: Cha nào con nấy.




Viêm Cảnh Hi: "..."


Lục Mộc Kình nằm không cũng trúng đạn!


Mẹ cô bé sửng sốt, nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, vốn đang ôn hòa nhã nhặn, hiện tại bị kích thích không cách nào yên ổn, bay thẳng đến mắng Viêm Cảnh Hi: "Cô dạy con mình thế nào vậy hả? Nhà dột từ nóc!"


"Nam Nam không phải cố ý." Viêm Cảnh Hi giải thích nói.


Mẹ cô bé cười nhạo, nói: "Vậy mà còn không phải cố ý, muốn cố ý có phải nhỏ như vậy đã biết cường x* rồi không?"

*Cường x: Là hiếp dâm í ạ.


"Con gái cô xấu như vậy, mắt cháu cũng không mù, sao có thể đi cường x nó!" Nam Nam phản bác.


Mẹ cô bé nghe thấy có người nói con gái cô ta xấu, rất không bình tĩnh, nói với cô giáo Ân: "Trong lớp các người có đứa trẻ như vậy, con tôi không thể học trong môi trường này được."


"Dì à, dì rất biết nhìn xa trông rộng nha, đi thong thả, không tiễn ạ, thượng lộ bình an." Nam Nam nói, chán chết tựa trên tường.


"Dựa vào cái gì mà Phi Phi nhà chúng tôi đi, là cháu đi đó." Mẹ cô bé nói xong, nhìn về phía cô giáo Ân, quyết tuyệt nói: "Các người phải đuổi đứa nhỏ này ngay, nếu không, Phi phi chúng tôi và Lượng Lượng đều chuyển trường."


Cô giáo Ân cũng rất bất đắc dĩ, nói: "Chỉ là chút chuyện nhỏ, đừng tổn thương hòa khí, đều là con nít."


"Con nít?" Mẹ cô bé chỉ vào Viêm Cảnh Hi, mắng: "Có người mẹ như vậy ở đây, không dạy giỗ con trai cho tốt, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tôi không thể để cho con của tôi ở cùng với loại người này."


"Loại người này?" Viêm Cảnh Hi không giận, trái lại khóe miệng hơi nhếch lên, nhàn nhạt, rộng lượng nói với cô giáo Ân: "Trong lớp chắc  là có camera giám sát nhỉ, nếu như có thể tôi hi vọng có thể điều ra lúc cô bé đi từ trong toilet ra, váy nhét ở trong quần, Nam Nam giúp cô bé lấy ra, cô bé tức giận trừng mắt lườm Nam Nam một cái, Nam Nam cho rằng cô bé là cố ý, mới nhét váy lại, còn..." Viêm Cảnh Hi nhìn về phía cậu bé bên cạnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, khom lưng, dịu dàng hỏi: "Trên trán con làm sao bị thương, Nam Nam sao lại đánh con?"


Vành mắt cậu bé đỏ lên, muốn khóc, ngẩng đầu nhìn mẹ của mình nói: "Mẹ, nó bắt nạt con."


Mẹ cậu bé ôm con trai vào trong ngực, nói với cô giáo: "Tôi cũng cảm thấy không thể để con tôi ở cùng một đứa trẻ bạo lực như thế."


Viêm Cảnh Hi đã rõ, tình cảm giữa nhà Lượng Lượng và nhà Phi Phi chính là bạn tốt, cho nên đây là nhất trí đối ngoại ư?


Viêm Cảnh Hi bình tĩnh đứng lên, xoay người, nhìn về phía cô giáo Ân, mỉm cười nói: "Cậu bé này cho rằng Nam Nam khi dễ cô bé, liền xông lên đánh Nam Nam, Nam Nam phản xạ có điều kiện đẩy ra cậu bé ra, lúc cậu bé đứng dậy, trán đụng phải góc bàn, cô à, cô cảm thấy Nam Nam có lỗi sao? Hay là cô cảm thấy, Nam Nam ở trong loại hoàn cảnh đáng đời bị đánh mới là cách xử lí tốt nhất?"


Cô giáo Ân thấy Viêm Cảnh Hi cũng không dễ chọc, bị kẹp ở giữa, nhìn qua mẹ cô bé đang tức giận, lại nhìn qua mẹ Nam Nam mỉm cười lại không chút nào tỏ ra yếu thế, thật khó xử.


"Cô đừng ăn nói lung tung, cô cứ làm như cô tận mắt chứng kiến vậy, tôi yêu cầu xem camera giám sát." Mẹ cô bé nổi giận đùng đùng mắng.


"Đều là chuyện nhỏ, không cần ầm ĩ lớn như vậy, con nít va chạm một chút thôi, luôn sẽ xảy ra." Cô giáo Ân làm người hòa giải nói.


"Vậy gọi hiệu trưởng đến đây đi." Mẹ cô bé vênh váo tự đắc nhìn Viêm Cảnh Hi, nói: "Chú của ba Lượng Lượng là hiệu trưởng ở đây, tôi nghĩ chú ấy sẽ công bằng phân xử."


Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, lại là con ông cháu cha, chẳng trách đứa nhỏ tên Lượng Lượng này lại kiêu ngạo như thế.


"Cô à, con cũng không muốn cô khó xử, cứ gọi hiệu trưởng Hồng đến đây đi, thuận tiện điều tra camera giám sát luôn, trả lại sự trong sạch cho con." Nam Nam nói, nhướn một chân mày lên, nhìn về phía mẹ cô bé, hỏi: "Chú phải không?"


Viêm Cảnh Hi cảm thấy vẻ mặt này của Nam Nam, rất giống với Lục Mộc Kình.


Ý tứ sâu xa như chẳng thèm ngó tới, như quần hùng khinh thường, như có động thiên khác, vừa giống như là bày mưu nghĩ kế.


Cô giáo Ân vốn chỉ là một giáo viên nhỏ, nghe thấy có liên quan họ hàng với hiệu trưởng, cũng không dám tùy tiện nói gì, liền thông báo cho hiệu trưởng và phòng an ninh.


Hiệu trưởng tiến vào.


Mẹ cậu bé đẩy cậu bé lên, nhắc nhở chào hỏi.


"Ông chú." Cậu bé hô.


"Ông nội." Cô bé dưới sự nhắc nhở của mẹ mình gọi một tiếng.


Hiệu trưởng mỉm cười đáp lại, lại nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, cũng rất có hàm dưỡng mỉm cười.

Viêm Cảnh Hi thấy bọn họ đều quen biết, giật giật khóe miệng.


Trong lòng bàn tay đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé mềm mại với vào.


Viêm Cảnh Hi nhìn về phía Nam Nam.


Nam Nam giương lên nụ cười, nói: "Đừng sợ."


Hai chữ này từ trong miệng một đứa bé nói ra, trong nháy mắt liền cảm hóa trái tim Viêm Cảnh Hi.


Cô cầm tay Nam Nam.



Thật ra cô cảm thấy Nam Nam hiểu chuyện hơn nhiều so với hai đứa trẻ kia, cũng đã nghe nói nhiều rồi, rõ ràng không sai, cô nói nhận lỗi cậu bé liền nhận lỗi, hơn nữa không cố tình gây sự.


Dưới sự cho phép của hiệu, kiểm tra camera giám sát.


Giống như những gì Nam Nam đã nói.


Sắc mặt mẹ Lượng Lượng và Phi Phi trở nên khó coi, lúc đỏ lúc trắng, nhìn nhau.


"Đều là chuyện đùa giỡn giữa con nít, không phải chuyện gì lớn, sau này hòa bình ở chung ha." Cô giáo Ân cười hì hì làm người hòa giải nói, nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi ngồi xổm xuống, nhìn về phía Nam Nam, xoa xoa đầu nhỏ của Nam Nam, dịu dàng nói: "Con là nam tử hán, biến chiến tranh thành tơ lụa, đúng không?"


Nam Nam gật đầu, giơ một ngón tay cái với Viêm Cảnh Hi, tán dương: "Mẹ thật hiểu chuyện, rất biết lí lẽ, cũng không cố tình gây sự, lại càng không biết được lí không buông tha người khác. Thật giỏi, lát nữa dẫn mẹ đi ăn KFC."


Viêm Cảnh Hi: "..."

Những thứ này là lời kịch cô phải nói mà.


Nhưng Nam Nam khen cô như thế là có một tầng ý tứ khác, chính là hai người lớn bọn họ kia cố tình gây sự, được lý không buông tha người khác, không rõ lí lẽ, không hiểu chuyện.


Viêm Cảnh Hi lại lần nữa nhìn thấy bóng dáng Lục Mộc Kình trên khuôn mặt tươi cươi tươi đẹp của Nam Nam.


Nhìn như ấm áp vô hại, lại chữ nào cũng là châu ngọc, mấu chốt là tránh đi sự sắc nhọn, không phải nói với hai bà mẹ kia, người ta có giận cũng không phát ra được.


Quả nhiên là, cha nào con nấy.


Hai bà mẹ kia nghe xong lời Nam Nam, sắc mặt càng trắng bệch.


Mặt mẹ Lượng Lượng lộ vẻ khó khăn nói với hiệu trưởng: "Chú hai, có thể để Lượng Lượng và Phi Phi đổi một lớp khác không?"


"Lớp của tụi nhỏ này là lớp chọn có đội ngũ giáo viên tốt nhất, trực tiếp lên lớp một, chỉ còn một tháng nữa đã tốt nghiệp, tụi nhỏ chỉ đùa giỡn ầm ĩ mà thôi, không cần quá chú ý." Hiệu trưởng nhíu mày nói.


"Vậy lên lớp một, có thể tách ra không? Chú xem trán Lượng Lượng, đụng có chút lợi hại." Mẹ Lượng Lượng có ý riêng nói.


Mặt hiệu trưởng lộ vẻ khó khăn nhìn về phía Viêm Cảnh Hi.


"Tách ra đi, nếu không sau này có chuyện không hay xảy ra, bô cứt này không chừng lại muốn đổ lên đầu cháu, cháu không nhận, lại là lỗi của cháu, sau đó thì sao, lại quá ngu xuẩn." Nam Nam xen vào nói.


Hiệu trưởng bất đắc dĩ gật đầu.


Mẹ Lượng Lượng và mẹ Phi Phi nhìn nhau cười.


Mẹ Lượng Lượng lại hỏi; "Vậy lớp là lớp 1 sao?"


Lớp 1 của Humphrey là lớp chọn, giáo trình, giáo viên và thiết kế các loại có sự khác nhau nhất định với các lớp khác.


Trên mặt hiệu trưởng có một chút khó coi, trong mắt có chút lúng túng, trầm giọng nói: "Đến lúc đó trường học sẽ sắp xếp."


Tiếng chuông tan học vang lên.


"Cô ơi, không có việc gì chúng em đi ha." Nam Nam nắm tay Viêm Cảnh Hi, nói với cô giáo Ân.


"A." Cô giáo Ân liếc mắt nhìn sắc mặt hiệu trưởng, đáp: "Được."


Nam Nam kéo Viêm Cảnh Hi đi ra.


Mẹ Lượng Lượng nhìn thấy Viêm Cảnh Hi đã đi, lại cáo trạng nói với hiệu trưởng: "Chú hai, đứa nhỏ kia quá cuồng vọng, cháu sợ Lượng Lượng sẽ chịu thiệt, sắp xếp cho nó học lớp sáu đi ạ."


Hiệu trưởng thở dài một hơi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép giận tái mặt, nói với mẹ Lượng Lượng: "Ba nó là Lục Mộc Kình, đương nhiên có thể cuồng vọng, một câu nói thôi thì hiệu trưởng tôi đây cũng không cần làm, cháu đó, căng não ra mà trí nhớ đi, dạy dỗ Lượng Lượng cho tốt, đừng động một chút là động chân động tay, may mà không làm tổn thương đứa bé kia, nếu không tôi cũng muốn chịu không nổi."


Mẹ Lượng Lượng mẹ đứng như trời trồng.


Mẹ Phi Phi hạ giọng hỏi mẹ Lượng Lượng: "Lục Mộc Kình là ai vậy?"


Mẹ Lượng Lượng lắc đầu, cũng không biết!


"Trường học là cậu ta xây, cháu nói xem đó là ai!" Hiệu trưởng bỏ lại một câu nói, xoay người đi ra ngoài.


Cô giáo Ân cũng rất kinh ngạc, bây giờ mới bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách cậu bé có thể được xếp lớp trực tiếp vào lớp chọn, lại còn là loại lên thẳng này, thì ra là thế.

*

Viêm Cảnh Hi mang theo Nam Nam vừa ra cổng trường, đã nhìn thấy trợ lí Tần đợi ở cổng rồi.


Nam Nam kéo tay Viêm Cảnh Hi, thấp giọng nói: "Nhìn kìa, tổng quản tiểu Tần tử của ba em tới rồi. Đừng nói cho anh ấy biết chúng ta đi KFC nha, ba em không cho phép em ăn mấy thứ này."


"A." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng.


Trợ lí Tần nhìn thấy Viêm Cảnh Hi có chút giật mình, rất có hàm dưỡng chào hỏi, "Cô Viêm."


"Cái đó, tiểu Tần tử, về báo cáo cho chủ nhân của anh là em bồi ái phi của em du ngoạn xung quanh một phen rồi mới trở lại, cũng không nhọc đến anh hao tâm tổn trí ha." Nam Nam kéo tay Viêm Cảnh Hi đi.


Viêm Cảnh Hi thấy trợ lí Tần sửng sốt, chào hỏi trợ lí Tần nói: "Cái đó, anh không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ đưa cậu bé về."


"Ồ." Trọi lí Tần đáp một tiếng, nhìn Nam Nam và Viêm Cảnh Hi đi xa, thở phào nhẹ nhõm.


Thái tử gia này cảm giác còn khó hơn Lục tổng.


Viêm Cảnh Hi và Nam Nam đi đến quán KFC bên cạnh trường.


Phía trên KFC là siêu thị Auchan.


Vừa vào cửa, Nam Nam liền hiếu kỳ chạy đến trước quầy, nhìn mặt trên menu, nói với Viêm Cảnh Hi: "Hỏa Hỏa, chị muốn ăn cái gì, em bao chị."


"Không cần, chị bao em, chị đã hứa với em rồi." Viêm Cảnh Hi nói.


"Ba em nói, đàn ông không nên để phụ nữ trả tiền." Nam Nam giương nụ cười, vỗ vỗ ngực, nói: "Yên tâm, em có tiền."


Cậu bé từ trong ba lô lấy ra hai tờ 100 tệ, đưa cho nhân viên bán hàng nói: "Dì ơi, cháu muốn một phần ăn toàn gia đình, bên ngoài cho cháu hai cái Hamburg, loại Hamburg nào ăn ngon, dì giới thiệu một chút."


Nhân viên bán hàng liếc qua Viêm Cảnh Hi, dịu dàng hỏi Nam Nam: "Nhân đùi gà cay và nhân đùi gà New Orleans nướng được không? Có muốn cay hay không cay? Có cần nước uống không?"


"Được, chỉ cần không phải sáu cái chân gà là được, không cay, đồ uống thì cho cháu hai ly nước Giáng Sinh đi." Nam Nam nghiêm túc nói.


Nhân viên bán hàng dừng một chút, không nói gì, đi lấy đồ ăn trước.


Viêm Cảnh Hi lấy lại 200 tệ của Nam


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.