[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 167: Cưới em về.




Cô nhìn về chỗ ngồi phía sau của Vương Triển Nghệ.


Vành mắt cô ta đỏ rực, gắt gao nhìn chằm chằm cô, hung ác nham hiểm giống như muốn chôn sống cô xuống phần mộ.


Tình yêu, sẽ cho người ta ngọt ngào, cũng sẽ cho người đã không có tâm trí, càng thêm không có lễ nghi, liêm sỉ cùng với tư tưởng thị phi.


Viêm Cảnh Hi thừa nhận, cô hôn Lục Mộc Kình là bởi vì trong phút chốc không có cảm giác an toàn, không phải là vì kích thích Vương Triển Nghệ.


Nhưng chung quy đã kích thích Vương Triển Nghệ.


Viêm Cảnh Hi bình thản dời ánh mắt, tựa vào trên ghế, nhìn về phía trước.


Lục Mộc Kình rất nhanh lái xe đến căn hộ của Vương Triển Nghệ.


Anh và cô cũng xuống xe.


Lục Mộc Kình sau khi mở cửa xe ra.


Viêm Cảnh Hi thấy Vương Triển Nghệ dường như đang ngủ, nơi khóe mắt còn lưu lại nước mắt lưng tròng, môi hơi mở, không nhúc nhích.


Lục Mộc Kình bất đắc dĩ, tiến lên ôm Vương Triển Nghệ ra, đi đến căn hộ Vương Triển Nghệ.


Viêm Cảnh Hi cầm túi Vương Triển Nghệ đi theo phía sau, thật ra cô không tin Vương Triển Nghệ thực sự ngủ, cũng giống như cô không tin Vương Triển Nghệ uống say vậy.


Viêm Cảnh Hi từ trong túi Vương Triển Nghệ tìm được chìa khóa, mở cửa.


Lục Mộc Kình đặt Vương Triển Nghệ lên giường, Viêm Cảnh Hi không muốn Lục Mộc Kình giúp Vương Triển Nghệ cởi giày.


Cô chủ động ngồi xổm xuống cuối giường cởi giày cao gót cho Vương Triển Nghệ.


Không biết Vương Triển Nghệ là cố ý hay là do say khướt, bỗng nhiên đá một cái, đá vào ngực Viêm Cảnh Hi, nhắm mắt lại hô: "Nước, nước, tôi thật khó chịu, tôi muốn uống nước."


Viêm Cảnh Hi xoa xoa ngực đang phát đau, đứng lên đi rót nước cho Vương Triển Nghệ.


Lục Mộc Kình cầm cánh tay Viêm Cảnh Hi, ánh mắt dịu dàng liếc nhìn cô, quan tâm hỏi: "Bị đá có đau không?"


Dù cô có đau, cũng bởi vì quan tâm của Lục Mộc Kình mà trở nên không đau như vậy nữa, mặt đỏ nói: "Lát nữa anh xoa cho em một chút sẽ hết đau thôi."


Lục Mộc Kình cười lên, mềm giọng đáp: "Được."


Viêm Cảnh Hi cố ý nhìn về phía Vương Triển Nghệ, mặc dù cô ta nhắm mắt lại, bàn tay lại nắm chặt ga giường, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi hẳn lên.


Quả là thế.


Viêm Cảnh Hi đã hiểu rõ, trong mắt màu hổ phách chảy xuôi làn sóng lạnh lùng, chầm chậm nói với Lục Mộc Kình: "Hình như cô ấy thực sự rất khổ sở, anh đến tiệm thuốc mua chút thuốc giải rượu đi, chúng ta cho cô ấy rồi đi."


"Ừ, cũng được. Đợi anh." Lục Mộc Kình nói, mở cửa, đi ra.


Viêm Cảnh Hi rót nửa ly nước, rót thêm một ít nước lạnh vào, lắc một chút, bưng đến trước mặt Vương Triển Nghệ, nói: "Không phải khát nước sao? Uống chút đi."


Vương Triển Nghệ chợt mở đôi mắt đỏ rực ra, hung ác trừng Viêm Cảnh Hi, cầm lấy ly nước Viêm Cảnh Hi đưa tới liền hắt vào mặt Viêm Cảnh Hi, mắng: "Không biết xấu hổ."


Viêm Cảnh Hi không nhanh không chậm lau nước, mắt dấp dính nhìn về phía Vương Triển Nghệ, khóe miệng khẽ nhếch, lạnh giọng nói: "Cần thể diện hay sợ mất thể diện, Vương Triển Nghệ, cô sợ à?"


Vương Triển Nghệ cắn răng, chỉ vào Viêm Cảnh Hi, "Tôi cảnh cáo cô, đừng ở cùng một chỗ với nhị ca tôi. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."


"Không bỏ qua? Cô không bỏ qua như thế nào?" Viêm Cảnh Hi ngồi xuống ghế, đôi mắt màu hổ phách mờ ảo nhìn Vương Triển Nghệ, "Giả ngây giả dại, tiếu lý tàng đao, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu. Vương Triển Nghệ, những thủ đoạn này của cô lúc tôi tám tuổi đã thấy nhiều rồi. Cô cảm thấy cô làm những thế này còn có thể diện sao?"


"Viêm Cảnh Hi, tôi là đạt được thứ tôi nên có được, cô đừng quá đắc ý, người cười nói cuối cùng chắc chắn sẽ không phải là cô." Vương Triển Nghệ xơ xác tiêu điều nói.


"Nên có được? Không có gì là cô nên có được, cô cảm thấy cô vì Lục Mộc Kình trả giá rất nhiều nên đạt được rất nhiều, nhưng những thứ nỗ lực này, anh ấy cần sao? Không cần đâu! Còn có, cho đến bây giờ tôi đều chưa từng nghĩ muốn là người cười cuối cùng, tôi chỉ muốn quý trọng hiện tại." Viêm Cảnh Hi lạnh nhạt nói.


Viêm Cảnh Hi bình tĩnh khí định thần nhàn như núi Thái Sơn khiến Vương Triển Nghệ càng thêm đố kỵ, điên cuồng, chỉ vào cửa quát: "Cô cút cho tôi, đây là nhà tôi, tôi không cần cô giả bộ, tôi không chào đón cô."


"Cô nghĩ rằng tôi muốn đến sao, nếu không phải là cô giả say, tôi cần đến chỗ cô sao? Vương Triển Nghệ, có thể sống qua ngày thì sống qua ngày cho tốt, đừng dùng thủ đoạn đùa giỡn gì, sẽ chỉ làm người ta càng thêm ghét cô, còn có, tôi không thích Lục Mộc Kình bởi vì chuyện của cô mà phải lo lắng, sau này, tôi sẽ nói rõ với anh ấy." Viêm Cảnh Hi đi đến phía cửa.


"Cô cút cho tôi!" Vương Triển Nghệ lên cơn đẩy Viêm Cảnh Hi ra, như điên rồi.


Viêm Cảnh Hi cũng căm tức, xoay người, mãnh đẩy Vương Triển Nghệ một cái.


Vương Triển Nghệ ngã ngồi dưới đất.


Viêm Cảnh Hi phủi phủi quần áo, "Tự tôi đi."


Nói xong, mở cửa, từ bên trong đi ra ngoài.


Lúc đi rất thoải mái, nhưng nhớ đến điện thoại di động của mình vẫn đang trong túi xách, mà túi lại đang trên xe Lục Mộc Kình, cũng không liên lạc được với anh, chỉ có thể ở dưới lầu đợi Lục Mộc Kình.


Nhưng cô không biết là khi mình đang ở trong thang máy, đúng lúc đó Lục Mộc Kình cũng đi vào thang máy khác.


Lục Mộc Kình đẩy cửa nhà Vương Triển Nghệ ra.


Phía sau bị Vương Triển Nghệ ôm chặt lấy.


Cô ta mang theo âm thanh tủi thân khóc nói: "Nhị ca, hôm nay anh muốn em đi, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm, chỉ muốn cho anh."


Lục Mộc Kình nhíu chân mày lại, xoay người.


Vương Triển Nghệ thả Lục Mộc Kình ra, lui về sau một bước.


Cô ta không mặc một bộ đồ, quyến rũ động lòng người  nhìn Lục Mộc Kình.


Trên mặt Lục Mộc Kình không có bao nhiêu biểu tình biến hóa, trầm tĩnh giống như là nhìn một thân thể điêu khắc bình thường.


"Nhị ca." Vương Triển Nghệ dịu dàng gọi, "Em sẽ không hối hận, em muốn cho anh."


"Triển Nghệ." Lục Mộc Kình trầm giọng gọi một tiếng, ánh mắt đặt trên mắt  Vương Triển Nghệ, hơn vài phần lạnh lùng, nói; "Đây là một lần cuối cùng anh nói, anh đối với em chỉ có tình cảm anh em, hôm nay anh coi như em uống say, sáng sớm ngày mai quên chuyện này đi."


Lục Mộc Kình đặt thuốc giải rượu lên bàn, đi đến phía cửa.


Vương Triển Nghệ nắm tay Lục Mộc Kình đặt trên ngực của mình, vội vàng nói: "Nhị ca, anh cảm thụ một chút, em là phụ nữ, một người phụ nữ có da có thịt."


Lục Mộc Kình bực bội rút tay ra, nhìn chằm chằm vẻ mặt tủi thân của Vương Triển Nghệ, nói: "Triển Nghệ, anh đối với phụ nữ thà ít mà tốt, cho dù trên cái thế giới này không có Viêm Cảnh Hi, anh cũng sẽ không chọn em."


"Em không cần anh chọn em, em chỉ muốn cho nhị ca mà thôi." Vương Triển Nghệ sốt ruột nói.


Lục Mộc Kình lạnh lùng trầm giọng nói: "Anh khinh thường em."


Nói xong, Lục Mộc Kình mặt biểu tình đi qua cô ta, mở cửa, rời khỏi.


Vương Triển Nghệ như bị rút đi khí lực, vô lực ngồi trên sô pha.


Cô ta biết Lục Mộc Kình rất ác, anh ác đến mức có thể đánh người khác xuống mười tám tầng địa ngục trọn đời không thể siêu sinh, nhưng khi anh dùng tuyệt tình và ác độc trên người của cô ta, một chút cô ta cũng không chịu nổi, bắt đầu cảm thấy cô ta nhiều năm như vậy đã yêu sai đàn ông rồi, cảm thấy tủi thân, phẫn nộ cùng không cam lòng.


Lục Mộc Kình trầm mặt từ trong thang máy đi ra, một tay đút vào túi, bước nhanh về cửa lớn.


Viêm Cảnh Hi ở cửa, nhìn thấy Lục Mộc Kình đi ra, chọt vào lưng anh, kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại đi ra từ chỗ này?"


Lục Mộc Kình xoay người, nhìn Viêm Cảnh Hi, từng bước từng bước đến gần cô.


Sao Viêm Cảnh Hi có cảm giác tâm trạng của anh không được tốt.


Lục Mộc Kình một tay chống bên đầu cô, mắt nhìn xuống đôi mắt màu hổ phách của cô, gọi: "Tiểu Hi."


Bởi vì anh cách cô rất gần, theo miệng mở ra phả ra hơi thở đến da thịt trên mặt cô.


"Làm sao vậy?" Viêm Cảnh Hi chớp mắt quan sát sắc mặt ngưng trọng của anh, không hiểu ra sao hỏi.


"Em cảm thấy em ném bạn trai em cho một người phụ nữ như lang như hổ, thích hợp sao?" Lục Mộc Kình nặng nề nói.


"Hả?" Trong đầu Viêm Cảnh Hi phản ứng một chút, có dự cảm xấu, khóa đôi mắt đen như mực của anh, nâng một chân mày lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Anh bị ăn rồi?"


"Anh thề có chết đều sẽ bảo vệ lãnh thổ của em hoàn chỉnh."


Lục Mộc Kình vừa mở miệng, Viêm Cảnh Hi phì cười.


Lục Mộc Kình thấy Viêm Cảnh Hi tươi cười, rất bất đắc dĩ, tức giận cũng không tức giận được, nhéo mũi của cô, cưng chiều nói: "Cô gái nhỏ không có lương tâm. Tại sao có thể bỏ lại bạn trai của mình rời khỏi chứ? Em đây là 'Bán nước', phải phán tội chết."


Viêm Cảnh Hi bị anh nhéo mũi, một chút cũng không cảm thấy đau, trong lòng còn cảm thấy ngọt ngào giống như ăn mật ong, mở miệng, ngây ngốc cười.


Lục Mộc Kình thu tay về, buông xuống nói bộ dáng đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Sau này không được như vậy."


"Em bị oan, có được không? Bị cô ta đuổi xuống, ở đây chờ bạn trai em, ai ngờ anh lại đi lên nha, anh mọc hai cái chân dài như vậy, không cẩn thận một cái, liền chạy mất." Viêm Cảnh Hi khoác cánh tay anh nói.


"Vậy tình cảm vẫn là lỗi của anh." Lục Mộc Kình liếc xéo cô nói.


Viêm Cảnh Hi một bên kéo anh đi, một bên tán dương: "Trách thì trách vẻ ngoài của anh đảo lộn chúng sinh, chúng em đều là chúng sinh, không có định lực lớn như vậy, sao có thể không quỳ rạp dưới phong thái của anh chứ?"


Lục Mộc Kình nâng nụ cười, mắt nhìn xuống đôi mắt sáng trong của cô, tất cả đều là mềm mại, "Anh thật nên nghe lời Nam Nam, ghi âm lại lời em nói, đặt ở bên gối, mỗi ngày nghe, tâm trạng khoan khoái."


"Vậy quá đơn điệu, anh cưới em về đặt em ở trên giường, mỗi ngày em đều biến đổi những câu đa dạng mới mẻ cho anh, chỉ sợ anh nghe nhiều rồi nói em dối trá." Viêm Cảnh Hi nói đùa nói.


Lục Mộc Kình liếc nhìnkhuôn mặt tinh xảo cùng với đôi mắt mắt giảo hoạt của cô, biết rất rõ cô đang chọc, tránh không được cảm xúc dâng trào, nếu như cưới cô rồi, hẳn là cuộc sống sẽ muôn màu muôn vẻ, mà bản thân anh cũng có quyết định này, theo lời Viêm Cảnh Hi, nói: "Tiểu Hi, em đây là cầu hôn anh sao?"


Trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên một cái, khóa đôi mắt sâu tối của Lục Mộc Kình, trên mặt dần đỏ lên.


Nhưng không muốn lùi bước.


Cô nâng cằm lên, đứng trước Lục Mộc Kình, học theo người xưa, ngón tay phải câu cằm Lục Mộc Kình, tay trái đặt ở sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, xác định, tự tin nói: "Đợi ngày tiểu thư ta công thành danh toại, cũng chính là lúc ta cưới công tử qua cửa."


Lục Mộc Kình vòng tay ở eo Viêm Cảnh Hi, kéo cô vào trong ngực của mình, thân thể hai người dính lấy nhau.


Viêm Cảnh Hi nhìn anh tà nịnh nhếch khóe miệng, ánh mắt sáng quắc như đá Hắc Diệu phát sáng trong màn đêm, nghe giọng nói thâm trầm của anh giống như là âm thanh của tự nhiên vậy dễ nghe nói: "Công tử ta đã sớm công thành danh toại, tiểu thư có thể tùy ý qua cửa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.