[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 192: Thích thì ở bên nhau.



Viêm Cảnh Hi chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn mặt đất, ngón tay, vai, đều đang run rẩy.


Chẳng trách, anh xa cách với cô!


Chẳng trách, anh không muốn cô!


Hóa ra anh đã kết hôn.


Viêm Cảnh Hi cầm bàn tay, như có sức mạnh, hồn bay phách lạc đi về phía trước.


Dưới chân, lại giống như nặng nghìn cân, chật vật bước đi.


Rất buồn cười, không phải sao?


Trước hôm nay cô còn muốn mặc kệ anh phá sản hay là tật bệnh, cô cũng không rời không bỏ anh, cho dù trơ mặt mo ra cũng muốn dây dưa đến chết.


Nhưng bây giờ lại giống như bị vận mệnh tát cho một bạt tai, khiến trên mặt cô nóng bừng đau rát.


Cô, thiếu chút nữa làm kẻ thứ ba, còn muốn đem lần đầu tiên của mình cho anh ta!


Thực sự là buồn cười, thực sự là buồn cười.


Viêm Cảnh Hi nhếch mở khóe miệng, trong mắt đỏ tươi tràn ngập sương mù, càng lúc càng ẩm ướt.


Cô đã đủ đáng trách, không muốn càng đáng buồn, cũng không muốn trở nên đáng thương và hèn mọn.


Viêm Cảnh Hi ưỡn ngực, bình tĩnh nhìn về phía trước, cắn răng, mạch máu trên trán vì chịu đựng mà nổi lên.


Nhưng, cô không thể khóc!


Cô không khóc!


Cô không được khóc!


"Hỏa Hỏa, chị làm sao vậy?" Lương Đống Vũ lo lắng chạy đến hỏi.


"Tôi muốn đi." Viêm Cảnh Hi đờ đẫn nhìn không trung, giọng nói có chút lạnh bạc, như vọng lại từ một nơi xa xôi.


"Ờ. Tôi đưa chị về, chị đợi chút nha, tôi nói với anh rể tôi và mọi người một tiếng." Lương Đống Vũ nói chạy về đi nói chuyện với Lương Não Thành, Viêm Cảnh Hi một khắc không dừng lại đi.


Sợ đi chậm một chút, sẽ cảm thấy nghẹt thở.


Ánh mắt Thẩm Văn Quyên lo lắng nhìn sang Lục Hựu Nhiễm, lại nhìn sang Viêm Cảnh Hi, nhíu chặt mày, áp lời muốn nói vào trong lòng.


Lục Mộc Kình sâu thẳm nhìn bóng lưng cô đơn của Viêm Cảnh Hi, dường như đang run lẩy bẩy trong gió, anh nắm chặt tay lại, ngay cả móng tay cũng trở nên trắng bệch.


Cô cư nhiên cái gì cũng không hỏi, cũng không nói gì, ngay cả nhìn cũng không liếc qua anh một cái.


Không dây dưa, không để anh khó chịu.


Kiên cường và ngấm ngầm chịu đựng đến mức khiến người ta đau lòng.


Lục Mộc Kình bước đến một bước, nói với bóng lưng Viêm Cảnh Hi: "Viêm Cảnh Hi, tôi vừa vặn về trường, tôi đưa em về."


Lục Hựu Nhiễm hoài nghi nhìn về phía Lục Mộc Kình.


Anh không chú ý đến sắc mặt Lục Hựu Nhiễm, cũng không quan tâm những người khác nghĩ như thế nào, đi nhanh đến phía Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi cảm giác hơi thở của anh đến gần, chạy băng băng về phía trước, càng chạy càng nhanh.


Lục Mộc Kình cầm cổ tay Viêm Cảnh Hi, nhìn đôi mắt đỏ tươi của cô, nói: "Xin lỗi."


Viêm Cảnh Hi kích động muốn chảy nước mắt, khóa giọng nói và nụ cười thanh phong lãng nguyệt của anh, lạnh giọng nói: "Nếu như xin lỗi các tác dụng thì cần cảnh sát để làm gì!"


"Thanh quan nan đoạn gia vụ sự*..."

*Thanh quan nan đoạn gia vụ sự (清官难断家务事): Những chuyện phức tạp trong gia đình, những vị quan thanh liêm rất khó để định đoạt.


Lục Mộc Kình vẫn chưa nói hết, Viêm Cảnh Hi đã hất tay của anh ra, tức giận hạ giọng nói: "Tôi không phải việc nhà của anh."


"Anh rể." Lương Đống Vũ chạy đến, thẳng thắn hỏi: "Các người xảy ra chuyện gì vậy ạ? Thật kỳ quái!"


Viêm Cảnh Hi liếc về phía Lục Hựu Nhiễm, ba, mẹ, chị Lương Đống Vũ đang nhìn qua đây, đều hoài nghi nhìn cô và Lục Mộc Kình.


Viêm Cảnh Hi đột nhiên nhếch khóe miệng, che miệng lại, bật cười ha ha ha.


Thoạt nhìn, hình như đặc biệt vui vẻ.


Cười đến nước mắt cũng rơi ra.


Mạch suy nghĩ ở trong đầu thiên hồi bách chuyển.


Cô có thể ở trước mặt vợ, bố vợ, cậu em vợ của Lục Mộc Kình vạch mặt anh, phát tiết nỗi buồn hiện tại không cách nào phát tiết của cô, để anh cũng khó chịu và hèn mọn giống như cô.


Nhưng, Lục Mộc Kình làm sai cái gì?


Anh không chạm vào cô, không bắt cá hai tay,  vì danh dự của cô mà suy nghĩ.


Nếu như đau, chỉ là bởi vì chính cô không buông bỏ được, không nhìn ra, cũng không thể trách người khác.


"Hỏa Hỏa, chị cười cái gì vậy?" Lương Đống Vũ không hiểu hỏi.


Lương Não Thành, Thẩm Văn Quyên, Lương Thi Lạc, Lục Hựu Nhiễm đều đã vây phía trước, kinh ngạc nhìn Viêm Cảnh Hi, chờ lời giải thích của cô.


Viêm Cảnh Hi nhìn qua mặt Lục Mộc Kình.


Trong mắt của anh không có hoang mang, không có trách cứ, chỉ có tràn đầy đau lòng và thương tiếc.


Viêm Cảnh Hi cười có một phút đồng hồ đã thở phì phò, cong tròng mắt sáng trong lên, chỉ vào Lục Hựu Nhiễm, lại dời đi chỉ về Lục Mộc Kình, nói: "Nhà mấy người thật kỳ quái nha, Lương Đống Vũ gọi Lục Hựu Nhiễm là anh, gọi giáo sư Lục là giáo sư, nhưng, Lục Hựu Nhiễm lại giáo sư Lục là chú út, thật là ngây ngốc phân không rõ, rốt cuộc là xưng hô như thế nào cho tốt đây!"


"Chị chỉ vì chút chuyện này mà quái dị như thế à?" Lương Đống Vũ ghét bỏ nói.


Viêm Cảnh Hi gật đầu, làm bộ dấp dính như ngày thường, hỏi ngược lại: "Cậu không cảm thấy kỳ quái sao?"


Lương Đống Vũ gãi gãi đầu, "Hình như cũng đúng nhỉ, mẹ của anh trai tôi gả cho ba tôi, anh rể lại là chú út của anh trai tôi, tôi cũng chooáng."


"Ừ, đúng vậy, bây giờ không phải cậu cũng về trường sao, cùng đi đi." Viêm Cảnh Hi nói với Lương Đống Vũ, tròng mắt liếc về phía Lục Mộc Kình, lại lần nữa cong đôi mắt quyến rũ lên, cong môi cười, đáng yêu nói: "Cái đó, không phiền giáo sư Lục ạ."


Viêm Cảnh Hi vỗ vỗ vai Lương Đống Vũ, "Nào, chơi một trò chơi."


Viêm Cảnh Hi tươi đẹp nhìn về phía Lục Mộc Kình, nói: "Giáo sư Lục, thầy đếm một chút, đếm tới 100."


"Lương Đống Vũ, đợi giáo sư Lục đếm đến 100, sau đó cậu sẽ đuổi theo tôi, đuổi được tôi, tôi liền đáp ứng làm bạn gái của cậu." Viêm Cảnh Hi xinh đẹp cười nói những lời này với Lương Đống Vũ.


"Thật sự?" Trong mắt Lương Đống Vũ đốt lửa hi vọng.


"Lừa cậu làm cún! Ha ha." Viêm Cảnh Hi nhẹ nhàng, quay bước đi, nói xong, xoay người, chạy thục mạng về phía trước.


Trong nháy mắt xoay người, cảm xúc bi thương cũng không thể ngụy trang được nữa, nước mắt tràn mi, như vòng trân châu bị đứt thi nhau rơi xuống.


Lục Mộc Kình nắm thật chặt nắm tay, mặt ngoài rất yên ổn, vân đạm phong khinh, nhưng tròng mắt run rẩy bán đứng cảm xúc không bình ổn của anh, trong cổ họng như bị thứ gì mắc phải, không thở ra được, nặng nề đè đau đớn lại trong lòng, đặc biệt khó chịu.


Lại không làm nên chuyện gì!


"1... 2... 3..." Lục Mộc Kình chậm rãi đếm, nhìn chằm chằm thân ảnh càng lúc càng xa của Viêm Cảnh Hi, khăn sa phía sau bay lên cũng khiến cô càng lúc càng mờ ảo, mãi cho đến khi không ai bắt được cô.


"Anh rể, anh nhanh lên một chút, đợi anh đếm xong, hoa cúc cũng đã tàn rồi." Lương Đống Vũ vội vàng giậm chân.


"Vội vàng không ăn nổi đậu hủ nóng*." Lục Hựu Nhiễm chen vào, lạnh lùng nói.

*Ý là vội vàng sẽ không làm nên chuyện gì.


"Đương nhiên là anh không kỳ vọng em ăn được Viêm Cảnh Hi rồi, Lục Hựu Nhiễm, tà tâm của anh không thay đổi." Lương Đống Vũ trả lời một câu, nhìn về phía Lục Mộc Kình, hỏi: "Anh rể, anh đếm tới đâu rồi?"


Lục Mộc Kình nặng nề liếc nhìn Lương Đống Vũ nôn nóng, nói: "4... 5..."


"Không đúng." Lương Đống Vũ kéo cánh tay Lục Mộc Kình qua, nói: "Anh rể, vừa nãy đã 3 rồi, sao bây giờ vẫn là 4!"


Lục Mộc Kình nhíu mày, hỏi ngược lại: "Phía sau 3 không phải 4 sao?"


"Môn toán của cậu là do giáo viên thể dục dạy à?" Lục Hựu Nhiễm chế nhạo nói.


"Nhưng chúng ta mới vừa nói có mấy câu, sao vẫn là 4?" Lương Đống Vũ không hiểu hỏi.


"Cậu cũng nói cậu nói chuyện, cậu nói chuyện thì sao tôi đếm được?" Lục Mộc Kình bình tĩnh nói.


"Vậy anh mau đếm đi!" Lương Đống Vũ thúc giục.


"6... 7..." Lục Mộc Kình thấy thân ảnh Viêm Cảnh Hi đã biến mất, không biết trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hay càng thêm lo lắng.


Lương Đống Vũ thấy Viêm Cảnh Hi biến mất, cũng không theo quy tắc, nhanh chân chạy, gọi: "Hỏa Hỏa. Hỏa Hỏa. Chị đợi tôi một chút, Hỏa Hỏa."


Viêm Cảnh Hi ngồi lên taxi, hai tay nắm chặt váy, nước mắt không ngừng chảy, lướt qua khuôn mặt, rơi xuống váy dài màu trắng.


"Muốn dừng xe không? Bạn trai cô hình như đang đuổi theo cô." Bác tài có lòng tốt hỏi.


Viêm Cảnh Hi đờ đẫn nhìn vào không trung, nước mắt chảy xuống, suy nghĩ cũng chưa trở lại, nói: "Không, đi trường Minh Vĩ."


Viêm Cảnh Hi dừng một chút, phát hiện mình đau đến không chịu nổi, giống như có một con dao đang cắt từng miếng thịt ở phía trên, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy mong manh, giống như sắp tắt thở.


Cô sợ sau khi mình trở về, lại một mình ngồi trên sô pha cả đêm.


Vắng vẻ, khó chịu, bất lực, tuyệt vọng!


Nhớ đến Lục Mộc Kình, liền không thể hô hấp.


Còn không bằng, uống say, là có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


"Không, đến quán bar Tô Hà đi." Viêm Cảnh Hi sửa lời nói.


Bác tài từ kính xe nhìn mắt Viêm Cảnh Hi đỏ rực, không ngừng chảy nước mắt, an ủi nói: "Người trẻ tuổi các cô ấy, nghĩ quá phức tạp, còn thích thì ở bên nhau, bản thân cũng không cần khó chịu như vậy, nhìn cô khóc như rất thương tâm."


Bác tài hảo tâm đưa giấy cho Viêm Cảnh Hi.


Thích thì ở bên nhau!


Viêm Cảnh Hi cay đắng nhếch khóe miệng, nước mắt chảy càng dữ dội.


Khóc khóc cười cười, rất thê thảm.


...


Trong quán bar xa hoa trụy lạc.


Tiếng nhạc xập xình, giọng nói, tiếng đùa giỡn, tiếng ồn ào.


Ăn uống linh đình.


Mùi rượu, mùi nước hoa, mùi mĩ phẩm, mùi thuốc lá, mùi mồ hôi.


Năm mùi hỗn loạn.


Tìm kích thích, bị kích thích, hưng phấn, cô đơn, vui vẻ, bi thương, hiện ra một bức tranh cuộc sống không giống nhau, nhưng vẫn tồn tại một cách rất náo nhiệt, lắc đầu, đung đưa, xinh đẹp, khiêu gợi, thân thể nam nữ đan vào một chỗ, mặc sức vui vẻ trong thế giới ngợp trong vàng son.


Viêm Cảnh Hi đã uống nửa chai vodka, gục xuống bàn, xuyên qua ly rượu thủy tinh nhìn thế giới, thế giới càng thêm dối trá.


Đầu chóng mặt trầm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.