[Phần 1] Chạm Tay Thành Yêu

Chương 200: Thoát khỏi vận mệnh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bệnh viện

Trừ màng trinh bị rách, trên người có rất nhiều dấu vết màu đỏ và một số phần máu ứ đọng ra, vẫn may, không bị truyền nhiễm thứ gì không sạch sẽ.

Xem ra, thật sự dùng bao.

"Cảnh Hi, chúng ta không phải nên đi báo cảnh sát sao, bắt hắn lại." Chu Gia Mẫn càng nghĩ càng tức nói.

"Gia Mẫn, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, đầu tiên, chúng ta vẫn chưa xác định được đêm qua người ở bên cậu có phải là những người đó của Phùng Kiều Kiều không, thứ hai, bọn họ đông người, nếu như một mực phủ nhận, nói cậu quyến rũ, đến lúc đó cậu hết đường chối cãi, dù sao chặn lại chính là danh dự của cậu, còn có, bây giờ vừa lúc là thời gian tốt nghiệp, nếu như bị hãm hại, hậu quả khó lường, hơn nữa, theo hiểu biết của tớ về Phùng Kiều Kiều, có thể cô ta sẽ hãm hại cậu, nhưng sẽ không cho cậu nhiều tiền như vậy, trước mắt đợi đến khi xem băng thu hình đã rồi nói đi, cất chứng minh, tiền và đồ chơi kia, cái này là chứng cứ có lợi nhất cho chúng ta." Viêm Cảnh Hi phân tích nói.

Chu Gia Mẫn nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút đỏ lên, hỏi: "Cảnh Hi, cậu nói xem, trời nóng như vậy, vật kia có thể bị thiu rồi không, kí túc xá không có tủ lạnh, để chỗ cậu đi!"

Viêm Cảnh Hi mặt đỏ lên, "Còn trong bao?"

"Chẳng lẽ tớ bóp ra, bóp vào cái bao đó à!" Chu Gia Mẫn lúng túng nói.

"Đi đi, cũng chỉ có thể để trong tủ lạnh ở nhà trọ thôi." Viêm Cảnh Hi đi ra ngoài.

"Vậy cậu nói xem phải ướp lạnh hay là đông lạnh?" Chu Gia Mẫn lại không hiểu hỏi.

"Đông lạnh đi!" Viêm Cảnh Hi tùy ý trả lời.

"Ồ, vậy được." Chu Gia Mẫn cầm chứng minh, bỏ vào trong túi xách.

Viêm Cảnh Hi đi ra bệnh viện, ngước mắt, nhìn thấy một chiếc Maserati cách đó không xa, hai người bên trong đang say sưa hôn môi.

Người nam đưa lưng về phía cô, không thể nhìn thấy mặt, nhưng dựa theo biển số xe và bóng lưng tuấn tú của người nam, cũng có thể đoán được là Lục Hựu Nhiễm, khiến Viêm Cảnh Hi kinh ngạc chính là, gương mặt người nữ đó lại là Lương Thi Lạc.

Viêm Cảnh Hi cảm giác có một luồng hơi nóng khuấy lên trong đầu tựa như tương hồ, trong nháy mắt tất cả mạch suy nghĩ dừng lại, đứng đó như một người đầu gỗ.

"Cảnh Hi." Chu Gia Mẫn cất xong đồ, gọi Viêm Cảnh Hi một tiếng.

Viêm Cảnh Hi không lên tiếng.

Chu Gia Mẫn thấy Viêm Cảnh Hi không trả lời cô, theo ánh mắt Viêm Cảnh Hi nhìn sang.

Cô không nhận ra bóng lưng đó là Lục Hựu Nhiễm, cũng không biết Lương Thi Lạc, chỉ thấy bàn tay dày rộng kia tiến vào lớp quần áo, cười đẩy vai Viêm Cảnh Hi một cái, trêu chọc nói: "Con người ngày nay sao lại kích động như vậy chứ, cũng không đóng cửa sổ, truyền điện à? Cũng không sợ bị sét đánh trúng."

Viêm Cảnh Hi bị Chu Gia Mẫn đẩy một cái phục hồi lại tinh thần, trầm giọng nói: "Gia Mẫn, chúng ta đi."

Viêm Cảnh Hi trực tiếp đi đến một trạm xe buýt khác, trong đầu vẫn không thể yên tĩnh.

Rất nhiều thứ, bị bản thân xem nhẹ trước đây, toàn bộ dần hiện ra.

Lục Hựu Nhiễm nói, người phụ nữ anh ta yêu đó, gả cho người đàn ông khác.

Tinh Lãng nói, Lục Mộc Kình và Lương Thi Lạc là thông gia kết hôn.

Lục Hựu Nhiễm nói, người phụ nữ anh ta yêu đó, chết vì tai nạn trên không.

Tinh Lãng nói, vợ Lục Mộc Kình chết vì tai nạn trên không, tất cả mọi người cho rằng cô ta đã chết.

Cho nên, vì sao trước đây cô lại cảm thấy quan hệ giữa Lục Hựu Nhiễm và Lục Mộc Kình như có như không rất quỷ dị, rõ ràng là người thân, nhìn có vẻ thân thiết nhưng lại rất xa cách.

Hóa ra người phụ nữ Lục Hựu Nhiễm thích đó là Lương Thi Lạc, Lương Thi Lạc là vợ của Lục Mộc Kình, là cô của Lục Hựu Nhiễm.

Nhận thức này, khiến máu Viêm Cảnh Hi càng thêm dâng trào.

Nhiều thứ xông vào đầu hơn.

Lục Hựu Nhiễm nói, Lương Thi Lạc đã yêu Lục Mộc Kình, cho nên lên kế hoạch giết anh ta, muốn ở bên Lục Mộc Kình.

Ngày đó Lục Hựu Nhiễm hủy bỏ thỏa thuận là bởi vì Lương Thi Lạc đã trở về, anh ta còn yêu Lương Thi Lạc.

Nhưng, Lương Thi Lạc rõ ràng là vợ của Lục Mộc Kình, sao có thể hôn Lục Hựu Nhiễm được?

Thấy bọn họ động tình như vậy, có lẽ đều là tự nguyện.

Lục Mộc Kình không phải là bị đội nón xanh còn không biết sao?

Bây giờ Lục Hựu Nhiễm là muốn ồn ào kiểu nào!

Lương Thi Lạc lại muốn ồn ào kiểu nào?

Trong đầu Viêm Cảnh Hi thoáng cái như bị chặn lại, không thể nghĩ ra nguyên nhân, nheo mắt lại, nghiêng đầu, nhìn không khí, suy nghĩ.

"Cảnh Hi." Chu Gia Mẫn kéo tay Viêm Cảnh Hi, kinh ngạc mở to mắt nhìn Viêm Cảnh Hi hỏi: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy, gọi cậu bao nhiêu lần, cậu cũng không nghe, đừng dọa tớ, chúng ta đã đi qua trạm xe buýt rồi."

"A." Viêm Cảnh Hi cúi thấp đầu, hoảng hốt càng đi về phía trước.

"Bên này." Chu Gia Mẫn kéo Viêm Cảnh Hi quay lại.

Cô thấy Viêm Cảnh Hi giống như vẫn đang đi vào cõi tiên, lo lắng dừng lại, hai tay đặt trên vai Viêm Cảnh Hi, nói: "Cảnh Hi, cậu đừng như vậy, tớ sợ, sao tớ cảm thấy, dường như cậu mới là người bị cưỡng hiếp."

Chu Gia Mẫn gãi gãi đầu, ngây ngốc hỏi: "Tớ là đang nằm mơ, không tỉnh rượu, hay là tớ chuyển kiếp?"

Viêm Cảnh Hi lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gõ một cái trên đầu Chu Gia Mẫn, dịu dàng nói: "Đừng nói ngốc, lát nữa chúng ta đi tìm Lục Mộc Kình, xem xem có thể tra được camera giám sát không."

"Ừ, ừ." Chu Gia Mẫn gật đầu, có chút căng thẳng, có chút sợ hãi, có chút lo lắng.

Di động Viêm Cảnh Hi reo lên.

Cô nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lương Đống Vũ, gõ một cái lên trán, gần đây đầu óc không đủ chỗ, thiếu chút nữa quên mất còn có chuyện quan trọng chưa làm.

Viêm Cảnh Hi trả lời.

"Ở đâu? Đã 8 rưỡi rồi, tôi đang ở cổng kí túc xá của chị." Giọng Lương Đống Vũ nhẹ nhàng đi qua di động.

"Thật ngại quá, tôi đang ở bên ngoài, bây giờ chạy đến Cục công an khu Cổ Lâu, cậu có thể đi qua không?" Viêm Cảnh Hi có lỗi nói.

"Ừ." Lương Đống Vũ có chút mất mát đáp một tiếng, thở dài một hơi, nói: "Được rồi, ai kêu tiểu gia tôi đây yêu thương chị, ăn sáng chưa, tôi còn mang theo bánh bao hấp Thượng Hải cho chị đây."

Viêm Cảnh Hi nghe giọng điệu đó của cậu ta, bất đắc dĩ nói: "Buổi trưa mời cậu ăn cơm."

Lương Đống Vũ cong khóe miệng lên, đảo qua mà không thèm chờ đợi vẻ lo lắng của Viêm Cảnh Hi, "Coi như chị thức thời."

Viêm Cảnh Hi vừa cúp điện thoại, chưa được một giây, cuộc gọi đến của Viêm Nhị đã đến.

Viêm Cảnh Hi hiểu rõ trả lời.

"Ô, chúng tao đều ở Cục công an rồi đây, đừng nói là mày lại không đến đấy!" Giọng Viêm Nhị chanh chua vang lên.

"Ở trên đường, nửa tiếng nữa đến." Viêm Cảnh Hi lạnh giọng nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, không cho Viêm Nhị một chút chỗ dư để nói.

"Sao vậy, không có sao chứ, có phải tớ đã làm lỡ chuyện chính của cậu rồi không?" Chu Gia Mẫn có lỗi hỏi.

Viêm Cảnh Hi vỗ vai Chu Gia Mẫn, sau đó ôm cô vào trong ngực của mình, trấn an nói: "Không có, hôm nay hẹn Viêm Nhị ra khỏi hộ khẩu nhà, sau này, tớ không còn là người nhà họ Viêm bọn họ rồi."

"Thật vậy sao?" Chu Gia Mẫn nhảy cẫng lên, "Quá tuyệt vời, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi bọn họ."

"Ừ." Viêm Cảnh Hi gật đầu.

"Đi, tớ đi với cậu, đợi cậu ra khỏi hộ khẩu xong, tớ mở tiệc chúng mừng cậu." Chu Gia Mẫn hào phóng nói.

Viêm Cảnh Hi lo lắng nhìn về phía Chu Gia Mẫn, trầm giọng nói: "Hay là đợi chuyện của cậu giải quyết xong rồi chúc mừng đi."

Ánh mắt Chu Gia Mẫn lập tức liền ảm đạm xuống, vòng qua cánh tay Viêm Cảnh Hi, nói: "Cảnh Hi, chuyện đã như vậy, chúng ta phải có tinh thần AQ, đừng nên tự vạch áo cho người xem lưng!"

"Biết mà." Viêm Cảnh Hi đáp, nhắc nhở một câu: "Về sau mặc kệ Phùng Như Yên nói gì với Viêm Nhị, cậu cũng làm như không nghe thấy, biết chưa? Đừng kích động!"

"Biết mà, tớ coi như chó sủa ngang tai!" Chu Gia Mẫn không thể chờ đợi được kéo Viêm Cảnh Hi đi.

Trong Cục công an

Phùng Như Yên và Viêm Nhị đã đến.

Phùng Như Yên ngồi trên ghế, Viêm Nhị đứng phía sau Phùng Như Yên.

Phùng Như Yên phẫn hận nhìn Viêm Cảnh Hi, lửa giận trong mắt như muốn thiêu đốt Viêm Cảnh Hi, châm chọc nói: "Đây chính là sói mắt trắng trong truyền thuyết nhỉ. Nuôi không cô lớn như vậy, sớm biết vậy, tôi đã nuôi con chó cũng mạnh hơn cô."

Chu Gia Mẫn che phía trước Viêm Cảnh Hi, che khuất tầm mắt Phùng Như Yên, nói với Viêm Cảnh Hi: "Cảnh Hi, lát nữa sau khi ra khỏi hộ khẩu, mời tớ đi ăn cá nấu cải chua đi, còn phải ăn ớt băm phủ đầu cá nữa, cũng đã lâu chưa ăn."

Cá nấu cải chua

Ớt băm phủ đầu cá

  "Được, thuận tiện gọi thêm mao huyết vượng đi, món cậu thích." Viêm Cảnh Hi biết Chu Gia Mẫn chen vào nói mục đích là coi Phùng Như Yên như không khí, cho nên phối hợp nói với Chu Gia Mẫn.  

Mao huyết vượng



"Được, nếu có thịt chó thì tốt rồi." Chu Gia Mẫn cười khúc khích, "Tớ thật muốn xem con chó mạnh hơn cậu là cái kiểu gì? Có phải là người thân chó không."

"Mày nói cái gì, nghèo hèn!" Viêm Nhị nghe thấy Chu Gia Mẫn ám phúng, mắng.

Chu Gia Mẫn xoay người, tản mạn nhìn chằm chằm Viêm Nhị nói: "Tôi nghèo nhưng có ăn gạo nhà cô, dùng tiền nhà cô không? Liên quan đéo gì đến cô!"

Viêm Nhị cười xuy một tiếng, liếc qua Viêm Cảnh Hi, hai tay khoanh trước ngực, hừng hực khí thế châm chọc nói: "Ăn gạo nhà tao hay không, dùng tiền nhà tao hay không, trong lòng tự biết."

"Ăn rồi vẫn nghèo, dùng rồi vẫn nghèo." Viêm Cảnh Hi chậm rãi nói này tám chữ, đánh trả rất hay.

Chu Gia Mẫn bật cười, giơ một ngón tay cái lên với Viêm Cảnh Hi, khen: "Cậu thật ngoan."

"Cắt, coi như cho ăn xin, cho chó ăn, bố thí cho mày." Viêm Nhị phẫn hận nói.

Viêm Cảnh Hi nhếch miệng tươi cười, một chút cũng không tức giận, nhìn ánh mắt hận muốn chết của Viêm Nhị, chỉ cảm thấy buồn cười.

Mục đích cô được nhà họ Viêm nhận nuôi, chính là chặn sát, lúc bé, bị mắc bệnh nặng đó đã để cô thấy rõ được vẻ mặt của Phùng Như Yên, nếu không phải là bà ta lợi dụng thủ đoạn đem cô nhi viện tạo áp lực với dì Trương thì cô sẽ không lại trở lại nhà họ Viêm.

Mỗi ngày cô đều dùng sức lao động đổi lấy tiền lương, tùy mặt gửi lời đến kéo dài hơi tàn, cho nên cũng không cảm thấy thua thiệt nhà họ Viêm.

"Cảm ơn ha." Viêm Cảnh Hi vân đạm phong khinh nói.

Viêm Nhị tức giận nghiến răng ken két, mắng: "Viêm Cảnh Hi. Sao mày có thể như vậy, nếu không phải là mẹ tao nhận nuôi mày, bây giờ mày có thể học lên đại học sao? Mày có thể sống đến bây giờ sao? Chúng tao đối xử với mày tốt như vậy, mày lại không biết ơn mà báo đáp, mày quả thực không phải người."

"Tốt cái gì mà tốt!" Chu Gia Mẫn bị bọn họ làm buồn nôn, mắng: "Người không phải chính là các người đó, thành tích của Cảnh Hi lúc ở tiểu học, cấp hai, cấp ba chính là đứng hạng nhất hạng hai trường, thành tích của cô ấy tuyệt đối vào được đại học Thanh Hoa."

Chu Gia Mẫn hung hăng dùng ngón tay chỉ Viêm Nhị, tiếp tục phẫn hận nói: "Nếu không phải là các người cố ý giấu giấy thông báo của Cảnh Hi thì bây giờ Cảnh Hi đã sớm tốt nghiệp đi làm việc kiếm tiền rồi, rõ ràng tốt nghiệp hệ chính quy còn bị các người đè ép bằng tốt nghiệp, khăng khăng đòi lên nghiên cứu sinh! Các người chính là coi cô ấy thành quân cờ, sao nào, bây giờ quân cờ sắp bay rồi nên khó chịu rồi!"










Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.