[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 36: Loại người về cuối cùng



Gần đến chín giờ, các thí sinh lần lượt quay lại nơi cắm trại.

Biểu hiện của mỗi người đều rất khác nhau, có người vui mừng đắc ý, có người lại vô cùng nhếch nhác.

Trì Nguyệt lo lắng đi qua đi lại trên mặt đất cát.

Cuối cùng, cô chủ Vương Tuyết Nha quay về đúng giờ, trên tay còn ôm một con gà.

Một con gà sống! Đôi cánh vẫn đang vỗ phanh phạch, miệng kêu quang quác! Hình như trán Vương Tuyết Nha bị thương, đã dùng băng gạc quấn lại.

Cô buộc áo khoác ngang hông, vừa nói vừa thở hổn hển, con gà bị xách trên tay cũng không ngừng kêu to, hình ảnh này khiến Trì Nguyệt vô cùng đau đầu.

"Cậu bị làm sao vậy?" Trì Nguyệt đi tới nhận lấy con gà trên tay Vương Tuyết Nha.

"Ôi! Mình không về muộn chứ?" Vương Tuyết Nha lau mồ hôi trên trán, chỉ lo lắng đến chuyện này.

"Còn ba mươi giây nữa. Vừa kịp."


"Oa! Quá tuyệt vời!" Vương Tuyết Nha thở phào một hơi, đột nhiên nhào đến ôm Trì Nguyệt: "May quá, mình đã hoàn thành nhiệm vụ!

Trì Nguyệt bị đẩy lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm đầu Vương Tuyết Nha: "Làm sao thế? Có nghiêm trọng không?"

Vương Tuyết Nha lắc đầu, lại lè lưỡi: "Chuyện nhỏ thôi, lát nữa nói sau. Nhưng cậu nói trước đi, mình có giỏi không? Đã hiểu ngay ám hiệu của cậu..."

"Ừm!" Trì Nguyệt giơ ngón tay cái: "Hợp tác vui vẻ!"

"Haha, yêu cậu." Vương Tuyết Nha nháy mắt mấy cái với cô, dùng ám hiệu chỉ hai người mới biết để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó đi tìm huấn luyện viên Lưu báo cáo.

Trì Nguyệt bật cười.

Hai phút sau Vương Tuyết Nha đã quay về, hoang mang nhìn Trì Nguyệt: "bọn họ mua đồ ăn về mà không bị tính là vi phạm quy định sao?"

Trì Nguyệt: "Vì sao lại vi phạm quy định?"


"Không phải tổ chương trình yêu cầu tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn sao? Nguyên liệu nấu ăn chứ đâu phải là đồ ăn! Cô nhìn gà của mình đi!" Cô chỉ con gà đang kêu quang quác ở trên ghế sofa: "Đồ của mình mới được gọi là nguyên liệu nấu ăn!"

Trì Nguyệt véo mặt Vương Tuyết Nha, đánh giá cô từ trên xuống dưới, chậm rãi cười một tiếng: "Sao cậu không tự đần chết đi?"

"Người tốt sẽ nhận được báo đáp. Không phải vì mình còn có cậu hay sao?"

"Cậu thật là..."

Trong khi hai người đang nói chuyện, huấn luyện viên Lưu đã thổi còi tập hợp. Toàn bộ thí sinh tập trung bên ngoài bãi cát bên ngoài khu rừng Hồ Dương.

Đội trưởng và huấn luyện viên các đội bắt đầu điểm danh, cuối cùng xác nhận số người tham gia thực tế là 150 người, mỗi tổ loại một người về cuối cùng và 10 người không về đúng giờ, tổng cộng đã là 20 người.


Kết thúc vòng đầu tiên, còn lại 130 thí sinh.

Trên bãi cát yên tĩnh, một vầng trăng vụ án treo nơi chân trời.

Mọi người nghe huấn luyện viên đọc bản danh sách số người, trong lòng căng thẳng đến cực hạn.

"Tổ chương trình đã chuẩn bị một món quà cho các thí sinh đã bị loại, sau khi mọi người giải tán có thể đi tìm vẫn huấn luyện viên của các tổ để nhận quà..." Những người đến tham gia chương trình đều không vì những món quà này. Có lẽ không ai ngờ được rằng mình sẽ bị loại ngay ngày đầu tiên.

Đúng là quá nhanh, không hề cho người ta thời gian để chuẩn bị.

Người bị loại không thể chấp nhận được, người không bị loại thì tâm trạng cũng nặng nề.

Những thí sinh phải rời đi ngập ngưng châm chạm, cơm gió thổi qua rừng Hồ Dương phát ra tiếng xào xạc...

"Chúc mừng các thí sinh đã qua vòng đầu tiên!" Chị Vương phụ trách là người vỗ tay đầu tiên.
Sau tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, con người hò hét, có người còn tung mũ lên. Camera đã ghi là tất cả những hình ảnh này.

Chị Vương nhìn mọi người, dùng tay ra hiệu mọi người im lặng rồi hắng giọng nói: "Để các bạn đi tìm nguyên liệu nấu ăn chỉ là một thử thách mà thôi, thật ra tổ chương trình của chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho các bạn. Lát nữa các bạn nhận quần áo về thay là có thể đi ăn cơm." Từng chiếc túi nặng nề được đưa tới, trên túi có tên của mọi người.

Tất cả chỗ quần áo trong túi đều được tổ chương trình đặt làm theo số đo riêng.

Vương Tuyết Nha nhận quần áo ôm về lều, Trì Nguyệt cẩn thận kiểm tra mới thấy đúng là đầy đủ mọi thứ.

Quần áo thu đông, quần áo huấn luyện, giày huấn luyện, quần áo thể thao, mũ, túi ngủ, áo khoác huấn luyện, còn có cả bảng tên, thậm chí còn có mấy món đồ nhỏ như bịt mặt, bịt tai.
Trên mỗi trang bị đều in logo chương trình "Người Đi Dưới Trời Sao"

"Nguyệt Quang Quang, nhìn thử xem mình mặc thế này được không?" Vương Tuyết Nha thay sang bộ quần áo huấn luyện màu xanh lam, đi giày huấn luyện, đeo bảng tên, khẽ chỉnh mũ lại rồi hỏi: "Có phải rất đẹp trai không?" Dáng người cô mảnh mai, mặc bộ đồ huấn luyện rộng rãi như một cô gái nhỏ rất đáng yêu.

Trì Nguyệt gật đầu, đột nhiên nhíu mày rồi đi tới vén mũ cô lên.

"Sao cậu lại bị thương thế này?"

"A, đau, cậu nhẹ tay thôi!" Vương Tuyết Nha nhanh chóng che lại vết thương, sau đó ánh mắt hơi dao động.

"Nguyệt Quang Quang, hôm nay suýt nữa thì mịn không thể quay về gặp cậu."

Trì Nguyệt giật mình: "Sao thế?"

Vương Tuyết Nha cúi đầu nhìn mũi chân: "Mình bị xe đâm."

Trái tim Trì Nguyệt lỡ mất một nhịp, cô hít sâu một hơi: "Sao bây giờ cậu mới nói? Là ai làm?"
"Không sao, không sao, cậu đừng quát to như vậy. Chỉ sượt qua một cái mà thôi." Vương Tuyết Nha kéo tay áo cô, ra hiệu cô đừng lớn tiếng: "Lúc mình đi mua gà trong trấn nhỏ thì gặp phải một tên thần kinh. Hắn lái xe như tên bắn vậy, đâm vượt qua mình..."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó... hắn bỏ chạy."

"Cậu có nhớ biển số xe không?"

Vương Tuyết Nha lắc đầu: "Lúc ấy mình chỉ nghĩ đến việc gà có chạy mất hay không... nên đã quên mất."

Trì Nguyệt chửi tục một tiếng rồi tức giận cô, sau đó lại kiểm tra vết thương.

"Mình sơ cứu rồi." Vương Tuyết Nha lại chạm vào, mếu máo nói: "Lúc ấy mình sợ lắm, may là..." Cô mỉm cười ôm Trì Nguyệt một cái, cười toe toét: "Đại nạn không chết chắc chắn sau này có phúc. Giải quán quân chắc chắn sẽ là của mình."

Trì Nguyệt dở khóc dở cười, gỡ cánh tay của cô ra: "Cậu tự tin đến thế sao?"
"Bởi vì mình có cô trợ lý nhỏ siêu cấp là cậu mà."

"Mình không tự tin mù quáng như cậu đâu."

Trì Nguyệt hừ cười một tiếng, nghĩ đến thí sinh tên là Lâm Phán kia, còn nhớ Chu Thanh yên lặng đứng trong đám người lúc đọc bảng danh sách qua vòng thứ nhất: "Tiểu Ô Nha, thật ra mình không lo lắng về năng lực của cậu, chỉ lo lắng về IQ của cậu."

Vương Tuyết Nha trợ mắt.

"Làm ơn! Cậu hãy lo lắng cho năng lực của mình đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.