[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 82: Thành phố xơ xác



Bầu trời tối đen, con đường đến bệnh viện rất xa, xe cứu thương chạy ở phía trước, Trì Nguyệt ngồi trên xe của Kiều Đông Dương mãi không nói gì.

"Cô lạnh không?" Kiều Đông Dương đột nhiên hỏi, lại điều chỉnh máy sưởi lên.

"Không lạnh."

Nhiệt độ không khí càng ngày càng giảm, sao có thể không lạnh?

Kiều Đông Dương để trợ lý Hầu lấy áo khoác mà mình để trong xe ra, ném lên người cô: "Cô khoác vào đi."

Trì Nguyệt khẽ giật mình, suy nghĩ và ý thức bị anh cắt ngang, cô chậm rãi quay sang, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm anh rất lâu trên quảng đường xóc nảy này.

"Kiều Đông Dương." Cô lại gọi thẳng tên anh.

Kiều Đông Dương nhướn mày: "Cô nói đi."

Trì Nguyệt rất nghiêm túc: "Bây giờ anh có thể nói ra người đẩy Vương Tuyết Nha là ai không?"

Kiều Đông Dương không nói câu nào, ánh trăng bao phủ lên gò má có vẻ hơi lạnh lùng.


Trì Nguyệt thấy anh như thế, đột nhiên lớn tiếng nói: "Đúng vậy, nói ra sẽ không có lợi cho anh. Nhưng không nói ra cũng là mất nhân tính, lương tâm của anh không thấy nhức nhối sao? Vì sự che giấu của anh, bây giờ suýt nữa gây là chuyện mất mạng. Kiều Đông Dương, anh còn muốn bảo vệ hung thủ đến khi nào?"

Đây là lần đầu tiên anh thấy người phụ nữ này hung dữ như thế.

Trợ lý Hầu nghe vậy cũng sợ hết hồn, hận không thể dùng tay bịt lỗ tai giả chết.

Kiều Đông Dương lại không hề bị lung lay: "Tôi không thể nói lung tung những việc không chắc chắn."

Trì Nguyệt híp mắt lại: "Không chắc chắn sao? Sao lại nói như thế?"

"Cô cũng biết việc tổ quay phim có mặt ở hiện trường không quay được rõ hình ảnh..."

"Nhưng anh đã nói anh biết người đó là ai." Giọng nói của Trì Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Anh đang đùa tôi sao?"


Kiều Đông Dương: "Không quay được hình đẩy người, nhưng hiện trường có nhiều thiết bị như vậy, dù sao cũng sẽ quay được hình ảnh khác. Chúng tôi thông qua phương pháp kỹ thuật, tiến hành phân tích video của mấy vị trí thiết bị, dùng kỹ thuật phục hồi..."

Thiên Cẩu: "Không phải chúng tôi là tôi, là tôi, là tôi làm! Tôi hiểu kỹ thuật nhất!"

Kiều Đông Dương hắng giọng, trút hết cơn giận với Trì Nguyệt sang cho Thiên Cẩu: "Mày càng ngày càng thích nói chen vào lúc người ta nói chuyện! Thiên Cẩu, có phải mày muốn chết hay không?"

Thiên Cẩu: "Thiên Cẩu đã đóng chức năng nói chen vào, tiến vào trạng thái im lặng. Tạm biệt!"

Nó không nói thêm câu nào nữa.

Kiều Đông Dương hừ lạnh, không để ý đến nó nữa, tiếp tục nói chuyện với Trì Nguyệt: "Kỹ thuật phục hồi, lại căn cứ vào phương pháp loại trừ... Cuối cùng chúng tôi xác nhận có tất cả ba thí sinh có cơ hội đẩy người."


Ánh mắt Trì Nguyệt sắc bén: "Là ba người nào?"

Kiều Đông Dương híp mắt nhìn cô, do dự ba giây.

"Là hai người mất liên lạc hôm nay. Một người khác là Chu Thanh."

"Lâm Phán, Chu Thanh và Viên Lan Hinh?" Trì Nguyệt bổ sung cho anh.

Hiện tại Viên Lan Hinh là thí sinh còn trong trạng thái mất liên lạc.

Kiều Đông Dương ngầm thừa nhận, trong xe yên lặng một lúc lâu.

Dường như Trì Nguyệt lại nghĩ đến điều gì đó: "Phương pháp kỹ thuật mà anh đã nói có cơ sở lý thuyết không? Xác xuất chính xác là bao nhiêu?"

"Cô không tin tôi thì cũng nên tin Thiên Cẩu." Kiều Đông Dương vừa lái xe vừa uể oải trả lời.

"Đúng thế. Thiên Cẩu rất đáng tin." Thiên Cẩu lại nói chuyện.

Trì Nguyệt: "..." Đã nói là tiến vào trạng thái yên lặng mà?

Cô nhìn thoáng qua Thiên Cẩu, im lặng suy nghĩ một lúc lâu, không đưa ra ý kiến với điều này nữa. Một trí tuệ nhân tạo có thể "giành được giải thưởng bằng mặt kỹ thuật " cho cô, thật sự không có khả năng sai sót.
Một lúc lâu sau, Kiều Đông Dương quay sang nhìn bàn tay cô.

"Tay cô không đau sao?"

"Anh nói thử xem? Tay đứt xót ruột." Trì Nguyệt thản nhiên nói.

"Tôi tưởng cô sẽ nói không đau. Dù sao cô cũng là nữ hiệp sắt thép."

"Ô!"

Trì Nguyệt ngồi ngay ngắn nhắm mắt lại, đẩy Kiều Đông Dương ra khỏi thế giới trong suy nghĩ của mình.

"Ở cốp sau có thuốc." Kiều Đông Dương tốt bụng nhắc: "Tôi có thể giúp cô."

Trì Nguyệt không buồn mở mắt ra.

Kiều Đông Dương bổ sung: "Miễn phí."

Trì Nguyệt im lặng, một lúc lâu sau lại chán nả thở dài.

"Nợ nhân tình còn khó trả hơn nợ tiền."

Câu này có ý gì? Chẳng lẽ cô cho rằng anh có ý đồ gì đó sao?

Kiều Đông Dương hừ lạnh: "Cô nghĩ nhiều rồi. Thỉnh thoảng thể hiện lòng tốt mà thôi."

Trì Nguyệt không trả lời, trong xe rất yên tĩnh.

Trên đường về không gặp bão cát nữa, xem ra trận thiên tai chết người này của thiên nhiên đã trôi qua rồi.
Thời tiết trong sa mạc thay đổi nhanh chóng, nhìn qua cửa sổ xe có thể thấy đất cát yên tĩnh bình thản, lộ ra vẻ dịu dàng mà thần bí. Cứ như mảnh đất này chưa từng mở cái miệng như chậu máu, chưa từng cắn nuốt thứ gì...

Nhưng trên thực tế, vùng đất bị tàn phá đã tan hoang xơ xác, bão cát không đáng sợ, sự hồi phục sau trận bão cát mới là điều kinh khủng nhất.

Huyện thành Cát Khâu bị bão cát ảnh hưởng, lúc vào thành phố, trên đường toàn là cây cối bị thổi bay, kiến trúc trong thành phố bị phá hoại và vô số bức tường đổ sụp...

Vương Tuyết Nha tỉnh lại trên xe cứu thương, nhân viên y tế đi theo xe đã kiểm tra lại cho cô, chỉ có một vài vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng nhưng có hiện tượng sốc nhẹ khi nằm trong cát. Vì lý do toàn bọn họ vẫn đưa cô đến bệnh viện nhân dân huyện Cát Khâu.
Lâm Phán bị nặng hơn nhiều, cô ta mất nước, sốt cao, hôn mê mãi không tỉnh.

Hai người đều được đưa đến bệnh viện huyện cùng lúc, tất cả mọi người đều lo lắng chờ kết quả bên ngoài phòng kiểm tra.

Kiều Đông Dương liên tục nhìn đồng hồ, hàng lông mày nhíu chặt lại.

Trì Nguyệt: "Chắc là đồng hồ của anh rất đắt nhỉ?"

Kiều Đông Dương giật mình, không hiểu cô đang nói gì.

Trì Nguyệt: "Trong vòng mười phút anh đã nhìn nó mười lần, sợ người khác không biết anh đang đeo đồng hồ Fancl Muller sao?"

Kiều Đông Dương chỉ chửi một câu CMN ở trong lòng, lạnh lùng liếc cô: "Tôi muốn biết khi nào tôi mới có thể đi."

Trì Nguyệt: "Anh Kiều, với thân phận của anh thì không cần phải chờ ở đây. Nếu anh thấy mệt có thể về nghỉ trước, không ai trách anh cả. Với tư cách là ông chủ, anh đã bỏ tiền chữa trị, còn đi theo tham gia quá trình cứu hộ, thế là đã làm hết trách nhiệm rồi."
Ha! Kiều Đông Dương không nhịn được cười: "Không ngờ cũng cô lúc cô lại cho rằng tôi đã làm tốt sao?"

Trì Nguyệt: "Từ trước đến nay tôi chỉ nói chuyện chung, không xen lẫn cảm xúc."

Kiều Đông Dương như cười như không: "Thật ra tôi càng muốn biết, nếu cô xen lẫn cảm xúc cá nhân thì sẽ nói thế nào?"

Trì Nguyệt: "Có cảm giác bên cạnh có một con ruồi, cứ bay vo ve vo ve, vô cùng đáng ghét."

Con ruồi? Cô ví anh là con ruồi? Không phải người phụ nữ này muốn lên trời chứ?

Kiều Đông Dương khó thở nói ra một câu: "Cô là phân sao?"

Trì Nguyệt: "..."

"Hừ!" Kiều Đông Dương đánh ngang tay cỗ tâm trạng lại vui vẻ hơn nhiều, nửa đùa nửa thật mỉa mai cô: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ đi xử lý vết thương trên tay trước. Nếu bị nhiễm trùng, cô sẽ gặp khó khăn khi chăm sóc Tiểu Ô Nha của cô đấy."
Không biết có phải câu này có tác dụng hay không, Trì Nguyệt liền đứng dậy đi ra ngoài.

"Cuối cùng đã nghe lời một lần." Kiều Đông Dương liếc nhìn bóng lưng cô, còn chưa nói hết câu Trịnh Tây Nguyên đã lại gần khẽ nói thêm một câu: "A Kiều, nói thật ra em cảm thấy không phải cô ấy nghe lời, là bị anh... con ruồi này làm phiền."

Ánh mắt sắc bén của Kiều Đông Dương liếc sang, Trịnh Tây Nguyên nhanh chóng chuyển sự chú ý.

"Mau nhìn kìa, đi ra rồi!"

Bác sĩ đi ra ngoài, đi thẳng đến bên cạnh Kiều Đông Dương, nói xong kết quả kiểm tra rồi lại dặn dò: "Lâm Phán đã qua cơn nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn cần nằm viện quan sát. Vương Tuyết Nha có thể ra về rồi."

Có thể ra về thì tốt, Kiều Đông Dương cũng cảm thấy vui vẻ gật đầu.

Nhưng Trịnh Tây Nguyên lại hơi nóng nảy: "Quan sát cả hai người được không? Chẳng may quay về lại lại xảy ra chuyện gì..."
Bác sĩ: "Cô ấy chỉ bị mất nước nhẹ, sau khi truyền dịch xong là có thể về."

Trịnh Tây Nguyên: "Thế nhưng..."

Bác sĩ mỉm cười: "Tôi hiểu tâm trạng của người nhà, nhưng xin hãy tin tưởng phán đoán của bác sĩ."

Người nhà hả? Người nhà cái quỷ gì chứ? Trịnh Tây Nguyên hơi ngạc nhiên.

"Tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ. Chẳng lẽ các anh không cảm thấy kỳ lạ sao? A Kiều?"

Hai người đều gặp bão cát, hai người đều bị vùi lấp trong cùng một cái hố cát lún, vì sao Vương Tuyết Nha chỉ bị thương nhẹ, chỉ mất nước nhẹ, còn tình hình của Lâm Phán lại nghiêm trọng đến mức phải nằm viện quan sát, còn phải trải qua một lần cấp cứu mới có thể sống lại?

Trong chuyện này... có điều gì đó khác lạ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.