[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 88: Trở mặt



Cô đứng bên cạnh xe hơi, đôi mắt đen láy sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng phản chiếu lên thân xe bằng kim loại, thoạt nhìn hơi... đằng đằng sát khí. Thế nhưng trợ lý Hầu vẫn quan sát rất cẩn thận. Khuôn mặt Trì Nguyệt trắng hơn bình thường, gần như không có chút máu nào, nếu không phải đôi mắt này vẫn giống sói con, tính công kích vẫn như cũ thì đây rõ ràng là vẻ mặt của một cô gái yếu đuối cần người ta bảo vệ.

"Cô Trì." Kiều Đông Dương thả lỏng đôi tay đang mở cửa xe, chậm rãi đút vào trong túi quần: "Cô tìm tôi có việc gì?"

"Gần đây anh Kiều đang bận rộn việc gì à?"

Kiều Đông Dương nhíu mày.

"Cô Trì cứ như một ngọn núi lửa đang hoạt động đi đến trước mặt tôi, là vì quan tâm cuộc sống cá nhân của tôi sao?"

Trì Nguyệt khẽ cười: "Tôi không chỉ quan tâm đến cuộc sống cá nhân của anh, tôi còn rất quan tâm tương lai của anh."


"Thật sao?" Kiều Đông Dương nhếch môi, đôi mắt u ám lại sáng bừng lên, trong mấy ngày gần đây trợ lý Hầu chưa từng được thấy nụ cười đẹp trai như vậy.

Thế là anh ta ôm Thiên Cẩu quay về đường cũ.

Thiên Cẩu không hiểu: "Hầu Tử, chân của anh bị đảo ngược sao?"

"Đầu óc của mày bị hỏng rồi sao? Ai cho mày gọi tao là Hầu Tử, tao là trợ lý Hầu!"

"Kiều đại nhân đã đổi rồi. Kiều đại nhân nói, anh còn không hiểu chuyện nữa, sau này sẽ đổi thành đồ chó!" 

"Hầu Tử, tại sao chúng ta phải lén lút trốn đây?"

"Suỵt! Đừng làm phiền anh Kiều nói chuyện yêu đương."

"Hu hu hu, không muốn... Đó là cô gái yêu

mến của bé cưng."

"Có phải mày lại muốn chết không?"

"Hầu Tử, anh là người xấu...".

"Trợ lý Hầu! Xin hãy gọi là trợ lý Hầu."

"Hầu Tử, Hầu Tử, Hầu Tử!"


Thiên Cẩu lại càng kêu lớn hơn, Kiều Đông Dương đã nghe thấy giọng nói non nớt kia, anh ngoảnh lại nhìn thoáng qua, rồi lại chậm rãi hỏi Trì Nguyệt.

"Cô Trì, hình như chúng ta không thân đến thế. Hình như cô không nên quan tâm tương lai của tôi." Lời nói của Kiều Đông Dương rất đáng ăn đòn, nhưng cũng được coi là phù hợp với bản tính kiêu ngạo của anh.

Trì Nguyệt: "Không phải kế hoạch Trời Sao là tương lai của anh sao?"

Nhắc đến kế hoạch Trời Sao, khuôn mặt Kiều Đông Dương nặng nề, nghiêm túc hơn: "Nói chuyện chính đi."

Anh không thích nghe những câu nhảm nhí, Trì Nguyệt cũng không thích vòng vo: "Trong tổ chương trình đã thối nát đến thế rồi, anh Kiều còn đến hỏi tôi sao?"

Kiều Đông Dương mím môi, có lẽ đã hiểu: "Cô Trì lấy thân phận gì để chỉ trích tôi?"

Trì Nguyệt: "Trợ lý của Vương Tuyết Nha có đủ không?"


Kiều Đông Dương cong môi: "Không đủ."

Khuôn mặt Trì Nguyệt tái nhợt, nói sang chuyện khác: "Nói cách khác, thật ra anh Kiều đã hiểu rõ việc xảy ra trong tổ chương trình?"

Kiều Đông Dương nhíu mày: "Đương nhiên!"

Hay cho một câu đương nhiên, thì ra tất cả những điều này đều liên quan đến anh ta. Đây chính là bản chất hám lợi của người kinh doanh, sự sống chết của người khác đầu liên quan đến anh ta?

Trì Nguyệt nghĩ đến đây, cơn tức giận khiến cô can đảm hơn, cô cười lạnh: "Xem ra tôi nghĩ sai rồi. Tôi còn tưởng chỉ là trong tổ thối nát, còn có thể cứu vãn được. Không ngờ từ trên xuống dưới đã thối nát đến tận gốc. Kiều Đông Dương, bây giờ tôi chỉ muốn nói một câu với anh."

Kiều Đông Dương nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nói thử xem."

Trì Nguyệt cong môi, chậm rãi mỉm cười với anh.
"Tổ sư nhà anh." 

Kiều Đông Dương ngơ ngác hai giây mới phản ứng lại, Trì Nguyệt đã dứt khoát rời đi.

"Mẹ nó! Gì vậy chứ?" Kiều Đông Dương lạnh lùng đi tới kéo cô lại: "Cô nói rõ ràng cho tôi!"

"Nói rõ ràng cái gì?" Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn anh.

Kiều Đông Dương híp mắt lại, đánh giá khuôn mặt của cô mấy lần, anh đột nhiên mỉm cười: "Nói rõ ràng đi, sao cô lại coi trọng tổ sư nhà tôi?" 2

"..." Cơn giận trong lòng Trì Nguyệt suýt bị anh khơi ra.

"Khốn kiếp!" Cô nghiến răng phun ra hai chữ, giọng nói lại nặng nề hơn: "Lúc đầu tôi còn tưởng người phụ trách Thẩm mới đến nhậm chức muốn lập uy mới tạo ra dư luận công chúng, không ngờ cô ta được cấp trên bày mưu chỉ kế. Kiều Đông Dương, mẹ anh có biết hình tượng của anh đã đổ vỡ rồi không?"

Kiều Đông Dương thay đổi sắc mặt: "Tôi chưa từng tạo hình tượng gì, đổ vỡ cái gì chứ?"
Anh chậm rãi siết chặt năm ngón tay, lòng bàn tay của anh dịch lên cổ tay của Trì Nguyệt, chỗ bị anh nắm lấy trở nên nóng bỏng.

"Buông ra!" Trì Nguyệt nghiến răng giây giụa, nhưng sức lực lại không bằng anh: "Tôi cảnh cáo anh đừng có động chân động tay!"

Kiều Đông Dương lại chỉ mỉm cười không nói gì.

"Buông ra!" Trì Nguyệt nóng nảy dùng toàn bộ sức mạnh để kéo tay lại.

Ầm! Cô không ngờ Kiều Đông Dương lại đột nhiên buông tay ra, cơ thể không chịu khống chế đập mạnh vào ô tô, sống lưng đau đớn đến run rẩy.

"Kiều Đông Dương, anh..."

"Là cô bảo tôi buông tay mà." Kiều Đông

Dương vô tội nhìn cô.

"Anh khốn kiếp!" Trì Nguyệt đau đớn đến mức nước mắt sắp trào ra, lần này lực và đập quá lớn, cảm giác đau đớn khiến cô không chịu nổi, cô chậm rãi ngồi xổm xuống.
"Này?" Kiều Đông Dương chỉ muốn trêu chọc cô một chút, chỉ đùa một chút thôi, không ngờ cô lại như thế, anh thấy thế cũng hơi ngạc nhiên, đi tới khom lưng đỡ cô: "Trì Nguyệt, cô sao thế?"

"Tổ sư nhà anh!" Trì Nguyệt đột nhiên hung dữ đấm một cái lên ngực Kiều Đông Dương.

Kiều Đông Dương không đề phòng, bị đánh trong tư thế không vững trọng tâm, lảo đảo lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới đứng vững nhưng dáng vẻ lại hơi nhếch nhác.

"Trì Nguyệt, CMN cô..."

Anh che ngực muốn mắng người, còn chưa nói xong đã thấy Trì Nguyệt lại ngồi xổm xuống, biểu cảm của cô... là thật hay giả đây?

Đôi mắt đen láy của Kiều Đông Dương nhìn cô chằm chằm, hận không thể mài chết cô.

"Cô làm sao đấy?"

Anh không dám tùy tiện đến gần, lại không dám mặc kệ cô.

"Cô thấy khó chịu ở đâu?"
Trì Nguyệt không nói một câu nào, cô chỉ cúi đầu không hề nhúc nhích.

Kiều Đông Dương đứng nguyên tại chỗ mấy giây, chậm rãi đi tới, sau khi chuẩn bị xong tư thế phòng thủ, anh mới chậm rãi vỗ vai cô.

"Tôi hỏi cô đấy. Có phải cô thấy khó chịu ở đâu không?"

Trì Nguyệt lắc đầu không nói gì, nhưng cũng không đâm anh nữa.

Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đưa tay ra kéo cô dậy.

"Để tôi xem thử..."

Trì Nguyệt híp mắt liếc nhìn anh, đôi môi trắng bệch, khuôn mặt hơi ửng đỏ: "Anh đi đi, anh đẩy tôi một cái, tôi đấm anh một cái vậy chúng ta đã hòa nhau. Bây giờ tôi sẽ tính sổ với anh về việc của Vương Tuyết Nha."

"Tính số? Với cái dáng vẻ nửa sống nửa chết này của cô sao?"

Trì Nguyệt nhìn anh chằm chằm, rõ ràng khí thế không ngang ngược như vừa rồi nữa.
Ồ! Cọp cái cũng có lúc rụt rè à? Cũng không đúng, Kiều Đông Dương hơi do dự, kiểm tra trán cô.

"Cô bị sốt còn ngang ngược như thế! Trì Nguyệt, có phải cô bị thiểu năng không?"

Kiều Đông Dương quát xong nhanh chóng mở cửa xe, đẩy cô vào trong rồi gọi người.

"Hầu Tử, Thiên Cẩu."

Hầu Tử ôm Thiên Cẩu nhanh chóng chạy tới, ngồi lên xe.

Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, Hầu Tử là người xấu, anh ấy nói..."

"Đừng nói nhảm! Lái xe đến bệnh viện đi!" Kiều Đông Dương mất kiên nhẫn quát nó.

"Vâng, Kiều đại nhân." Thiên Cẩu nghe lời.

Trợ lý Hầu ngồi bên cạnh ghế lái, nhìn hai người một nam một nữ ngồi ở ghế sau vừa kéo vừa đánh vừa mắng tổ tông xong lại trở nên bình tĩnh, thật sự cảm thấy không tưởng tượng nổi. Vì lý do cẩn thận, anh ta cảm thấy mình phải xác nhận lại ý của ông chủ.
"Anh Kiều, đến bệnh viện sao, không phải quay về Thân thành à?"

"Lỗ tai của cậu bỏ nhà ra đi rồi sao?" Kiều

Đông Dương lạnh lùng nói.

"Ý của tôi là, lịch trình ngày mai của anh."

"Hủy bỏ!"

Hai chữ lạnh lùng đã khiến trợ lý Hầu đông cứng. Ngày mai có ít nhất ba lịch trình quan trọng, cứ hủy bỏ như vậy sao?

"Tôi không sao." Trì Nguyệt nghe cuộc nói chuyện của Kiều Đông Dương và trợ lý Hầu, hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì, càng không muốn thiếu nợ nhân tình.

"Anh Kiều, nếu anh có lòng trắc ẩn cơ bản nhất của con người, làm phiền anh quản lý tổ chương trình của anh thật tốt. Là một chương trình khai thác nhân tài hàng không vũ trụ thật sự, chứ không phải chơi những chiêu trò của giới giải trí vì lợi ích

thương nghiệp..."

"Cô có thể im miệng không?" Kiều Đông Dương bá đạo đưa tay ra trước mặt cô, đẩy phần eo vừa ngồi thẳng của cô về: "Bệnh nhân, làm phiền cô có dáng vẻ của bệnh nhân đi."
"Kiều Đông Dương..." Trì Nguyệt lại đứng lên: "Tôi đang nghiêm túc...".

Kiều Đông Dương lại đẩy cô về: "Tôi cũng nghiêm túc, đầu cô nóng đến mức có thể rán trứng, còn bướng bỉnh gì nữa chứ. Ừ, có thể giống phụ nữ một chút không?" 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.