[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 127



Tiết Thần nói là về Tiết gia hỗ trợ nhưng thật ra cũng không thể giúp được chuyện gì, mọi chuyện cần thiết đều được Tiêu thị lo liệu ổn thỏa. Tiết Thần trở về cùng lắm coi như cho Tĩnh tỷ nhi mặt mũi, chờ đến ngày Tĩnh tỷ nhi xuất giá thì Tiêu thị mời Tiết Thần làm người đưa gả, theo đội ngũ đón tân nương của Đường Phi cùng đi về Đường gia, chứng kiến Tĩnh tỷ nhi bái đường.

Đời trước Tiết Thần cũng đã tới Đường gia, bởi vì nàng gả cho Tống An Đường, Tống Dục Hoa là đương gia tức phụ của Võ An Bá phủ nên nàng không tránh được phải đến Đường gia vài lần để giao tế, bất quá mỗi lần đều là vội vàng tới vội vàng đi, chưa từng ở lâu.

Tiết Thần là Thế tử phu nhân của Vệ Quốc Công phủ, tuy rằng tuổi nhỏ nhưng lại được Đường gia tiếp đãi nồng hậu, Võ An Bá phu nhân Tôn thị tự mình đưa Tiết Thần vào nội gian uống trà ăn điểm tâm. Tống Dục Hoa đang ở nội gian tiếp đón các phu nhân, nhìn thấy Tôn thị tiến vào rồi thấy Tiết Thần, Tôn thị chủ động giới thiệu: “Vị này chính là Vệ Quốc Công Thế tử phu nhân, là kế tỷ của Tĩnh tỷ nhi. Thế tử phu nhân, vị này chính là trưởng tức của ta, Tống Dục Hoa.”

Tiết Thần gật đầu với Tống Dục Hoa, cũng không nói lời nào, bất quá Tống Dục Hoa đã nghe về Tiết Thần bèn khinh khỉnh nói: “À, hóa ra đây là Vệ Quốc Công Thế tử phu nhân Tiết Thần.”

Tôn thị trừng mắt liếc Tống Dục Hoa một cái, ra hiệu cho nàng không được vô lễ. Tống Dục Hoa làm như không thấy, đôi mắt gần như lồi ra nhìn Tiết Thần tràn ngập địch ý.

Loại ánh mắt này Tiết Thần đời trước đã thấy rất nhiều, ngoại trừ chán ghét thì thật đúng là tìm không ra cảm giác gì khác. Nếu ả ta không thân thiện thì Tiết Thần cũng không cần thiết phải "lá mặt lá trái" với ả ta, nhàn nhạt liếc ả ta một cái rồi sau đó liền lướt qua Tống Dục Hoa đi vào nội gian.

Tôn thị vội vàng đuổi kịp bước chân của Tiết Thần, khi đi ngang qua bên người Tống Dục Hoa còn cố ý dừng lại lạnh lùng trừng mắt liếc ả ta một cái.

Tống Dục Hoa nhìn thấy ánh mắt của bà mẫu nhìn ả, lại nhìn bà mẫu nịnh bợ đi theo sau Tiết Thần bèn giận sôi máu. Ả là đích trưởng nữ của Trường Ninh Hầu phủ, phụ thân là Trường Ninh Hầu, đệ đệ là Trường Ninh Hầu Thế tử, ả có thân phận như vậy thì vốn dĩ gả cho Vương gia cũng dư sức, vậy mà xui xẻo lại bị Võ An Bá nhìn trúng, đích thân đến đề thân với Trường Ninh Hầu; Võ An Bá là lão thuộc hạ của Trường Ninh Hầu nên Hầu gia cũng không nỡ chối từ, bèn đáp ứng để Tống Dục Hoa gả cho Võ An Bá trưởng tử Đường Ngọc.

Tống Dục Hoa  bình sinh ghét nhất người nào xinh đẹp hơn ả, mà Tiết Thần kia thì cả khuôn mặt lẫn dáng vóc đều chạm vào vẩy ngược của ả, bất quá chỉ là nữ nhi của quan tam phẩm, dựa vào gì mà có thể so sánh với một thiên kim Hầu phủ? Huống chi, Tiết Thần và đệ đệ nhà mình còn có một đoạn quan hệ không minh bạch, nếu không phải nàng ta muốn bám lên cao thì lúc này coi bộ đã gả cho đệ đệ Tống An Đường, làm sao còn có cơ hội để diễu võ dương oai trước mặt mình? Còn kiêu căng ngạo mạn xưng là Thế tử phu nhân, ta nhổ vào! Chỉ vì dính dáng tới Tiết Thần mà đệ đệ Tống An Đường mới phải cưới một nữ nhân hạ tiện vào phủ, bắt nó lấy của hồi môn sung nhập công phủ nó cũng không chịu. Hiện giờ Trường Ninh Hầu phủ căng thẳng về chuyện tiền bạc, có đôi khi còn phải nhờ ả đem bạc về nhà để đắp vào chi tiêu trong phủ. Những số tiền đó đều lấy từ của hồi môn của ả, bị nương ả muốn vài lần liền hết sạch, cuối cùng còn phải lén rút tiền từ Đường Ngọc.

Lúc nãy ả đã thấy xiêm y trang sức trên người Tiết Thần, từ đầu đến chân không chỗ nào là không tinh xảo không đẹp đẽ quý giá, cứ nhìn cây trâm Đông Châu nàng ta cài trên đầu, một viên Đông Châu kia chỉ sợ có thể mua được cả một tòa tiểu viện tam tiến, vậy mà nàng ta có thể thản nhiên cài trên đầu đi rêu rao khắp nơi, khoe ra cho ai xem? Còn có xiêm y nàng ta mặc trên người, tất cả đều là gấm đoạn, bên ngoài đừng nói là mua không được, cho dù mua được cũng là giá cả tận trời, người thường khó có thể đụng vào.

Bởi vì hiện giờ thân phận của Tiết Thần là Vệ Quốc Công Thế tử phu nhân, cho nên nàng đi đến đâu cũng được các phu nhân trẻ tuổi vây quanh lôi kéo làm quen nói chuyện với nàng. Tống Dục Hoa đứng ở cạnh cửa, nhìn bộ dáng Tiết Thần như mặt trăng được các vì sao vây quanh, trong lòng liền giận sôi máu -- lúc trước nếu thử gả tới Tống gia xem sao, để coi nàng ta sẽ bị thu thập thế nào! Đắc ý cái gì đây chứ?

Trong lòng càng nghĩ càng căm giận, Tống Dục Hoa xoay lưng quay đầu đi tới cuối hành lang. Nha hoàn Liễu Chi của Trường Ninh Hầu phủ chạy lại, nói Trường Ninh Hầu phu nhân thỉnh cô nãi nãi ra phía trước gặp mặt. Tống Dục Hoa không lên tiếng, Liễu Chi đi rồi thì ả mới nghĩ ngợi một chút liền thay đổi bước chân, tính trốn về phòng nghỉ ngơi một chút -- lúc này mẫu thân muốn gặp mặt thì chắc là chuẩn bị muốn đòi hỏi gì đó,  nói không chừng lại muốn bạc, hiện tại ả giống như "Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo”, làm sao có bạc cho mẫu thân. Nhưng rốt cuộc đó chính là thân mẫu, nếu đi gặp mặt, thân mẫu đã mở miệng thì làm thế nào cũng không tiện cự tuyệt. Thôi thì dứt khoát không gặp, dù sao hôm nay là ngày tiểu thúc thành thân, ả là trưởng tẩu thì có rất nhiều lý do để lấy cớ bận rộn.

(Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo: nghĩa là Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân. Câu tục ngữ này muốn nói "giữ thân mình còn chưa xong, làm sao giúp được người khác")

Nhưng đi chưa được mấy bước thì nghe thấy Đường Ngọc ở đối diện bồn hoa kêu ả. Tống Dục Hoa dừng lại bước chân xoay người, quả nhiên nhìn thấy Đường Ngọc đang vội vã chạy tới hỏi: “Lần trước ta kêu ngươi chuẩn bị thật nhiều rượu đã làm chưa? Để ở chỗ nào? Các tân khách đều tới, số người đã vượt quá mức dự toán, rượu không còn đủ nữa rồi.”

Tống Dục Hoa ngẫm nghĩ rồi bị chột dạ một trận -- bạc hắn đưa để chuẩn bị rượu ả đã giao cho mẫu thân Úc thị, nhưng lời này không thể trực tiếp nói với Đường Ngọc, vì thế Tống Dục Hoa liền chỉ chỉ về phía nam nói: “Có, có chuẩn bị xong rồi, hẳn là đặt dưới hầm của khố phòng ở phía nam.”

Đường Ngọc lập tức phái người đi lấy, Tống Dục Hoa định xoay người rời bước, Đường Ngọc kêu lại: “Ai nha, ngươi đi đâu vậy? Phía trước đều bận đến nỗi sắp điên rồi, ngươi cũng đến giúp một tay đi, đừng suốt ngày trốn ở trong phòng, ngươi là trưởng tẩu đấy có hiểu hay không? Thật không biết Hầu phủ dạy dỗ như thế nào, một chút quy củ cũng không có!”

Đường Ngọc trước đó đã ghé qua hậu viện, thấy cảnh trên dưới tán loạn bận rộn túi bụi, vốn dĩ đây là chuyện hậu trạch căn bản không cần hắn phải nhọc lòng, chỉ là cưới về một tức phụ chỉ biết lấy tiền rồi mặc kệ mọi sự, có thật nhiều thứ hắn đều phải tự mình đi lấy. Thời điểm phụ thân nói muốn hắn cưới đích trưởng nữ của Trường Ninh Hầu phủ, hắn không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, cho rằng thiên kim Hầu phủ dù sao so với các tiểu thư phủ đệ khác cũng lên được mặt bàn một chút, ai dè cưới về rồi mới biết được, thiên kim Hầu phủ này mức độ hiểu biết còn không bằng tiểu thư quan gia cấp bậc thấp, làm người vừa khắc nghiệt vừa ghen tị, không coi ai ra gì.

Chẳng qua cưới thì cũng đã cưới rồi, cho dù Đường Ngọc có hối hận cũng đâu thể "trả hàng", rốt cuộc phụ thân vẫn còn là thủ hạ dưới trướng Trường Ninh Hầu, nếu là nháo lên thì đối với nhà ai cũng không tốt.

Đường Ngọc thuyết giáo Tống Dục Hoa xong liền xoay người gấp rút bỏ đi, Tống Dục Hoa đứng ở tại chỗ tức giận đến lỗ mũi bốc khói, cũng bất chấp tình huống như thế nào quát lên với bóng dáng Đường Ngọc đã rời đi: “Đường Ngọc, ngươi là cái thứ gì? Dám thuyết giáo ta!” Tính tình Tống Dục Hoa là được chân truyền từ Úc thị, bất quá ả ta lại không được truyền vận khí tốt của Úc thị. Tuy rằng tính tình Úc thị không tốt nhưng lại gả cho một trượng phu tương đối hữu dụng, ít nhất thời trẻ Trường Ninh Hầu lập được nhiều quân công. Còn Tống Dục Hoa gả cho Đường Ngọc này, cho tới hôm nay ngay cả vị trí Thế tử Võ An Bá vẫn chưa thể giao cho hắn. 

Nhắc tới Thế tử thì Tống Dục Hoa lại bốc hơi đầy đầu -- dựa vào cái gì mà Tiết Thần kia vừa gả là có thể gả cho Thế tử của Quốc Công phủ thuận lợi làm Thế tử phu nhân, chỉ nhờ vào gương mặt yêu tinh của nàng ta hay sao? Nhưng Tống Dục Hoa mình đây đâu có chỗ nào thua kém Tiết Thần? Dựa vào gì mà tướng công của mình chỉ có thể giữ một chức tiểu quan lục phẩm nhàn tản? Mà cái tên trượng phu vô dụng này hiện tại còn dám ghét bỏ mình vô dụng, cũng không nghĩ nếu hắn hữu dụng tranh được cho mình cái danh hiệu Thế tử phu nhân, chẳng phải ở trong nhà mình đã có chỗ đứng vững chắc hay sao?

Nghĩ đến những chuyện này, Tống Dục Hoa càng tức giận đến mức không muốn nhúng tay vào giúp đỡ bất cứ việc gì. Ả ta đã nổi lên tính tình ghen ghét, mặc kệ tiểu thúc thành thân gì đó, hơn nữa hắn cưới lại là kế muội của Tiết Thần, mẫu thân là Huyện chủ thì có là cái cóc khô gì đâu, để chờ xem sau này Tống Dục Hoa ta đây sẽ giáo huấn kế muội của Tiết Thần như thế nào!

Tiết Thần từ trước đến nay giỏi về giao tế, lúc trước nàng bất quá chỉ là nữ nhi của quan tam phẩm mà vẫn có thể xử lý quan hệ nhân tế thập phần khéo léo đưa đẩy thỏa đáng, càng đừng nói với thân phận hiện giờ. Đưa mắt nhìn toàn bộ kinh thành, tuy rằng có đến mười Quốc Công phủ nhưng Vệ Quốc Công phủ thì chỉ có một gia đình này mà thôi, là gia đình muội tử ruột thịt của Hoàng đế bệ hạ, là Lâu gia chiến công hiển hách, Lâu gia tức phụ ra ngoài giao tiếp đều cao hơn nhà khác một cái đầu, không chỉ bởi vì Lâu gia được Đế tâm, mà còn vì Lâu gia cưới được một Trưởng Công chúa không khai phủ riêng -- từ trước đến giờ khi Công chúa gả thấp đều ở tại Công chúa phủ độc môn độc viện, Phò mã bắt buộc phải ở rể. Nhưng Lâu Phò mã này lại đường đường chính chính đem Trưởng Công chúa cưới vào cửa Lâu gia, từ nay về sau Trưởng Công chúa Tuy Dương vẫn là Trưởng Công chúa, bất quá phía trước tên tuổi Công chúa còn phải thêm một cái danh Quốc Công phu nhân và Lâu phu nhân.

Tiết Thần ở trong vòng giao tế của các phu nhân không được xem như có thân phận tối cao -- người có thân phận tối cao chính là Trấn Quốc Công phu nhân Chu thị, bà ta là Quốc Công phu nhân, lại là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân -- nhưng mọi người dường như càng nguyện ý thân cận với Tiết Thần nhiều hơn, thứ nhất vì bộ dạng của nàng thập phần xinh đẹp dễ thương, thứ hai vì nàng nói năng khéo léo đến nỗi "rắn trong lỗ cũng bò ra". Bên trong Đường gia nội viện thỉnh thoảng truyền ra từng trận nói cười vô cùng vui vẻ.

Chu thị ngồi tận cùng trong phòng sau bình phong uống trà, nghe tiếng cười bên ngoài bèn nâng mắt lên. Ngồi ở bên người Chu thị chính là Ninh Quốc Hầu phu nhân và Thái úy phu nhân, thấy Chu thị giương mắt bèn cho rằng bà ta ngại ồn, Thái úy phu nhân liền nịnh bợ: “Cùng lắm chỉ là một Thế tử phu nhân, vậy mà mọi người cũng thấy đáng để nịnh hót nàng như vậy sao? Muốn nói thân phận thì ai có thể so được với ngài? Nàng chỉ là một tiểu nha đầu vậy mà còn bừa bãi như thế.”

Ninh Quốc Hầu phu nhân theo sát phụ họa: “Đúng thế, tuổi còn nhỏ mà đã phô trương như vậy! Đây là nàng ta còn chưa được phong cáo mệnh đấy, nếu hai ba mươi năm sau được phong cáo mệnh, nói không chừng còn nháo đến mức lật ngược nóc nhà chứ còn gì?”

Chu thị bưng chén trà không nói một tiếng ngồi yên tại chỗ, quay đầu liếc mắt qua khe hở của bình phong, thấy Tiết Thần đang ngồi uống trà, phía trước có một tiểu thư sáng sủa hoạt bát đang kể những chuyện thú vị khi nàng ta đi quan ngoại. Chu thị thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn tồn tại một cảm giác khó có thể diễn tả.

Ngày ấy sau khi từ Vệ Quốc Công phủ trở về, Chu thị mất cả nửa ngày để suy nghĩ về chuyện vừa chứng kiến, vì sao Tuyên Ninh Hầu phu nhân Hoàng thị lại gặp nạn ở Quốc Công phủ? Nhất định là bị người tính kế! Từ trước đến nay mọi người đều biết, tính tình của Trưởng Công chúa mềm yếu đến độ nào, ngay cả ngươi đứng trước mặt mắng nàng thì nàng cùng lắm cũng chỉ ngồi xuống khóc vài tiếng, cho nên chắc chắn không phải là nàng ra tay, nàng không có lá gan cũng không có đầu óc. Còn Quốc Công phủ Lão thái quân tuy rất lợi hại, nhưng rốt cuộc cũng đã mặc kệ mọi chuyện đã bao nhiêu năm qua, hẳn là sẽ không tùy tiện ra tay trừng trị Hoàng thị mới đúng. Nhưng rõ ràng là Hoàng thị ở Quốc Công phủ bị tính kế, hơn nữa nhận được một kết cục thật thảm thống. Mà ở Lâu gia trước khi tân tức phụ vào cửa, chuyện như vậy trước nay đều không hề phát sinh qua. Cho nên, trong trò khôi hài kia rốt cuộc là ai lên kế hoạch, đáp án đã được miêu tả một cách sinh động.

Bắt đầu từ sau hôm đó, Chu thị liền biết Vệ Quốc Công phủ Thế tử phu nhân kia tuyệt đối không phải là người thiện lương.

Tiết Thần tựa hồ cảm giác được sau bình phong có người đang quan sát mình bèn giương mắt nhìn thoáng qua. Cái liếc mắt thanh lãnh đầy sát khí kia làm Chu thị giật bắn mình vội vàng thu hồi ánh mắt, tay áo thiếu chút nữa quét luôn chén trà xuống đất, Chu thị vội vàng đỡ lấy rồi ho khan một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.